Tiểu Khê: “Tôi không tắm cho cậu không phải vì tôi cảm thấy cậu ghê tởm đâu.”
Tiểu Khê: “Cậu là người đẹp nhất mà tôi từng gặp. Lúc nhìn thấy cậu cũng là lúc những sự vật đẹp đẽ nhất đều xuất hiện trong lòng tôi. Ánh hoàng hôn vào buổi tối, ánh trăng lạnh lẽo cô độc và những giọt sương đầu tiên trên lá vào buổi ban mai.”
Tiểu Khê: “Tôi không tắm cho cậu là vì tôn trọng cậu.”
Lễ Lễ nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì.
Nó vẫy vẫy tay với Tiểu Khê.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tiểu Khê vẫn do dự một chốc. Trang Khê hận không thể nhắm chặt hai mắt lại. Đây thực sự chỉ là một nhân vật ảo thôi, nhưng nó cũng là một nhân vật nữ rất đẹp đó.
Không đi qua, Lễ Lễ lại ho ra máu thì làm sao.
Mặt Trang Khê đỏ tới mang tai, điều khiển Tiểu Khê đi đến trước mặt Lễ Lễ, giúp nó ra khỏi giường. Bước chân bỏng rát như đang bước trên núi lửa, mỗi một bước đều đổ mồ hôi, suýt chút nữa là bỏ chạy mất dạng.
Đi đến trước cửa phòng tắm, Lễ Lễ cầm lấy váy rồi tự mình đi vào. Nhốt Tiểu Khê mặt hồng như một quả cà chua nhỏ ở ngoài cửa.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ luôn.
Tiểu Khê vui sướng chạy về bên giường, ngồi trên cái ghế nhỏ, nhịn cảm giác vui sướng muốn khua tay múa chân. Tiếng vang trong phòng tắm không lớn, Tiểu Khê vẫn ngồi trong phòng đợi Lễ Lễ. Mà Trang Khê thì ấn giữ Viễn Viễn và Trạch Trạch ở ngoài cửa, đưa bọn họ về phòng.
Không cần đợi nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.
Lễ Lễ tắm rất nhanh. Nó thay sang bộ váy mới, mặc một cách rất xộc xệch. Mái tóc ướt sũng xõa hỗn loạn rủ xuống sau lưng.
Khóe miệng Trang Khê nhếch lên, trong lòng thỏa mãn, đôi mắt sáng lấp lánh. Chiếc váy ấy làm thì có vẻ đơn giản nhưng nhìn thật ra cũng rất đẹp, có điều mặc trên người của Lễ Lễ thì không đẹp đến một phần trăm. Đây cũng là kết quả của việc nó mặc một cách tùy tiện. Nếu như mặc đàng hoàng thì sẽ đẹp hơn nhiều.
Đột nhiên cậu muốn nhìn Lễ Lễ mặc những chiếc váy khác.
Tiểu Khê đứng dậy và di chuyển một cái ghế đến trước mặt Lễ Lễ. Lễ Lễ liếc nhìn rồi ngồi lên ghế nhỏ mềm mại. Tiểu Khê đặt một cái khăn lớn lên tóc Lễ Lễ. Tiểu Khê dùng khăn lau từng giọt nước trên đuôi tóc của Lễ Lễ.
Tiểu Khê: “Lễ Lễ.”
Lễ Lễ cau mày: “Cậu gọi tôi là gì?”
Tiểu Khê: “Lễ Lễ đó, cậu là Lễ Lễ mà.”
Lễ Lễ: “Cậu nói linh tinh gì vậy! Cậu, sao cậu lại gọi như thế được?”
Tiểu Khê: “Cậu là Lễ Lễ, cái tên Lễ Lễ này nghe rất hay mà.”
Không quá yếu ớt, là cái tên mà cậu cảm thấy rất hay khi dành cho một cô gái.
Trước mặt không còn tiếng động.
Lễ Lễ cúi đầu, Tiểu Khê không thể thấy vẻ mặt của nó. Cho dù Trang Khê ở ngoài trò chơi không xoay màn hình, thì cũng không thể nhìn thấy.
“Cậu có biết một người bắt tôi phải mặc váy, kết quả sẽ như thế nào không?”
Tiểu Khê mơ hồ: “Như thế nào?”
Chẳng lẽ một cô gái đẹp như Lễ Lễ cũng giống như Viễn Viễn và Trạch Trạch, thích đánh người sao?
“Bị chặt tay chân, móc đi hai mắt, trở thành Nhân Trư*.”
(*Một hình phạt tàn bạo của Lữ hậu thời Hán Cao tổ dành cho Thích phu nhân: móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư.)
Trang Khê: “…”
Đặc điểm của Lễ Lễ là thích nói đùa à? Hay là thích nói những chuyện xưa kinh dị để hù dọa người khác?
Tiểu Khê: “Nhân Trư là cái gì?”
Lễ Lễ cười: “Nhân Trư là khiến người trở thành heo đó. Nhưng mà heo vẫn còn tay chân, còn Nhân Trư thì không.”
“Làm Nhân Trư có vài điều cần phải chú ý.” Lễ Lễ im lặng bắt đầu thảo luận với Tiểu Khê.
“Người làm Nhân Trư ấy, không thể có tay chân, phải móc mắt, xông điếc tai, hạ độc cho câm, nhổ sạch tóc, ngay cả lông mi cũng nhổ sạch từng sợi một. Sau đó thả người đó vào một bình ủ rượu để nuôi dưỡng, không để người đó chết.”
“Như thế cậu sẽ không phải nghe giọng của người đó, chỉ có thể nhìn bình ủ rượu chuyển động, chơi rất vui.”
Tiểu Khê: “Đây là trái với luật pháp đó.”
Trên đỉnh đầu Lễ Lễ xuất hiện một hàng dấu chấm.
Lễ Lễ im lặng, cảm nhận những cái chạm nhẹ trên đỉnh đầu. Nó nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, móng tay vốn dĩ trắng trẻo thì ở khe hở của tay bắt đầu xuất hiện một lớp màu đen.
Lớp màu đen đó tiếp tục lan rộng, phủ lên móng tay mà Lễ Lễ yêu thích nhất. Cứ thế lan rộng mãi, giống như đêm tối đáng sợ và dơ bẩn phủ kín cả tay nó, hội tụ với những âm u đen tối trong lòng, bao phủ hoàn toàn cả người nó.
Lễ Lễ: “Cậu có biết người cuối cùng nói tôi đẹp, chạm vào tay tôi có kết cục như thế nào không?”
Trang Khê thở dài, mỗi một nhân vật thật sự có những ham mê khác nhau. Tất nhiên cậu không thể khiến bọn họ thay đổi, những ham mê đó đều là điểm đặc biệt của họ, là điểm khác biệt với những nhân vật khác, cũng là điểm đáng yêu của bọn họ. Đương nhiên Trang Khê muốn nghe tiếp.
Lễ Lễ thích kể chuyện xưa, còn là mấy câu chuyện khủng bố dọa người, là một nhân vật rất có sức tưởng tượng.
Tiểu Khê: “Kết cục như thế nào?”
Lễ Lễ: “Được thắp đèn trời rồi.”
Tiểu Khê: “Thắp đèn trời là cái gì?”
[Lễ Lễ: Đây là đứa trẻ hoang dã từ vùng quê hẻo lánh nào tới vậy, sao cái gì cũng không biết thế này?]
Trang Khê: “…”
Lễ Lễ phỉ nhổ trong lòng xong thì tiếp tục vô cảm mở miệng.
Nó muốn nói, muốn có một người có thể nói, rằng mảnh hoang mạc trong lòng nó đã bị bao nhiêu dơ bẩn rót vào. Giống như nói ra thì có thể bớt đi một chút, đổi thành một luồng khí tươi mát khiến nó có thể hít thở.
“Thắp đèn trời, cũng có yêu cầu.”
Tiểu Khê nghiêm túc gật đầu, thể hiện rằng cậu đang nghe. Nhưng chợt nhớ ra có gật đầu thì Lễ Lễ cũng không thấy, Tiểu Khê vỗ vỗ đầu nó: “Ừm.”
Lễ Lễ bị vỗ mà cứng đờ một lúc.
Qua hồi lâu, nó mới nói: “Trước khi thắp đèn trời, phải ngâm người trong chảo dầu cả đêm. Ngày hôm sau nhấc người ra treo lên, khoan một cái lỗ trên đầu và rót đèn dầu vào.”
Trang Khê: “…”
Trang Khê: “Vậy tại sao còn phải ngâm một đêm? Trên đầu bị khoan một lỗ, rót đèn dầu vào là chết rồi mà.”
Đột nhiên Lễ Lễ mỉm cười, chỉ có những người trong lòng không có những u ám, không biết tra tấn người khác mới hỏi những câu thế này.
Đây là nụ cười bình thường đầu tiên của nó mà Trang Khê nhìn thấy.
Tiểu Khê: “Lễ Lễ cười như vậy thật đẹp.”
Lễ Lễ: “Cậu có biết người cuối cùng nói tôi cười thật đẹp, kết quả sẽ như thế nào không?”
Trang Khê: “…”
Tiểu Khê đã lau tóc cho Lễ Lễ khô đến gần một nửa, từ sau khi Lễ Lễ ngồi trên ghế đến giờ, không còn một giọt nước nào thấm vào người nó.
Cậu lấy ra một cái máy sấy nhỏ, “Lễ Lễ, hôm nay đừng nói nữa, cậu sắp phải ngủ rồi. Buổi tối nói về chuyện này nhiều quá lúc ngủ mơ thấy ác mộng thì làm sao?”
“Ngày mai kể tiếp ha, hôm nay yên tâm ngủ một giấc đi.”
Tiểu Khê nói xong, Lễ Lễ vừa hé miệng muốn lên tiếng thì một luồng gió ấm thổi trên đầu nó. Lễ Lễ không kịp phòng bị mà run lên, chỉ có gió, thổi từ ngọn tóc cho đến đuôi tóc. Tay của cậu không trực tiếp chạm vào đầu nó, vừa rồi vẫn cách một lớp khăn, bây giờ chỉ nắm lấy đuôi tóc. Rõ ràng là đến đầu của nó cũng dám vỗ, vậy mà chuyện này lại cẩn thận đến thế.
Lễ Lễ cảm nhận được độ ấm xa lạ trên đỉnh đầu, thoáng hoảng hốt nghĩ về mọi thứ trước mắt.
Không bao lâu sau, gió ngừng lại.
Tiểu Khê: “Lễ Lễ, cậu đi ngủ đi.”
Lễ Lễ: “Cậu may váy cho tôi, không sợ bị biến thành Nhân Trư sao?”
Tiểu Khê cười cười: “Ở đây không ai có thể làm gì tôi được hết.”
Tiểu Khê: “Lễ Lễ cũng đừng sợ, ở đây chỉ có tôi và hai người vừa rồi cậu nhìn thấy, Viễn Viễn và Trạch Trạch. Bọn họ rất lợi hại, có thể bảo vệ cho cậu, cậu có thể coi hai người họ là…”
Trang Khê nghĩ một lát: “Coi là anh trai.”
Nghe thấy từ “anh trai” này, Lễ Lễ giống như đang cười lạnh.
Tiểu Khê: “Tóm lại, cậu yên tâm ngủ đi.”
Tiểu Khê: “Tôi phải đi rồi, ngày mai tôi lại tới.”
Đi đến cửa, Tiểu Khê lại xoay người nói với Lễ Lễ: “Lễ Lễ, cậu đừng sợ, cậu phải tin rằng ở đây rất tốt.”
Lễ Lễ im lặng nhìn cậu, nó rũ mi xuống: “Cậu có biết vì sao tôi lại quen thuộc với Nhân Trư như thế không?”
Lễ Lễ: “Một ngày kia tôi tỉnh giấc, vừa mở mắt thì đã thấy trên Nhân Trư đó có hai cái lỗ máu quằn quại ở bên cạnh gối của tôi.”
Trong chớp mắt, Trang Khê bỗng nhiên hít thở không thông, mà Lễ Lễ đã kéo chăn lên, xoay người đưa lưng về phía cậu. Lễ Lễ thật sự quá gầy, co lại thành một chấm nhỏ trong chăn.
Tiểu Khê nhẹ nhàng ra khỏi phòng, giúp Lễ Lễ đóng cửa lại.
Cậu đứng ở ngoài cửa, bất động ngẫm nghĩ. Lễ Lễ nói vậy là sao? Lẽ nào những thứ đó đều là thật? Hay là trong đầu nó đã thật sự sáng tạo ra một bộ tiểu thuyết kinh dị? Hoặc là cơn ác mộng mà nó từng mơ thấy? Bất kể là thế nào, nó vẫn có thể ngủ ngon được à?
Tiểu Khê đứng ở ngoài không nhúc nhích, Viễn Viễn và Trạch Trạch lặng lẽ đến gần cậu, hai nhân vật không nói gì cả, chỉ nhìn cậu. Trang Khê lấy lại tinh thần, thấy hai nhân vật trước mặt đang im lặng nhìn mình.
Tiểu Khê: “Đi ngủ đi, gần đây các cậu cực khổ quá rồi.”
Hai nhân vật vẫn nhìn cậu, Tiểu Khê lặp lại những lời đã nói vô số lần trong hôm nay: “Hôm nay thật vui, là ngày vui nhất nhất luôn đó.”
Tiểu Khê bước lên ôm mỗi người một cái: “Tôi phải đi rồi, các cậu ngủ ngon nhé.”
Hai nhân vật dính người lúc này mới chịu rời đi.
Bọn họ vừa định đi thì Tiểu Khê chợt nói: “Hai người phải chăm sóc Lễ Lễ đó, cậu ấy yếu ớt lắm. Cho dù ngày mai cậu ấy có khỏe hơn một chút thì cũng không thể xuống đất được, nhiều nhất chỉ có thể cho cậu ấy hái dâu chơi.”
Viễn Viễn: “???”
Trạch Trạch: “…”
Cuối cùng Tiểu Khê bước lên ôm hai nhân vật thêm cái nữa, rồi hài lòng thỏa mãn offline.
Tắm cho ấm áp thoải mái sau đó vui sướng bò lên giường, Trang Khê thật sự rất vui, hạnh phúc đến không sao tả nổi, từ hôm nay cậu đã trưởng thành rồi, không còn dựa dẫm vào ai nữa cũng không cần phải phụ thuộc vào bất cứ người nào. Với một số người, chuyện này sẽ không có cảm giác an toàn, nhưng trong lòng Trang Khê lại là chuyện an toàn nhất.
Cây nấm nhỏ mọc dưới gốc cây khô cằn, co lại dưới một tán lá lớn, nó không dám rời đi vì sợ rằng không có gốc cây khô ấy thì không sống nổi. Sau này gốc cây lại bỏ nó mà đi rồi, vậy nó vẫn còn tán lá lớn, tán lá ấy là chiếc ô bảo vệ cho nó. Nó chỉ cần tránh ở trong thế giới tăm tối bên dưới tán lá, là có thể làm một cây nấm nhỏ không cần đối mặt với tất cả mọi thứ bên ngoài.
Sau này nó nhìn thấy một vệt sáng, đó chính thế giới khác ở bên ngoài, dường như cũng không tồi. Cuối cùng thời gian cũng đến, tán lá lớn cũng không chịu nổi nữa, nó cẩn thận buông tán lá ra, không còn tán lá ấy che gió chắn mưa nhưng bên ngoài ánh mặt trời sáng rỡ, thế giới mà nó có thể hít thở tự do thật sự rất đẹp.
Khóe môi Trang Khê mang theo ý cười, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thứ hai, Trang Khê tỉnh dậy sớm hơn bình thường. Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, chỉ vừa tờ mờ sáng.
Giống với thời gian trong trò chơi.
Tiểu Khê đi trên con đường ở giữa những ngọn núi, cầm một nắm hoa dại tìm được trên núi và những chiếc lá xinh đẹp. Bởi vì còn quá sớm, tóc của cậu và những cánh hoa, tán lá cũng dính một vài giọt sương buổi sáng, mái tóc ướt đẫm thành từng lọn. Tiểu Khê lau lau nước sương, tìm kiếm trên núi mang về một giỏ toàn là hoa dại.
Cậu lặng lẽ trở về, ngồi trước cửa phòng mình chọn hoa tươi. Những đóa màu quá trầm thì không cần, nhất định phải tươi tắn một chút, tốt nhất là khiến người khác vừa nhìn đã thấy tâm trạng dễ chịu hơn, hình dáng quá kỳ lạ cũng không được, phải là những cánh hoa bình thường, không để người khác liên tưởng ra những thứ kỳ quái.
Phải đáng yêu và tươi mới. Lá cây cũng là màu xanh nhạt, tròn tròn tràn đầy sức sống.
Tiểu Khê chọn một lúc, tìm ra một số ít hoa dại và cỏ dại, dùng dây mây bện thành một cái giỏ nhỏ hình tròn. Lại lấy một miếng vải mềm mại bọc nó lại, cuối cùng đặt một bó hoa tươi vào trong. Một cái giỏ hoa không tính là tinh xảo lắm đã được làm xong.
Điều khiển ở ngoài trò chơi có hơi khó, giỏ khá thô ráp nhưng những đóa hoa dại rất đáng yêu.
Trang Khê ấn giữ cửa, nhẹ nhàng mở ra. Sau khi nhìn thấy Lễ Lễ vẫn đang ngủ với bộ quần áo giống ngày hôm qua, Tiểu Khê nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nó.
Động tác của nó vẫn giống với tối qua, mặt xoay về tường mà ngủ. Giống như cả đêm đều không động đậy vậy. Nó gần như dán sát vào tường, khoảng cách giữa nó và tường không thể đặt thêm gì khác.
Trang Khê đặt một giỏ hoa vào bên cạnh gối của Lễ Lễ, những đóa hoa dại trên núi mang lại sức sống cho căn phòng, mùi hương thơm ngát. Nếu như Lễ Lễ tỉnh dậy, mở mắt ra lập tức nhìn thấy những đóa hoa mang theo bầu không khí của cánh đồng, cho dù là ác mộng hay gì đi nữa, những đóa hoa đáng yêu này lọt vào tầm mắt của Lễ Lễ có thay thế được mấy cái Nhân Trư đáng sợ đó hay không?
Chỉ cần vẫn có thể giảm bớt một chút bóng ma trong tâm lý là được. Trong lòng sẽ lưu lại hương thơm của núi non và sự xinh đẹp của những đóa hoa.
Trang Khê càng nhìn càng thấy vui.
Tiểu Khê lặng lẽ rời đi, Trang Khê cũng thoát khỏi trò chơi.
Cậu ăn một bữa sáng đơn giản rồi thay quần áo đeo cặp sách lên, đi xuống lầu. Hôm nay cậu chỉ có thể học tiết buổi sáng, buổi chiều phải xin nghỉ một tiết để đi làm một việc quan trọng.
Trước đó, cậu phải hẹn gặp mẹ. Sau khi nói với Lương Sâm rằng buổi chiều không cần đợi. Tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa kết thúc, Trang Khê vội rời khỏi trường.
Cậu vừa uống dịch dinh dưỡng, vừa đi về nơi mà cậu đã hẹn.
Thích Tuyết Nam nhìn thấy cậu thì câu đầu tiên là hỏi: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Trang Khê gật đầu, Thích Tuyết Nam cũng không hỏi nữa, bà chỉ nói: “Có cần thiết không? Dù sao nhà hiện tại cũng chỉ có mình con ở.”
Trang Khê nhìn thời gian, bây giờ là 11 giờ 10 phút. Bình thường nhà ăn 11 giờ mới mở cửa.
Cậu gật đầu, rất cần thiết.
Khi bố mẹ ly hôn cậu vẫn còn học tiểu học, bọn họ có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cậu đến lúc trưởng thành. Lúc ấy Trang Khê từng ở nhà mới của bố, cũng từng ở nhà mới của mẹ. Từ khi bắt đầu học cấp hai, cậu thường xuyên quay về ngôi nhà nhỏ khi trước ở.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai xong, rốt cuộc cậu cũng không thể chịu đựng nổi nữa, mặc kệ mọi thứ mà chạy khỏi nhà của mẹ, cương quyết nói sau này không bao giờ trở về nữa. Cậu trông có vẻ mềm yếu nhưng bố mẹ đều biết cậu cứng đầu đến mức nào, vết sẹo trên cổ cậu cũng nhắc nhở bọn họ, cho nên họ không ép buộc cậu nữa. Khi đó cậu đã thương lượng với họ và đưa ra quyết định, cậu không cần tiền nuôi dưỡng, sau này cũng không đem lại bất cứ phiền phức gì cho họ, cậu chỉ muốn căn nhà nhỏ ấy.
Căn nhà đó vừa nhỏ vừa cũ kỹ, dù là trong mắt ai, cả hai đều không coi nó là thứ gì quan trọng cho lắm. Họ thậm chí còn không muốn nhìn lại nơi đã chứa đựng cuộc hôn nhân thất bại của họ, vì vậy đã đồng ý.
Mẹ nói: “Muốn nhà có thể cho con, nhưng sau này con có thiếu tiền vẫn phải nói với mẹ nhé!”
Bố nói: “Vốn dĩ nhà nên đưa cho con, muốn thì cứ cầm đi, nhớ thường về nhà ăn cơm, dì Đinh của con thương con lắm.”
Trang Khê tìm thấy một cảm giác thở phào nhẹ nhõm từ trên khuôn mặt của họ, giống như là giao dịch cuối cùng của một nhà họ vậy. Lúc ấy bọn họ đều cảm thấy cậu chỉ là sốt sắng muốn có một căn nhà, cho cậu cũng không sao cả, bởi vì bọn họ cũng muốn rời đi.
Bây giờ cậu đúng là muốn căn nhà kia. Vào ngày thứ hai sau khi trưởng thành, cậu bảo mẹ sang tên căn nhà lại cho mình ngay, muốn chân chính nắm giữ ngôi nhà trong tay, ngôi nhà thuộc về chính cậu.
Trang Khê đi phía sau mẹ, nhìn bóng lưng của bà. Thứ cậu nhìn thấy nhiều nhất là bóng lưng mẹ.
Bóng lưng vội vã rời đi năm đó, và bóng lưng kiên cường, ngẩng đầu đi về phía trước của hiện tại. Mẹ đi trên con đường ánh sáng trải dài, tất cả mọi thứ trước mắt bà đều rất thích, bà sẽ không quay đầu liếc về phía sau.
Trang Khê gõ chữ hỏi bà: “Mẹ ơi, căn nhà kia là trói buộc của mẹ sao? Là quá khứ đen tối mà mẹ không muốn quay đầu sao?”
Bước chân của người trước mặt tạm dừng: “Khê Khê, con đang nói gì vậy?”
Trang Khê tiếp tục gõ chữ: “Lúc ấy không phải con tham một ngôi nhà.”
“Cho dù như thế nào, nơi đó cũng là nhà của con.”
Âm thanh lạnh lẽo của máy móc không thể truyền tải được cảm xúc của cậu: “Mọi người đều có một căn nhà mới, còn con chỉ có mỗi một ngôi nhà đó thôi.”
Bước chân trước mặt dừng lại, Trang Khê cũng dừng. Cậu không muốn nhìn thấy biểu cảm bây giờ của bà ấy như thế nào. Qua một lúc, người trước mặt bắt đầu đi tiếp về phía trước, Trang Khê cũng đi theo.
Trang Khê tiếp tục gõ chữ: “Không còn căn nhà đó nữa, con cũng không biết mình phải đi đâu. Con sẽ nghi ngờ bản thân mình là từ đâu đến.”
“Hơn nữa, con thích căn nhà đó.”
“Tuy rằng ở trong đó, thứ đọng lại nhiều nhất trong ký ức của con là yên tĩnh và cô độc nhưng cũng có mong chờ, cũng có cả những niềm vui.”
“Căn nhà đó, là ngôi nhà duy nhất có thể khiến con có cảm xúc.”
Cuối cùng Thích Tuyết Nam cũng quay đầu lại. Bà nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười của Trang Khê, đây là thứ bà không ngờ đến, thế nên bà đã quên mất mình muốn nói gì.
Bà nhìn Trang Khê, đây là con trai của bà, sao bà có thể không yêu thương nó một chút nào được chứ.
“Khê Khê, mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi.”
Trang Khê im lặng gõ chữ: “Mẹ sai ở đâu chứ? Là sai ở lúc khi chưa ly hôn đã ngoại tình ở bên ngoài rồi mang thai sao?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Thích Tuyết Nam rất khó coi: “Khê Khê, con đừng nói những lời khiến mẹ không vui như thế này.”
“Khê Khê, mẹ không sai. Ba con năm ấy cũng ngoại tình, con không biết, sau này ở bên ngoài ông ấy cũng có con mà!”
Trang Khê: “Vậy là mẹ sai ở chỗ, khi con còn chưa đến một hai tuổi, đã lén lút sinh ra Lăng Ngạn Hoa ở bên ngoài sao?”
Thích Tuyết Nam chật vật quay đầu đi.
Vấn đề này trước giờ Trang Khê chưa từng nhắc đến, bọn họ đều cho rằng Trang Khê không muốn nói. Không hiểu vì sao, hôm nay Trang Khê lại nói đến chuyện này.
Trang Khê: “Không sao đâu mẹ, con chỉ muốn mẹ biết, khi đó con ở nhà một mình đã rất cố gắng để khiến hai người quay trở về. Con cố gắng học hành, thi được hạnh nhất, mà lúc ấy mẹ làm gì?”
“Giáo viên nào cũng khen ngợi con, bọn họ đều hỏi là người nhà con đã đăng ký cho con gia sư ở đâu, trong nhà đồng ý khen thưởng cho con cái gì.”
Trang Khê: “Không có, con chỉ muốn mọi người về nhà, bố và mẹ cùng ăn cơm.”
Trang Khê: “Năm ấy con không biết mẹ đang ở một nơi con không ngờ đến, hạnh phúc dỗ một đứa trẻ mà con không hề hay, chỉ biết đợi trong căn nhà trống rỗng, cầm phiếu điểm nhón chân chờ mẹ.”
Trang Khê mím môi: “Nếu hai người đều có gia đình và đứa con của riêng mình ở bên ngoài, thì sao không ly hôn sớm một chút? Ly hôn rồi, con cũng không cần phải ôm hy vọng, rồi ngốc nghếch canh ở nhà nữa, cũng không cần phải nỗ lực nhiều đến thế, sau này biết được, lại nhất thời không chấp nhận nổi…”
Sau khi sang tên xong, Thích Tuyết Nam vội vã rời đi, Trang Khê thì thở phào một hơi, cậu nhìn theo bóng lưng chật vật của Thích Tuyết Nam mà cười, có lẽ sau này bà ấy sẽ không muốn nói chuyện với mình nữa.
Trang Khê lẻ loi đứng trên một con đường đông đúc, im lặng nhìn mẹ rời đi. Làm một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện mệt quá rồi, cũng ấm ức quá rồi!
…
Mặt trời đã mọc lên trên đỉnh đầu, một ngày mới ở trong thị trấn bắt đầu. Trạch Trạch thức dậy như thường lệ, nó đứng trên cánh đồng đối diện với phòng của Tiểu Khê, nơi mà Lễ Lễ hiện đang sinh sống.
Chẳng biết nó đang nghĩ gì.
Viễn Viễn ngủ thêm một lúc, đợi đến khi mặt trời chiếu vào mặt nó xuyên qua màn cửa thì mới chịu tỉnh giấc. Đi rửa mặt qua loa một lúc, Viễn Viễn nhìn bản thân mình trong gương. Bây giờ nó cảm thấy mấy vết sẹo trên mặt mình rất không vừa mắt, cho dù chúng đã nhạt đi rất nhiều.
Nó không kiếm cơm dựa vào khuôn mặt này, nhưng hôm qua Tiểu Khê nhìn cái người tên Lễ Lễ kia đến mức ngơ ngẩn là sao? Còn may váy cho nó? Hơn nữa không phải chỉ may một cái?
Dựa vào cái gì chứ?
Nó cũng muốn Tiểu Khê may váy cho mình, không, may quân phục. Vì sao lại là quân phục, đương nhiên là vì nó mặc quân phục đẹp trai nhất, mỗi lần nó xuất hiện trên tinh hệ, mấy người phụ nữ trên sóng trực tiếp của tinh hệ đều điên cuồng gào thét, không thể kiểm soát nổi.
Viễn Viễn ngây ra một lát.
Mặc quân phục, phát sóng trực tiếp trên toàn tinh hệ, thân phận của nó là…
Viễn Viễn nghĩ một lát, bây giờ mấy cái đó không quan trọng. Quan trọng là sao cái người ở phòng bên cạnh kia còn chưa tỉnh? Xem bản thân mình là công chúa thật chắc? Viễn Viễn mang theo một bầu không khí không cam lòng đi ra ngoài, nhìn thấy Trạch Trạch.
Bây giờ nó cảm thấy Trạch Trạch không còn quá đáng ghét nữa.
Hai nhân vật đứng thành một hàng, nhìn căn phòng mà ai cũng không muốn phải rời đi.
Viễn Viễn: “Mặt trời cũng treo cao rồi mà cô ta còn chưa chịu dậy. Thật đúng là một đại tiểu thư.”
Trạch Trạch muốn nói lại thôi.
Thật ra Lễ Lễ tỉnh rồi.
Lễ Lễ cứ tưởng rằng bản thân mình sẽ không thể ngủ ngon, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu vang của côn trùng bên ngoài cửa sổ, nó rất yên tâm mà ngủ. So với bất cứ thứ gì trong quá khứ đều yên tâm hơn, đây là giấc ngủ ngon mà nó chưa từng có được.
Mặt trời ló dạng, xua tan đi sương mù trong căn phòng. Luồng sáng rực rỡ chiếu thẳng vào mắt thật sự không dễ chịu, lông mi của nó run lên nhè nhẹ. Từ ngày nào đó sau khi tỉnh dậy, Lễ Lễ đều không dám lập tức mở mắt mà sẽ nhắm mắt lại lắng nghe những động tĩnh rất nhỏ xung quanh, đảm bảo rằng không có vấn đề gì mới chịu mở mắt ra.
Lần này ánh sáng quá mạnh mẽ, không biết có phải do ánh sáng ấm áp khiến nó có đủ cảm giác an toàn hay không, Lễ Lễ chẳng lắng nghe gì nữa. Nó duỗi tay ra che đi một nửa ánh sáng, xoay người chậm rãi mở mắt ra.
Bóng tối, nửa tối nửa sáng, rực rỡ muôn màu. Mí mắt với độ cong hoàn hảo hoàn toàn mở ra, từng đóa hoa nhỏ nở rộ lọt vào trong mắt Lễ Lễ. Chúng nó mang theo màu sắc ấm áp, tản ra hương thơm nhàn nhạt, nở rộ nên sức sống độc nhất chỉ thuộc về vùng núi non, bất ngờ phản chiếu vào mắt nó, lấp đầy cả hai mắt, xông đến tận đáy lòng.
Vườn hoa nhỏ tối tăm và tĩnh lặng trong lòng giống như được chiếu sáng, nghênh đón một luồng sức sống đến chậm.Ánh mặt trời quá chói mắt, một giọt nước mắt từ đôi mắt khô cằn rơi xuống.
Giống như là một giọt sương nhỏ trong suốt trên phiến lá xanh tròn ấy.
“Lúc tôi nhìn thấy cậu, những sự vật đẹp đẽ nhất đều xuất hiện trong lòng tôi. Ánh hoàng hôn vào buổi tối, ánh trăng lạnh lẽo cô độc, và những giọt sương đầu tiên trên lá vào buổi ban mai.”
Có người nói rằng nó giống với ánh hoàng hôn, cũng có người nói rằng nó giống với ánh trăng. Nhưng trước giờ chưa có ai nói rằng nó giống với giọt sương đầu tiên trên phiến lá vào sáng sớm. Lúc ấy nó không hiểu thứ này thì có gì đẹp, cảm thấy cậu ấy không biết cách khen ngươi khác nên nói bừa vậy thôi.
Lễ Lễ đến gần giỏ hoa, quan sát những giọt sương trên lá kỹ hơn. Ánh sáng mặt trời chiếu vào, giọt sương trong suốt ôm ánh nắng vào lòng. Ánh mặt trời mờ nhạt cũng trở nên có màu sắc trong cơ thể nhỏ bé của nó.
Sặc sỡ lóa mắt, nó không giấu được bao lâu nữa. Đó là một giọt sương tinh khiết được ngưng tụ vào buổi sáng tinh mơ của cánh đồng, là vẻ đẹp thuần khiếp đáng được trân trọng. Ngay cả khi chỉ còn một khoảnh khắc ngắn ngủi, thì khoảnh khắc này cũng lộng lẫy chói rọi, cũng chiến thắng được âm u của cả một đời.
Nó thật sự giống.
Lễ Lễ tiếp tục đến gần sự nồng nàn của núi non hoang dã này, khuôn mặt của nó chạm vào những cánh hoa lành lạnh, những cánh hoa lướt qua khuôn mặt nó, khe khẽ lay động, giọt sương đọng trên lá cây run rẩy rơi xuống.
Trong lòng Lễ Lễ căng thẳng.
Giọt sương ấy xuyên qua ánh mặt trời, khóa chặt ánh sáng trong lòng, rơi vào trong mắt Lễ Lễ.
_____________