Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 6: Mời anh ta về nhà ông



6. Mời anh ta về nhà ông.

Tuy là mùa đông nhưng năm nay lại là mùa đông ấm áp, không quá lạnh.

8 giờ vẫn có người đi bộ thể dục.

Đông Bối Bối và Tần Lĩnh sóng vai đi cạnh nhau, chủ đề nói chuyện từ sếp Chúc vừa mới gặp được, cho đến mối quan hệ làm ăn giữa công ty Tần Lĩnh và Lục Nguyên, sau đó nói về status Đông Bối Bối vừa post trên vòng bạn bè.

Đông Bối Bối chỉ than vãn chuyện trong ngày vậy thôi, thật ra cậu không quan tâm lắm, không quan tâm thì đương nhiên có thể nói ra.

Đông Bối Bối dùng năm ba câu nói lại ngắn gọn.

Tần Lĩnh không ngờ rằng sự tình cờ hôm thứ bảy lại kích hoạt một lượt chuyện theo sau, cũng rất ngạc nhiên trước cách xử lý quyết đoán của Đông Bối Bối.

Tần Lĩnh nở nụ cười: "Cậu cũng biết làm lắm."

Chủ yếu là anh khá ngạc nhiên với cách xử lý của Đông Bối Bối, cảm giác không giống cậu, dù sao sau khi tiếp xúc, Tần Lĩnh luôn cảm thấy Đông Bối Bối là một người ôn hòa, sẽ không xung đột với người khác.

Đông Bối Bối đút hai tay vào túi, nhún vai: "Biết sao được," Nếu là việc nhỏ thì cũng thôi, "Gièm pha thì tôi sẽ không sống trong đơn vị được."

Cho nên phải bật lại, đồng thời phải làm lớn lên để mọi người cùng biết.

Đông Bối Bối chỉ lười thôi, cậu chỉ quen sống an tĩnh chứ không phải là rùa đen rụt đầu.

Tần Lĩnh quay đầu nhìn Đông Bối Bối, bỗng anh nhìn thấy một mặt kiên quyết từ vẻ ngoài dịu dàng trong tính cách của cậu.

Tần Lĩnh rất thưởng thức.

Khi Đông Bối Bối về đến nhà, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cậu mới chậm chạp phản ứng lại, cuộc hẹn gặp ở sân golf đêm nay vừa hay gặp sếp Chúc, chỉ sợ không phải là trùng hợp.

Tần Lĩnh anh ấy... thật ra là đang giúp mình?

Đông Bối Bối nằm trên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, cẩn thận cảm nhận trong lòng, chợt có cảm giác chuyện của mình không phải chỉ có mình gánh, mà có thêm một người chia sẻ với mình... Không, không chỉ là chia sẻ, mà là chỗ dựa.

Đông Bối Bối cảm thấy rất lạ lẫm với cảm giác này, dù sao từ nhỏ đến lớn cậu cũng đã quen làm mọi việc một mình.

Sau khi mẹ qua đời, cậu lại càng tự mình lo mọi việc.

Cảm giác của lúc này làm lòng cậu thấy lạ lẫm, đồng thời còn có một cảm giác cậu chưa từng trải qua.

Đó là —

Ấm áp.

Ấm áp trong lòng.

Đông Bối Bối trở mình, nhắm mắt lại.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn kết hôn, có người làm bạn, có người ủng hộ, bây giờ cậu không chỉ muốn, mà còn bắt đầu mong chờ.

Ngày hôm sau, sếp Chúc hiếm khi xuất hiện ở khu vực văn phòng đột ngột giá lâm, Trọng Diệu Huy giật mình, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, cẩn thận khép nép đi theo bên cạnh.

Sếp Chúc tới lui nhìn như nhàn rỗi, nhưng thực ra lại có mục tiêu rõ ràng, đi rồi đi đi tới bên cạnh Đông Bối Bối.

Đông Bối Bối không muốn đọc bài báo về công ty trước mặt lãnh đạo, vì vậy cậu để một sheet Excel ra trước.

Rõ ràng trên sheet không có gì hết, nhưng sếp Chúc lại cười ha ha nói: "Cứ làm việc đi."

Đông Bối Bối đứng dậy.

Sếp Chúc ấn vai cậu: "Ài, không cần đứng dậy, ngồi đi." Lại cực kỳ hòa ái hàn huyên với Đông Bối Bối vài câu, thậm chí còn nói trước mặt mọi người, có rảnh thì đến văn phòng của mình ngồi.

Toàn văn phòng lặng ngắt như tờ, nhưng ý của lãnh đạo ai cũng có thể có cảm nhận được rõ ràng.

Vì vậy sau khi sếp Chúc rời đi, văn phòng lặng đi một chốc, mọi người bắt đầu thân thiện với Đông Bối Bối.

Nói chuyện, chia sẻ đồ ăn vặt, tán gẫu vài câu, bla bla ble ble, như thể rất quen thuộc với Đông Bối Bối.

Trong lòng Đông Bối Bối đều biết, người khác chào hỏi cậu, cậu chào hỏi lại, không xum xoe, nịnh nọt, không ai bắt bớ được.

Vì vậy những lời bàn tán về Đông Bối Bối không còn là tốt thí trong mối quan hệ tay ba nữa, mà là sống trong biệt thự có người chống lưng.

Cho dù có người lén lút nhắc đến "Đông Tiêu Trọng", cũng trở thành Trọng không xứng với Đông, chỉ có thể lùi lại chọn Tiêu.

Ngay cả Trọng Diệu Duy cũng không gọi Đông Bối Bối vào văn phòng một mình nữa, đến Tiêu Dung cũng không thường qua đây.

Đông Bối Bối được thoải mái hơn rất nhiều, thân lười mà, cậu chẳng quản tình đồng nghiệp có plastic hay không, cho dù có plastic, thì có thể nói chuyện, có thể đi lại vẫn tốt hơn nhiều.

Xét thấy mọi chuyển biến đều là vì Tần Lĩnh, Đông Bối Bối vẫn luôn nghĩ cách để cảm ơn anh.

Cậu hỏi Mẫn Hằng, Mẫn Hằng không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi hai người đã phát triển thành quan hệ chỗ dựa, đầu dây bên kia chậc chậc, rồi vội vàng suy nghĩ, bày mưu tính kế: "Mời anh ta ăn cơm thôi."

Đông Bối Bối cảm thấy ăn cơm không có thành ý, cậu và Tần Lĩnh đã quen biết nhau lâu vậy rồi, lúc hai người ở cùng với nhau hầu như toàn là đi ăn.

Mẫn Hằng: "Nhóc lười lười tới ngốc! Ông ngốc quá vậy! Ai bảo ông mời anh ta đi ăn tối ở nhà hàng bên ngoài, anh ta là sếp lớn, nhà hàng anh ta đi chẳng biết nhiều hơn ông bao nhiêu lần, ông mời cơm mời được ra hoa ra trái gì?"

Mẫn Hằng: "Mời anh ta đến nhà ông ăn tối!"

Giải thích: "Làm thể có thể để anh ta hiểu ông hơn, lại còn kéo mối quan hệ của hai người gần nhau hơn! Còn cho thấy ông rất có thành ý!"

Ý kiến hay!

Thế là sau khi cúp điện thoại, Đông Bối Bối châm chước từ ngữ, gửi tin cho Tần Lĩnh.

Vốn dĩ, lời lẽ là mời Tần Lĩnh đến nhà xem ngưu lang chức nữ đã hồi phục rất tốt sau triệt sản.

Sau đó ngẫm lại thấy cái này mà là lý do gì, cứ thế nói thẳng, cảm ơn đã ra mặt giúp đỡ trước sếp Chúc, những ngày gần đây ở đơn vị đã tốt hơn rất nhiều, vì để cảm ơn, mời anh đến nhà ăn cơm.

Tần Lĩnh: "Cậu nấu?"

Đông Bối Bối: "Đúng rồi."

Tần Lĩnh: "Được."

Thứ bảy, Đông Bối Bối thức dậy sớm đi chợ gần nhà mua thịt cá tôm về.

Mẫn Hằng cố ý gọi điện thoại tới hỏi thăm: "Chỗ ông có rượu không? Mà thôi quên đi."

Hỏi vớ vẩn, Đông Bối Bối vốn không uống rượu.

"Chờ đó, tui mang qua cho ông."

Đông Bối Bối buồn bực: "Tại sao ăn trưa phải cần rượu?"

Mẫn Hằng: "Hai người ăn cơm trưa, xong rồi còn phải tâm sự đúng không? Rượu là thứ tốt để tăng bầu không khí."

