Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 161



Đêm đó, sau khi thằng Kỳ Trương được con Quyên chở đi chỉ còn một mình nhóc Tuấn ngồi bệch xuống nhà thằng Quân như một cái xác không hồn, hình ảnh ông Quân và thằng Kỳ Trương làm điều đó với nhau khiến nó đau nhói, nó không hiểu tâm trang nó bây giờ đang như thế nào nữa? Buồn vì ông Quân thấy nó trong khách sạn hay buồn vì chuyện nó thấy ổng với thằng Kỳ Trương. Hình như cả hai thứ đó đang cộng hưởng với nhau để hành xác nó. Nó muốn khóc, muốn hét lên thành tiếng nhưng chả hiểu sao cái miệng chỉ có thể ngoác ra nghẹn ngào rồi nấc lên cùng với tiếng kêu gào thảm thiết ở trong cuống họng. Mọi chuyện sẽ kết thúc hay bắt đầu, bây giờ nó lại chợt nghĩ đôi khi quyết định giải thoát như con Hiền hồi đó không chừng lại là điều sáng suốt, cũng nên.

Lại mưa… Tuấn thấy mờ ảo sau ánh đèn đường là cây cối đang rạp mình trong cơn gió dữ. Tuấn cảm nhận được cái lạnh thấu xương và cả tâm hồn mình đang khóc oà, giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Cái lạnh của mưa len vào những vết bầm tím và trầy trụa do trận hổn chiến với bốn thằng hộ pháp làm da thịt thằng Tuấn thêm rát buốt.

Về phần thằng Quân sau dội xã không biết bao nhiêu là nước lên người nó quyết định sẽ đến bệnh viện với mẹ, mọi chuyện khác nó sẽ không quan tâm và không màng tới nữa, ít nhất là cho tới lúc nó có thể bình tỉnh trở lại. Nó không muốn suy nghĩ cái gì thật, cái gì giả cho những gì vừa mới xãy ra nữa. Sao mà cứ như một khúc phim viễn tưởng.…

Có tiếng bước chân đi xuống, Tuấn quay lại. Thằng Quân đang mặc một chiếc áo mưa bước ra. Quân mở mắt nhìn Tuấn trân trân, bổng nhiên nước mắt thằng Quân lại tràn ra:

– Cậu đi chỗ khác đi! Đừng lãng vãng gần tôi nữa…

Tuấn bối rối lí nhí, nó nói trong vô thức:

– Quân… tôi xin lỗi… tại tôi…

Nó nói xin lỗi mặc dù bản thân nó thấy mình chả có lỗi gì cả, còn thằng Quân bổng nhiên lại trở nên giận dữ:

– Cậu làm ơn xích ra đi! Và để mặc tôi! Tôi đã sai rồi…

Tuấn càng nhào tới thì Quân càng đẩy nó ra:

– Ông nói gì, ông sai cái gì?- Tôi đã sai vì đã hiểu lầm cậu… thì ra với cậu tình yêu chỉ là một trò chơi thôi đúng hôn? Tôi đã sai khi nghĩ rằng tình yêu của tôi có thể làm cậu thay đổi. Tôi đã sai khi cứ tưởng *** chỉ có khi yêu nhau, hóa ra… cậu đến với tôi chỉ để thỏa mản… dục vọng nhất thời của mình.

Tuấn ngỡ ngàng trước những lời nói cay độc của thằng Quân:

– Ông nói gì.. hả?- Nói gì hả? Xin lỗi cậu, tôi đã kịp nhận ra bản chất của cậu rồi. Tôi đã cố gắng như vậy mà cũng không đáp ứng được cậu àh?- Ông… nói hết chưa? Ông nói nữa đi, nói cho đã đi!

Quân gào lên trong chua chát, càng nói Quân càng cảm thấy tim mình như đang bị ai đó xát muối và cậu cho rằng chỉ có một mình mình đau đớn trong chuyện này mà thôi:

– Cậu cần bao nhiêu lần trong một ngày? Cậu cần tôi phải làm gì thì cậu cứ nói đi, tại sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy hả? Mà thôi, đó là lối sống, là sở thích, là bản chất của cậu mà, làm sao tôi trách được.. tôi yêu cậu quá nhiều nên đành chịu thôi.

Thằng Tuấn cười gằn trong mưa và nước mắt:

– Ông nói ông yêu tôi quá nhiều sao? Thế ông có tin tôi không? Ông nói đi, ông có tin tôi không?- Tin chứ, tin cậu lắm chứ, tôi tin bất cứ khi nào ham muốn cậu cũng sẽ tìm đến tôi và tôi vì yêu cậu cũng sẽ chấp nhận xài chung với bao nhiêu người khàc…. nhưng mà còn bây giờ, cậu làm ơn biến khỏi tầm mắt tôi ngay bây giờ đi!

Tuấn bổng nhiên ngừng khóc, cậu gạt nước mắt:

– Tôi biết là bây giờ nói gì cũng vô ích, tôi chỉ ân hận một điều duy nhất là dù đã cố gắng thật nhiều nhưng chưa bao giờ tôi được ông tin cả. Tôi đã thất bại rồi phải không? Ông có thể đi được rồi đó!

Quân lầm lũi bước ra khỏi nhà, thằng Tuấn bất lực đứng dựa lưng vào tường nhìn theo bóng thằng Quân khuất dần trong màn mưa. Nó rút người lại nhớ về cơn mưa trước đây và thầm hy vọng phép màu sẽ xuất hiện thêm lần nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv