44. Cậu chưa từng có cảm giác này khi hôn.
Đêm đầu tiên trở về khu Kim Hằng, Đông Bối Bối và Tần Lĩnh ngủ cùng một phòng ngủ.
Ở bệnh viện truyền nước đến hơn nửa đêm, khi về nhà lại chạy qua chạy lại hai bên, gần như là vừa nằm xuống Tần Lĩnh đã thiếp đi ngay.
Còn Đông Bối Bối lại mất ngủ.
Cậu trở mình, nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn không ngủ được.
Lại trở mình, mở to mắt nhìn trần nhà chằm chằm, không buồn ngủ chút nào.
Đông Bối Bối nhẹ nhàng xoay người, quay mặt về phía Tần Lĩnh, cậu lẳng lặng dùng ánh mắt miêu tả dung nhan của người đang nằm cạnh mình, Đông Bối Bối cảm nhận được từng nhịp tim một đang vọng lên màng nhĩ: Hóa ra, Tần Lĩnh, thích cậu ư?
Phản ứng đầu tiên của Đông Bối Bối: Là kiểu thích nào?
Là khái niệm 'thích' cậu biết từ trước đến nay – cậu luôn cảm thấy trên đời này có rất nhiều loại thích.
Sự thích sau khi kết hôn cũng được chia thành tình yêu bất chợt và tình thân gắn bó như gia đình.
Nhưng giờ phút này cậu lại nghĩ, giữa cậu và Tần Lĩnh, giữa gay và gay, còn có thể là loại thích nào?
Thích cậu?
Lúc nào?
Khi nào?
Bao lâu?
Vì sao?
Sao lại thích?
Trong lòng Đông Bối Bối tràn ra vô số dấu chấm hỏi.
Với loại chuyện như 'thích' này, cậu vẫn luôn cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng cậu lại rất quen thuộc với Tần Lĩnh.
Người quen thuộc, bạn đời bên gối, nảy sinh tình cảm làm cho cậu cảm thấy lạ lẫm...
Sao lại thế?
Đông Bối Bối hoang mang, cảm giác trong lòng lại giống như được phủ thêm mấy lớp màn che, ngay cả chính bản thân cậu cũng không nhìn thấu.
Cậu không nói rõ được cảm giác và cảm nhận bây giờ cụ thể là thế nào.
Điều duy nhất cậu rõ, đó là lời tỏ tình của Tần Lĩnh không còn làm cậu sinh ra mâu thuẫn như lúc trước.
Thậm chí cậu cũng không muốn từ chối theo tiềm thức.
Còn những cái khác...
Đông Bối Bối tĩnh lặng để cảm nhận, nhưng làm sao cậu cũng không phân biệt được rõ.
Ngày hôm sau, Đông Bối Bối tỉnh dậy, từ từ mở mắt ra.
Vừa tỉnh, lọt vào tầm mắt là Tần Lĩnh đang yên lặng nhìn cậu mỉm cười.
Tần Lĩnh thấy cậu tỉnh giấc, chưa chờ cậu tỉnh táo hẳn anh đã sáp lại hôn xuống, vừa hôn vừa nói: "Je t'aime."
Nhịp tim của Đông Bối Bối lỡ mất hai nhịp trong lần thân mật này.
Ánh mắt Tần Lĩnh rất sâu lắng và tập trung, nhìn rất thâm tình, lại còn nhìn thẳng trực diện vào Đông Bối Bối không chút che đậy.
Đông Bối Bối bị nhìn như vậy ít nhiều cũng có chút ngại, thấy không quen.
Cậu có ý dời lực chú ý, hỏi Tần Lĩnh: "Hôm nay anh có nghỉ ngơi không?"
Tần Lĩnh vẫn nhìn không chớp mắt, vẫn chăm chú vẫn thâm tình, miệng nói: "Không nghỉ."
Đông Bối Bối vừa định ngồi dậy, Tần Lĩnh lại xích lại gần, ôm mặt Đông Bối Bối hôn đầy trìu mến, hôn xong còn trầm giọng nói: "Bối Bối, anh thích em."
Nhịp tim của Đông Bối Bối lại tăng tốc.
Tần Lĩnh vẫn giữ tư thế thân mật, hỏi nghiêm túc: "Anh nói anh thích em, em có ghét anh không? Có không?"
Đông Bối Bối mím môi, không lên tiếng.
Tần Lĩnh lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi Đông Bối Bối: "Hửm?"
Lúc này Đông Bối Bối mới đáp: "Không đâu."
Tần Lĩnh cong môi, ôm hai má của Đông Bối Bối, vừa hôn vừa nói: "Đừng ghét anh, đừng từ chối lòng thích của anh, được không?"
"Anh thật sự rất thích em."
"Em cũng nói em sẽ cố gắng."
"Anh đã thích em, rất thích em, bây giờ chỉ chờ em."
"Anh sẽ chậm lại, chờ em, em cố gắng đuổi kịp, nhé?"
Nhịp tim của Đông Bối Bối đập đến mức như muốn nhảy ra ngoài.
Quen biết Tần Lĩnh lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu biết Tần Lĩnh cũng sẽ nói những lời tâm tình thế này.
Cậu đưa tay chống lên ngực Tần Lĩnh, rũ mắt đỏ mặt, nhỏ giọng: "Được, không phải anh phải đến công ty à?"
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối chăm chú: "Đồng ý với anh, nhé?"
"Ừm."
Đông Bối Bối ngồi dậy vội vàng vén chăn xuống giường, mang gương mặt đỏ bừng chạy cứ như trốn.
Tim cậu đập thình thịch thình thịch, chưa bao giờ tim cậu đập nhanh đến thế này.
Cậu đứng trước bồn rửa mặt ôm lấy tim mình, thầm nghĩ chắc chắn là do nghe mấy lời yêu của Tần Lĩnh mà ra.
Cái miệng của người này cuối cùng là dậy thì kiểu gì vậy, sao lại nói ra được mấy lời này.
Đến khi thay đồ chuẩn bị đi làm, Tần Lĩnh lại đưa tay muốn ôm, nhưng lại bị Đông Bối Bối đẩy ra, thuyết phục cực kỳ lý trí: "Chuyện của tụi mình từ từ rồi lại nói, anh xử lý chuyện công ty xong đi đã."
Tần Lĩnh thấy Đông Bối Bối nghiêm túc, anh thu lại cánh tay định ôm, suy nghĩ rồi cũng nói rất chân thành: "Em đến công ty với anh đi."
?
Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh: "Tuần trước em đến công ty, người bên ngân hàng không đến đòi tiền nữa, bây giờ mọi người ai cũng biết Lộc Sơn có nhà họ Đông chống lưng, có Tê Linh kế bên làm tin, không dễ bị nợ nần làm cho sụp đổ. Nhưng lòng người trong công ty lại không đủ, các bên vẫn còn chờ quan sát, nếu như có em ở công ty, lòng mọi người chắc hẳn cũng tốt hơn."
Giống như định hải thần châm.
Đông Bối Bối suy nghĩ, cảm thấy Tần Lĩnh nói có lý, cộng thêm bản thân cậu cũng có ý thức chia sẻ gánh vác cùng Tần Lĩnh, nếu Tần Lĩnh đã chủ động 'mời', đương nhiên cậu sẽ không từ chối.
Thế là ngày hôm đó Đông Bối Bối lại mặc âu phục, xuất hiện ở Lộc Sơn.
Khi bước vào thang máy dành cho quản lý cao cấp, Tần Lĩnh nghiêng đầu nhìn Đông Bối Bối mặc âu phục chỉnh tề, anh cong môi cười.
Xét thấy trong thang máy chỉ có hai người và thêm một Lý Mông, Đông Bối Bối nhận thấy nên thấp giọng hỏi: "Cười gì?"
Tần Lĩnh vẫn cười: "Không có gì, chỉ cảm thấy em mặc như vậy nhìn rất đẹp."
Đông Bối Bối quay đầu, nhìn Tần Lĩnh một cách khó hiểu.
Lý Mông đứng sau hai người cũng nhíu mày nhìn bóng lưng của Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối không vui trừng mắt nhìn Tần Lĩnh: Bây giờ là lúc nào rồi, còn có tâm trạng nói mấy lời này ở công ty?
Tần Lĩnh mỉm cười, nghiêm túc trở lại.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, khi chuẩn bị cất bước ra ngoài, Tần Lĩnh ôm eo Đông Bối Bối, nói vừa nhanh vừa vội: "Đẹp thật mà." Rồi nâng bước đi nhanh.
Đông Bối Bối: "..."
Lý Mông: "..."
Cứ thế, Tê Linh ở bên ngoài, Đông Bối Bối ở trong Lộc Sơn.
Thật ra Đông Bối Bối đến công ty cũng không có gì để làm, cậu vẫn chỉ chờ Tần Lĩnh ở trong văn phòng.
Nhưng điều khác nhau là, ngày trước đến, cho dù Tần Lĩnh có làm gì, đi đâu, cậu chỉ ở trong văn phòng chờ anh, còn bây giờ là Tần Lĩnh đi đâu cậu sẽ theo đó.
Đông Bối Bối nhìn ra được, cũng cảm nhận được, bây giờ Lộc Sơn đều đang rối loạn về mọi mặt.
Ở cấp nhân viên, vào thời điểm này thậm chí có không ít người xin nghỉ việc, đi sang ăn máng khác.
Khi Lý Mông nói với Tần Lĩnh về sự lo lắng này của bên nhân sự, Đông Bối Bối cũng đang ở bên cạnh.
Tần Lĩnh nghe xong cũng không biểu hiện điều gì, "Những người rất muốn thay đổi công việc, đã tìm được công việc tốt thì cứ để họ đi, còn những người khác cứ theo quy trình nhân sự bình thường."
Lý Mông: "Nếu đơn xin nghỉ việc nhiều quá..."
Tần Lĩnh: "Không đâu, dù cho công ty có phá sản cũng phải bồi thường hơn ba tháng lương cho nhân viên bình thường, bây giờ nghỉ việc cũng tương đương thưởng cuối năm không có, không nhiều người nghỉ như vậy."
Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh, Tần Lĩnh ngồi vững vàng trên ghế chủ tịch, quả quyết tỉnh táo, không chút dao động.
Mở họp, ở cấp độ ra quyết định, những người khác nhau luôn có cái nhìn khác nhau, khi tranh luận cũng có không ít những ý kiến trái chiều.
Đông Bối Bối quay qua nhìn, Tần Lĩnh ngồi chéo chân, cầm bút máy yên lặng lắng nghe, nhưng chỉ cần anh lên tiếng, phòng họp sẽ an tĩnh xuống ngay lập tức, ánh mắt của mọi người cũng sẽ nghiêm túc rơi xuống ghế chủ vị.
Thậm chí Đông Bối Bối còn được nhìn thấy một Tần Lĩnh với dáng vẻ phát cáu, hung dữ, nghiêm nghị, ánh mắt dò xét, giọng điệu lạnh lùng, khi mắng người cũng không thương tiếc.
Lúc này Đông Bối Bối mới biết, Tần Lĩnh mà cậu thấy trong văn phòng không phải là dáng vẻ chân chính của anh khi làm việc, mà là bây giờ.
Khó trách mỗi khi Tần Lĩnh xuất hiện ở khu làm việc chung, nhân viên cả nửa tầng lầu đều sẽ đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Cũng khó trách mỗi lần đi thang máy chung với nhau, mọi người ngoài gọi một tiếng 'sếp Tần' ra thì không ai dám nhiều lời cùng Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối im lặng quan sát.
"Anh Đông." Lý Mông kế bên nhỏ giọng gọi.
Đông Bối Bối không nghe thấy, còn đang nhìn Tần Lĩnh.
"Anh Đông."
Lúc này Đông Bối Bối mới tỉnh người nhìn qua.
Lý Mông đưa một ly nước cho cậu, Đông Bối Bối nhận lấy, cầm trong tay, ánh mắt lại bất giác nhìn sang Tần Lĩnh.
Bữa trưa ngày hôm đó, Đông Bối Bối chợt nói: "Cảm ơn anh không bao giờ đem cảm xúc khi làm việc về nhà."
Tần Lĩnh bận bịu cả ngày, giờ mới rảnh để nghỉ ngơi, anh nới lỏng cà vạt trên cổ.
Anh nghe Đông Bối Bối nói thì ngước mắt lên nhìn: "Dọa em sợ à? Có phải nhìn anh dữ lắm không?"
Đông Bối Bối suy nghĩ rồi đáp: "Vẫn được."
Tần Lĩnh mỉm cười, anh biết khi làm việc mình như thế nào.
"Đừng sợ, anh diễn thôi, không giận thật."
Trên dưới công ty nhiều người nhiều chuyện, nếu như anh giận thật thì chẳng mấy ngày đã bị tức chết.
Đông Bối Bối đã hiểu, đại khái đây chính là 'kỹ năng lãnh đạo' của ông chủ.
Đáng tiếc Tần Lĩnh không có 'kỹ năng' cho bạn đời hay cho tình cảm, rất nhiều khi anh nhìn về phía Đông Bối Bối, anh đều muốn biết, cho đến hôm nay, đến cùng thì Bối Bối có cảm giác gì với anh về mặt tình cảm.
Nhưng thật ra chính bản thân Đông Bối Bối cũng không biết, cậu cũng từng hỏi chính mình nhưng không có đáp án.
Dòng thời gian chảy trôi về phía trước, Lộc Sơn giải quyết hết nguy cơ này đến nguy cơ khác, tình hình bắt đầu được cải thiện từng bước một.
Nhưng mối quan hệ giữa Tần Lĩnh và Đông Bối Bối lại dường như vẫn dừng lại ở thời điểm Tần Lĩnh đã thổ lộ kia —
Từ sau ngày đó, ban ngày, Tần Lĩnh và Đông Bối Bối cùng nhau ở trên công ty, tối về nhà, hai người chỉ còn lại thời gian ngủ nghỉ.
Dù là nhà ở khu Kim Hằng hay là nhà tân hôn, hai nơi đều trở nên có chút quạnh quẽ, không còn ấm áp khói lửa như lúc trước.
Đông Bối Bối không được ở nhà, không được nằm lười, hai tháng ngắn ngủi đã ốm xuống mấy kg, làm cho Tần Lĩnh đau lòng không chịu nổi.
Đông Bối Bối không quan tâm lắm, nói với Tần Lĩnh: "Anh cũng ốm xuống rồi."
Nói đến việc mình tụt cân: "Vừa hay không cần giảm cân."
Cuối năm, tết đến chẳng khác nào bấm nút tạm dừng, mọi thứ đều dừng lại.
Tần Lĩnh và Đông Bối Bối thương lượng với nhau, chuẩn bị về quê ăn tết.
Một ngày trước khi khởi hành, hai người ở nhà thu dọn hành lý, Đông Bối Bối vừa kéo vali ra khỏi kho, Tần Lĩnh đã kéo cánh tay cậu đè người ngồi lên sô pha, "Em nghỉ ngơi đi, để anh làm."
Tần Lĩnh đi về phòng ngủ, Đông Bối Bối ngồi trên ghế ngưỡng cổ hỏi: "Anh biết lấy đồ gì không?"
Tần Lĩnh: "Biết."
Đông Bối Bối đứng dậy.
Tần Lĩnh lấy đồ cần mang theo ra, nhìn Đông Bối Bối đang ngồi cạnh vali.
Anh đi qua, thả đồ vào trong vali trước, sau đó ôm vai Đông Bối Bối dẫn người sang sô pha ngồi lại lần nữa.
Giọng của Tần Lĩnh mang theo vài phần mạnh mẽ: "Nghỉ ngơi đi, đã nghe chưa?"
Đông Bối Bối chớp chớp mắt, có chút không rõ vì sao Tần Lĩnh không cho cậu làm.
Nghỉ ngơi?
Nhưng cậu vừa tỉnh ngủ mà.
Tần Lĩnh cầm lấy cái gối trên sô pha, nhét vào lòng Đông Bối Bối, thấy thời tiết hôm nay không tệ, anh dứt khoát bế người mang ra sân thượng, thả xuống ghế lười bên ngoài.
"Ngồi đây phơi nắng đi."
Tần Lĩnh tiếp tục xếp đồ, đồng thời cũng hỏi: "Trưa muốn ăn gì."
Đông Bối Bối phơi nắng, linh hồn sâu lười được phơi cho ngo ngoe quay về.
Cậu ưỡn người trên ghế, ôm gối, híp mắt lại.
"Ăn đại gì đi."
Được nằm phơi nắng thế này, Đông Bối Bối không muốn động đậy nữa.
Dù sao năm nay cũng về quê ăn tết, mấy năm trước thì công ty nhiều việc, chẳng chuẩn bị được gì.
Ngày mai về quê rồi nên hôm nay ăn đại gì đó cũng được.
Tần Lĩnh lại nói: "Để anh nấu."
Đông Bối Bối nằm trong nắng: "Hửm?"
Tần Lĩnh: "Muốn ăn gì?"
Ăn gì à?
Đông Bối Bối: "Muốn ăn mì."
Tần Lĩnh: "Mì gì."
Đông Bối Bối: "Thịt băm ớt xanh."
Khi màu ớt xanh biếc phủ lên sợi mì, Đông Bối Bối ngửi thấy mùi thơm của ớt và thịt, sau những ngày bận rộn, cuối cùng linh hồn cũng có được cảm giác trấn an.
Cậu ngửi mùi mì thơm, cúi đầu ăn.
Tần Lĩnh ngồi bên cạnh, dùng đũa quấn mì, mỉm cười nghiêng đầu hỏi bạn đời ngồi bên: "Ngon không?"
Đông Bối Bối măm mì, cái đuôi sâu lười cũng vung lên quẩy xuống: "Ừm, ngon lắm."
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối, môi nở nụ cười.
Đã một khoảng thời gian hai người không ăn cơm trong nhà.
Sau bữa ăn, hai cái tô to và hai đôi đũa được để trên bàn, vali dọn được một nửa nằm trên đất, bên cửa sổ, Tần Lĩnh và Đông Bối Bối nằm cạnh nhau trên ghế lười, nắng mặt trời rực rỡ nhảy múa, đáp thẳng lên thân hai người họ.
Tần Lĩnh duỗi tay, Đông Bối Bối gối đầu lên vai anh.
Ngoài cửa sổ, trên giàn hoa lâu ngày không cắt tỉa, những cánh hoa tươi xanh đang đua nhau khoe sắc.
Giờ phút này, khói lửa nơi bếp núc và ấm áp nơi hiên nhà dường như đã trở lại.
Đông Bối Bối tĩnh tâm nhắm mắt phơi nắng, Tần Lĩnh ôm vai cậu nhẹ nhàng vỗ về.
Nghiêng đầu, gương mặt đôi mày của bạn đời được ánh nắng chiếu đến long lanh mềm mại.
Tần Lĩnh nghiêng đầu qua, nằm phơi dưới nắng đông ấm áp, nói không nhanh không chậm: "Qua năm đừng đến công ty với anh nữa."
"Hửm?"