"Vừa hay tui định đi gặp tên ngốc Sở Hoài Nghiêm kia, đi ngang qua chỗ ông, tiện đưa cho ông một chai."

Nói xong thì muốn cúp máy.

Đông Bối Bối vội nói: "Đừng cao độ quá."

Mẫn Hằng: "Yên tâm, rượu đỏ."

"Đinh đong."

Mẫn Hằng tới.

Bé đẹp tóc xoăn không vào, chỉ đưa rượu rồi dựa vào khung cửa, lười biếng hất cằm, nói với Đông Bối Bối: "Thế nào, chung đụng với anh rùa vàng kia sao rồi?"

Đông Bối Bối cầm rượu trong tay: "Tốt lắm."

Cậu dừng lại, "Đừng kêu như vậy."

Mẫn Hằng phì cười: "Ông còn chưa gả đã bênh người ta chằm chặp rồi."

Mẫn Hằng đưa tay nhìn giờ, "Được rồi, không nói với ông nữa, hôm khác tới tìm ông."

Lâu ngày không gặp nhau, Đông Bối Bối quan tâm vài câu: "Ông với Sở Hoài Nghiêm sao rồi?"

Mẫn Hằng đã xoay người đi về phía thang máy, không quay đầu lại, nói phóng khoáng: "Còn sao nữa, ngủ thôi."

Còn nói thêm: "Chẳng phải tui vội đi ngủ với anh ta đây sao, én đây."

Mười giờ rưỡi, chuông cửa vang lên lần nữa.

Tần Lĩnh đến.

Mang theo hoa, mấy loại hoa được bó lại với nhau, dùng để đến làm khách.

Đông Bối Bối nhận hoa: "Cảm ơn."

Tần Lĩnh nhìn thấy chỗ ở của Đông Bối Bối.

Đúng như dự đoán của anh, rất ấm áp sạch sẽ, nhưng cũng vượt xa mong đợi —-

Trang trí tổng thể của ngôi nhà là tông màu ấm, nhìn qua là biết cẩn thận phối với nhau; đâu đâu cũng có dấu vết của sinh hoạt, các vật dùng cũng được đặt rất ngăn nắp, không lộn xộn.

Người ta hay nói rằng phong cách của ngôi nhà có thể phản ánh nội tâm của người đó.

Tần Lĩnh nhìn cảnh vật xung quanh, cảm thấy nội tâm của Đông Bối Bối cũng ôn hòa giống như con người cậu.

Còn hai món ăn, Đông Bối Bối tiếp đón Tần Lĩnh: "Ngồi tự nhiên nhé, cứ tự nhiên mà xem."

Tần Lĩnh ngước mắt lên thì thấy lồng thú cưng trên giá cạnh ghế sopha.

Khi đến gần, anh thấy trong lồng được xử lý sạch sẽ, có ổ, khung leo, vòng lăn, bình nước, bát đựng thức ăn, bồn tiểu, mùn cưa, đầy đủ mọi thứ.

Ngưu lang và chức nữ, một con đang bước trên vòng lăn, một con đang ưỡn qua ưỡn lại trong mùn gỗ.

Tần Lĩnh nhìn bọn chúng, mỉm cười.

Quay lại, anh thấy Đông Bối Bối ôm một bình đầy nước đi ra, giấy gói hoa được đã được tháo, cậu cắm từng cành từng cành vào trong bình.

Đông Bối Bối nhanh chóng cắm hoa xong, đặt bình ở giữa bàn để trang trí, bày ra vẻ đẹp của sự phù hợp là tự nhiên.

Đông Bối Bối làm những việc này rất thành thạo.

Sau khi cắm hoa xong, cậu dọn dẹp lá và giấy gói lại gọn gàng.

Tần Lĩnh nhìn dáng vẻ ôn hòa rũ mắt của Đông Bối Bối, trong lòng như bị chọc vào một cái, xúc động không thôi.

— Toàn bộ bức tranh, ngôi nhà này, gần như là ngôi nhà trong lý tưởng của anh.

Tần Lĩnh im lặng quan sát, Đông Bối Bối dọn bàn xong, ngẩng đầu, nở nụ cười mỉm với Tần Lĩnh.

Tim của Tần Lĩnh như lại bị chọc một cái.

Đông Bối Bối đi vào bếp, Tần Lĩnh cũng đi theo, hỏi có cần giúp gì không.

Đông Bối Bối: "Không cần đâu, sắp xong rồi."

Ánh mắt của Tần Lĩnh quét qua căn bếp, chỉnh tề sạch sẽ giống như bên ngoài, bếp bằng đá cẩm thạch thậm chí còn giống như mới, sáng bóng như soi được gương.

Khi món ăn được bày lên bàn, không những phong phú mà còn đủ sắc đủ vị, không thua gì đầu bếp của khách sạn.

Nói thật, Tần Lĩnh có hơi kinh ngạc, dù sao nhịp sống của hiện đại rất nhanh, chỉ cần có tiền là có thể mua bữa ăn bên ngoài, đừng nói là một người đàn ông, dù là phụ nữ nội trợ trong nhà cũng chưa chắc có thể bình thản làm một bàn đồ ăn thế này.

Tần Lĩnh hỏi Đông Bối Bối: "Cậu rất thích nấu ăn à?"

Đông Bối Bối: "Ừm, ru rú trong nhà mà."

Dù mấy nhóc lười chỉ muốn nằm phè ra đó, nhưng cũng không hẳn là nằm ỳ không nhúc nhích, vẫn cần phải ăn cơm đấy thôi.

Đông Bối Bối khá tin vào câu châm ngôn "Người là sắt, cơm là thép", cậu cũng cho rằng chế độ ăn uống lành mạnh điều độ rất quan trọng, hơn nữa cậu cũng thích ẩm thực, cho nên bình thường lười thì lười, nhưng nấu nướng cậu vẫn rất tận tâm.

Hơn nữa, nấu nướng cũng không khó, dễ dàng hơn so với đi làm nhiều.

Đông Bối Bối hỏi Tần Lĩnh: "Anh muốn uống rượu không?"

Tần Lĩnh: "Có rượu?"

Đông Bối Bối: "Bạn của tôi đưa cho."

Tần Lĩnh gật đầu.

Anh không hút thuốc lá, nhưng thích uống vài ly.

Đông Bối Bối đi tìm cách khui rượu.

Vầng, là tìm cách, bởi vì cậu không uống rượu, trong nhà không có dụng cụ để mở, còn Mẫn Hằng thì chỉ đưa mỗi rượu, mỗi một chai rượu thôi.

Đông Bối Bối vào bếp, lấy dao từ trên kệ ra, giơ lên, đối mặt với chai rượu đỏ trên bàn.

?

Bắt đầu từ đâu đây.

Tần Lĩnh bước vào thấy cảnh này thì suýt chút bật cười.

"Đưa cho tôi đi."

Tần Lĩnh kêu Đông Bối Bối lấy một chiếc khăn lông khô, dày, sau khi Đông Bối Bối mang đến, Tần Lĩnh gấp khăn lại đặt ở đáy bình, tay cầm thân bình, dùng sức gõ đáy bình đã được đệm khăn lên tường.

Gõ được một lúc, nút bần ở miệng chai tuột ra một ít, gõ tiếp, nút lại tuột ra.

Tần Lĩnh không gõ cho nút tuột ra một nửa, sau khi nút tuột ra kha khá, anh nắm chặt thân bình, dùng tay không rút ra.

Trong toàn bộ quá trình Đông Bối Bối không giúp được gì, chỉ đứng bên cạnh quan sát.

Quan sát rồi quan sát, cậu nhận thấy đường cong cơ bắp khỏe mạnh dưới lớp vải áo.

Và khi anh rút nút bần ra, cơ vai phía sau cộm lên như một ngọn núi.

Đông Bối Bối nhìn thoáng qua, rồi nhìn lần hai, rồi nhìn thêm lần nữa.

Nhìn đến mức không khỏi nghĩ trong lòng, cậu không làm được, sức lực của bản thân cậu quá yếu, không thể làm được, quả nhiên trong nhà vẫn rất cần một người đàn ông làm trụ cột.

Tần Lĩnh—

Rất phù hợp.

Đông Bối Bối nhìn và cảm nhận được cơ bắp săn chắc và khí chất mạnh mẽ của đàn ông trưởng thành ở cự ly gần, trong một thoáng cậu đã rung động không giải thích được, còn nóng mặt nghĩ:

Đàn ông,

Cậu cũng cần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv