Chương thứ tám
...
Trong lòng Trang Khê nghĩ, ai là nhóc con chứ.
Nó mới là nhóc con ấy.
Tất nhiên cậu sẽ không nói ra. Chỉ là nhìn nhân vật trong trò chơi như thế, cũng khiến cậu được niềm vui và sự bình thản bao bọc.
"Viễn Viễn, cậu là người duy nhất nghe thấy những lời tôi nói trong những năm gần đây đó."
Viễn Viễn kỳ quái liếc nhìn Tiểu Khê.
Trang Khê muốn trò chuyện với Viễn Viễn, nói rất rất nhiều chuyện. Ở đây cậu có thể nói chuyện, cũng không cần phải lo lắng nhân vật ấy sẽ nói chuyện của cậu ra với người khác.
Cậu có thể trò chuyện với Viễn Viễn mà không mang bất kỳ gánh nặng nào, cậu có thể nói bất cứ thứ gì.
"Hôm nay tôi nhìn thấy một người, người ấy cực kỳ lợi hại luôn."
[Viễn Viễn hừ lạnh.]
[Viễn Viễn: "Chắc chắn là không lợi hại bằng tôi."]
Trang Khê cười cười.
Tiểu Khê: "Mắt của người ấy rất đẹp, nhưng mà tôi không dám nhìn. Cho dù chỉ là một bức ảnh cũng không dám."
Viễn Viễn nhìn cậu.
Dường như Tiểu Khê hiểu được suy nghĩ trong lòng nó, "Không phải là tôi nhát gan đâu, mà rất nhiều người đều không dám á."
[Viễn Viễn: "Có lẽ là nhát gan đi."]
[Viễn Viễn: "Không vạch trần em ấy."]
Tiểu Khê: "Tay của người ấy cũng rất đẹp. Không phải đẹp kiểu thông thường đâu, mà là kiểu đẹp sẽ khiến người ta ngây người, ảo tưởng đến mấy suy nghĩ này kia ý."
[Tâm trạng của Viễn Viễn -3.]
[Viễn Viễn: "Đôi tay mà toàn bộ vũ trụ muốn liếm nhất đang ở trước mặt đây này, em ấy đang nói gì thế hả?"]
Thế mà cũng giảm giá trị tâm trạng á?
Trang Khê vội vã câm miệng, không nói nữa.
Đúng lúc này thì cỏ giảm đau và cỏ chữa lành đến lúc thu hoạch.
Cho đến hiện tại, Trang Khê đã trồng tổng cộng ba loại thảo dược, lá của cỏ cầm máu là những phiến lá xanh tròn tròn, lá của cỏ giảm đau có hình bầu dục, cỏ chữa lành thì dài dài hình răng cưa, mỏng manh xanh thẳm, vừa nhìn trong lòng đã thấy vui mừng.
Chỉ có vài hạt nên thu hoạch rất nhanh, Trang Khê vội vàng ôm một đống cỏ chạy về phòng.
"Cỏ giảm đau có vị ngọt nên có thể ăn luôn nè, cỏ chữa lành thì đắng, nhưng mà cũng ăn được. Nếu cậu ngại đắng thì có thể làm thành thuốc mỡ."
Viễn Viễn đưa tay ra trước mặt Tiểu Khê, Tiểu Khê đã đặt tất cả thảo dược lên bàn bên cạnh giường.
Viễn Viễn chẳng nói chẳng rằng nhét thẳng tất cả các loại cỏ vào miệng như một chú cừu nhỏ, mặt không đổi sắc ăn hết một nửa đám cỏ mỗi loại.
Trang Khê lo lắng nhìn Viễn Viễn, tò mò muốn biết công dụng của cỏ chữa lành mà hiệu quả rất nhanh đó, rốt cuộc là nhanh bao nhiêu.
[Bạn nắm chặt lấy tay của Viễn Viễn.]
Những vết thương nhỏ trên tay của Viễn Viễn đã biến mất, còn vết thương lớn thì khép lại trước mặt cậu bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, biến thành một vết sẹo khô có thể bóc ra.
Ý cười đong đầy trong mắt Trang Khê, quả không uổng số kim tệ cậu bỏ ra cho đống hạt giống ấy. Thứ này có thể so với thuốc tăng trưởng tế bào đắt đỏ của tinh hệ luôn rồi.
[Viễn Viễn cảm thấy kỳ lạ.]
[Giá trị sức khỏe của Viễn Viễn +10.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn +2.]
Rất nhiều vết thương trên người đã lành rồi, tất nhiên là tâm trạng cũng sẽ tốt lên. Trang Khê cũng như vậy, chỉ là không ngờ rằng sức khỏe và tâm trạng chỉ tăng có một ít như thế.
Nhìn bề ngoài, cơ thể Viễn Viễn không còn quá đáng sợ nữa. Trạng thái bây giờ của nó đã tốt hơn vẻ ngoài đẫm máu lúc đầu rất nhiều.
Sau khi lá cỏ cầm máu biến mất, dường như trên thân thể của Viễn Viễn không còn chút máu nào, chỉ có những vết sẹo là vẫn đáng sợ như cũ.
Thế mà tổng cộng giá trị sức khỏe của Viễn Viễn chỉ có 17. Tức là ngoài chân ra, trên người nó chắc chắn vẫn còn vết thương mà cậu không nhìn thấy.
Tiểu Khê hỏi: "Còn đau lắm hả?"
Viễn Viễn lắc đầu.
Trang Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi tan học, cậu mới bắt đầu chơi trò chơi. Thời gian bên trong trò chơi và ngoài hiện thực đồng bộ với nhau, hiện giờ ở bên ngoài, tà dương cũng sắp khuất sau dãy núi.
Tiểu Khê xoay người lại, đưa lưng về phía Viễn Viễn: "Tôi cõng cậu ra ngoài xem nhé."
Trang Khê vẫn nhớ những lời mình nói lúc trước, cũng nhớ về mong đợi của Viễn Viễn.
[Trong mắt Viễn Viễn tràn đầy nghi ngờ.]
[Viễn Viễn: "Em ấy thật sự muốn cõng mình, sẽ không bị đè bẹp chứ?"]
Trang Khê cười cười, dùng hành động thực tế để chứng minh rốt cuộc mình có làm được hay không. Cậu chẳng nói nhiều với Viễn Viễn nữa mà nhấn luôn vào tùy chọn tương tác, chọn [Cõng].
Viễn Viễn còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm trên lưng của Tiểu Khê rồi.
[Bạn cõng Viễn Viễn lên, trên lưng truyền đến cảm giác nặng nề, thế nhưng thể lực bạn tràn đầy, có thể chịu được trọng lượng của Viễn Viễn.]
[Viễn Viễn được bạn cõng, trong lòng rất khiếp sợ.]
[Viễn Viễn: "Nhìn em ấy nhỏ nhỏ, không ngờ sức lại mạnh đến vậy.]
Tiểu Khê cõng Viễn Viễn rồi đẩy cửa, đi ra ngoài. Đối diện là mảnh ruộng của bọn họ, "Viễn Viễn, đây là ruộng của chúng ta. Trước mắt ta phải sống dựa vào nó đó."
"Dâu tây, việt quất và cả cỏ cầm máu, cỏ giảm đau đều được trồng ở đây. Sau này tôi sẽ trồng nhiều thứ hơn để chăm sóc cậu, cậu không cần sốt ruột, cũng đừng lo lắng nhé. Tôi mang cậu về nhà thì sẽ không bỏ rơi cậu, hoặc đuổi cậu đi đâu."
"Tất nhiên là khi cậu khỏi bệnh rồi, sẽ phải trồng trọt làm việc đó, không có nuôi cậu vậy thôi đâu."
"Bên cạnh nhà của tôi chính là nhà của cậu đó, sắp xây xong rồi. Sau này nhà của chúng ta cạnh bên nhau, cậu sẽ ở trong đấy chậm rãi dưỡng thương."
[Viễn Viễn ôm cổ của bạn.]
Xem xong mảnh ruộng, Tiểu Khê tiếp tục cõng Viễn Viễn đi về phía trước: "Những nơi khác tôi cũng không quá quen thuộc, bọn mình cùng đi xem xem."
Ráng chiều ngả về phía tây, Tiểu Khê cõng theo Viễn Viễn vững vàng đi về phía trước, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện với nó.
Hoàng hôn dịu dàng rơi trên mặt của cậu, khiến trên mặt cậu nhiễm một lớp ánh sáng màu vàng ấm áp. Cả cơ thể cũng ấm áp lên, Viễn Viễn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cậu, nhìn đôi môi cậu, nói ra những lời mà trước giờ nó chưa từng được nghe.
"Cậu đừng gấp gáp, tôi sẽ cố gắng tích góp tiền. Sau này ở đây sẽ có một cái bệnh viện để chữa trị cho chân của cậu. Trước lúc đó cậu không thể đi được, tôi sẽ thay cho đôi chân của cậu, cõng cậu đi đến những nơi cậu muốn đi."
"Giống như bây giờ vậy."
Viễn Viễn kinh ngạc nhìn Tiểu Khê, ánh mắt nóng bỏng.
Có rất nhiều việc nó không nhớ rõ. Nó chỉ biết rằng nó đang ở một vị trí cực kỳ nguy hiểm. Có người e sợ nó, có người hận nó, nó đứng càng cao, người muốn kéo nó vào địa ngục càng nhiều.
Trong đầu nó có cảnh tượng vạn người phục tùng, cảnh tượng toàn bộ thế giới mạng thổi phồng rít gào nó, cũng có cảnh tượng nó bị nhốt trong một gian phòng nhỏ toàn những lời mắng nhiếc lớn tiếng.
Không biết nó đang chuẩn bị đón nhận sự hoan nghênh, hay đang bị người chán ghét nữa. Chỉ biết rằng lúc nào nó cũng cảm thấy căng thẳng, tựa như lúc nào cũng có thể bị kéo vào nơi địa ngục vạn kiếp bất phục.
Cuối cùng, nó vẫn bị ném vào nơi địa ngục ấy.
Nó vẫn nhớ cơn đau thấu xương khi bị trùng tộc cắn đứt chân, cũng nhớ khi bản thân điên cuồng cố gắng thoát khỏi ngọn lửa đang thiêu đốt làn da của mình. Nó nhớ khi nó thoi thóp, suýt nữa chết đi.
Thứ mà nó nhớ rõ hơn cả, là thời khắc cận kề cái chết, dòng nước trái cây ngọt ngào và mát lạnh đến mức khiến linh hồn cũng run rẩy được đút vào miệng nó. Chảy vào cơ thể nó, vào các mạch máu, máu toàn thân như hoạt động lại một lần nữa, dần dần thấm vào trái tim đã trở nên cằn cỗi.
Nó còn cho rằng đây là loại cảm giác như thể cây xanh mọc trên hoang mạc, chỉ là những ảo tưởng mà thôi, là vẻ đẹp của sự hồi quang phản chiếu.
Đến khi nó tỉnh lại lần nữa, nhìn tất thảy xa lạ trước mắt, cỏ cây xanh mượt, ngôi nhà bằng gỗ ấm áp, tiếng chim hót sống động, đẹp đẽ và yên bình.
Nó còn tưởng rằng mình đã đến thiên đường rồi, cho đến khi cơ thể sức mạnh xa lạ nhấc lên.
Chân bị trùng tộc cắn đứt, cảnh tượng bị ném vào biển lửa khi nhảy ra từ miệng của trùng tộc hiện lên trong tâm trí nó. Nó điên cuồng giãy dụa, không muốn lại trải qua cơn ác mộng ấy một lần nữa.
Không ngờ rằng, nó lại được đặt xuống.
Lá cây màu xanh nhẹ nhàng bao phủ lấy nó, giống như bao phủ lấy sinh mạng không dứt của nó vậy. Từng giọt máu chảy xuống, không ngừng lại, nỗi sợ hãi với cái chết khô cạn cũng được bao bọc bên ngoài cơ thể. Còn có cả hương trái cây thấm sâu vào từng mạch máu và linh hồn.
Nó nhìn loại trái cây đỏ hồng, rực rỡ chói mắt trước mặt, không giãy dụa nữa.
Tuy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nó cũng biết dường như bản thân mình được cứu rồi, kể từ trước lúc nó hôn mê.
Cơ thể nó phủ đầy bụi bẩn, tâm trí nó kiệt quệ. Nhưng nó được nhẹ nhàng đặt lên một chiếc giường mềm mại sạch sẽ.
Vết máu vấy bẩn chăn, vết thương trên người được những phiến lá còn mềm mại hơn cả băng vải bao phủ, nó ôm chặt lấy thứ trái cây cứu mạng vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, nó thậm chí còn xúc động muốn khóc.
Nó biết, đây là một loại an tâm mà cả một đời nó chưa từng có. Thời điểm u ám nhất không có, ngay cả lúc huy hoàng nhất cũng không.
Ngày thứ hai, nó gặp được người kia. Mới đầu nó không muốn, cũng không dám mở mắt ra. Thời điểm nó khốn khổ nhất lại gặp được người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nó.
Nó không dám nhìn, nhưng chờ đến lúc người ấy rời đi, nó lại vội vàng muốn gặp.
Nó không để ý đến vết thương trên người, nằm nhoài trên cửa sổ. Làm một việc mà trước đây chưa từng làm – nhìn trộm.
Người ấy dường như là nhìn thấy rồi.
Người ấy đang nhô đầu ra từ trong những đóa hoa nhìn giống như một đống mặt trời nhỏ. So với những đóa hoa trông như cái đĩa màu vàng, người ấy còn giống mặt trời nhỏ hơn.
Người đấy chạy đến bên cạnh giường của nó, nó chậm chạp mở mắt ra.
Hóa ra người ấy chẳng phải thần tiên lạnh lùng kiêu ngạo gì cả, mà còn là một người vừa nhỏ lại vừa đáng yêu.
Là một người có thể ôm vào lòng, không nặng, cũng không hề lạnh lẽo. Một người mà đến nói chuyện cũng không trôi chảy, vụng về lau máu đen trên mặt nó, len lén kéo tay nó, còn có thể ngủ trên người của nó nữa.
Một người có khuôn miệng rất nhỏ, trên mũi có những nốt tàn nhang cũng nhỏ nốt, nước da trắng trắng giống hệt như một bé người tuyết vừa trắng trẻo lại vừa yên tĩnh.
Một người nhỏ như thế thôi lại có thể cõng nó trên lưng, nói rằng phải chăm sóc nó, nói rằng sẽ làm chân cho nó, cõng nó đi đến bất kỳ nơi nào nó muốn đi.
"Không cần gấp đâu, cứ chậm rãi dưỡng thương."
"Tôi sẽ thay thế cho đôi chân của cậu, tôi sẽ cõng cậu đi đến những nơi cậu muốn đi."
Cứ chậm rãi, tôi sẽ cõng cậu.
Không phải là "Mau nhanh lên đi! Xông lên trước đi!".
Không phải là "Cậu phải quên ăn quên ngủ, hết ngày và đêm gánh vác trọng trách trên người."
Không phải là "Cậu sinh ra trong một gia tộc như thế, một gia tộc không cần phế vật", "Cậu phải dâng hiến cả cuộc đời của mình cho liên bang".
Nó nằm nhoài trên tấm lưng nho nhỏ mềm mại, chậm rãi, vững vàng, được cõng đi về phía ánh tà dương phía trước.
[Tâm trạng của Viễn Viễn +40.]
Hết chương thứ tám