Tần Lĩnh: "Khủng hoảng cơ bản của công ty cũng xem như đã được giải quyết."
Đông Bối Bối nhắm mắt phơi nắng, giọng như bị nắng làm cho mềm ra, "Được." Cậu trực tiếp đồng ý.
Tần Lĩnh lại nói: "Năm sau anh dành chút thời gian cùng đi chơi, tìm một chỗ để thư giãn."
Đông Bối Bối: "Được."
Tần Lĩnh: "Có muốn đi đâu không?"
Đông Bối Bối mở mắt, ngẩng đầu.
Đôi ngươi của cậu bị ánh nắng chiếu đến trong veo, hàng mi dày cũng như nhảy nhót dưới nắng.
"Đi biển đi." Cậu nói.
Tần Lĩnh nhìn cậu, sau đó đầu sát bên đầu, giọng lười biếng: "Ừm, vậy chúng ta đi về phía nam."
Anh còn nói: "Khoảng thời gian này vất vả cho em."
Đông Bối Bối: "Không sao, em không mệt."
Người thật sự vất vả, thật ra là rất nhiều nhân viên trên dưới của Lộc Sơn, và Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh: "Ốm cả rồi."
Đông Bối Bối: "Anh cũng tụt cân."
Tần Lĩnh ôm người trong lòng, ôm siết lấy Đông Bối Bối, thấy rất đau lòng.
Ôm một lúc, Tần Lĩnh cúi đầu thơm lên trán Đông Bối Bối, nhẹ giọng nói: "Bối Bối, anh thương em."
Lại hôn, lại nói: "Anh thương em, Bối Bối."
Những lời yêu thương này như một làn gió mát thổi vào tim Đông Bối Bối.
Hàng mi của Đông Bối Bối nhẹ nhàng run rẩy, cậu không biết làm gì hay nên nói gì để đáp lại.
Tần Lĩnh vốn cũng không cần đáp lại, anh chỉ cần Bối Bối vẫn an tĩnh tựa vào lòng anh, là như thể anh đã có được cả thế giới.
Hiếm khi được thời gian rảnh rỗi thoải mái thế này, thế là Tần Lĩnh toàn thở ra những lời ngọt ngào: "Bối Bối của chúng ta dậy thì thành công quá nè, anh rất thích."
"Tính tình cũng tốt."
"Còn biết vẽ, biết đàn."
...
Đông Bối Bối không biết là do mình phơi nắng nóng, hay là do nghe được những lời này mà lỗ tai đỏ ửng cả lên.
Tần Lĩnh vừa nói lời đường mật vừa ôm chân Đông Bối Bối gác lên eo mình, cuối cùng ôm người ngồi lên.
Ngay khi tư thế thay đổi, Tần Lĩnh hôn lên môi Đông Bối Bối — đã lâu họ không thân mật thế này rồi.
Bốn cánh môi nhẹ nhàng chạm nhau, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ hòa lẫn tuôn trào ra hai người, ngay cả thân mật cũng trở nên hơi mới lạ.
Kỳ lạ chính là, Đông Bối Bối cảm giác được nhịp tim của mình ngày càng nhanh hơn.
Cậu nhẹ nhàng hôn đáp lại, bờ môi mềm mại cũng cắn khẽ đối phương.
Là vì lâu rồi không hôn ư?
Cậu lại có cảm giác linh hồn sắp bay ra khỏi cơ thể, tê dại nơi con tim cũng truyền thẳng xuống toàn thân.
Khi nụ hôn ngày càng sâu, Đông Bối Bối có cảm giác thân xác mình còn ở nơi này, nhưng linh hồn đã rơi xuống hố sâu xanh thẳm ở Bahamas.
Cậu chưa từng có cảm giác này khi hôn.
Khi hôn xong, lồng ngực cậu phập phồng lên xuống, ánh mắt cũng nhuốm màu dục tình dày đặc.
Cậu ngước mắt nhìn Tần Lĩnh, trong đôi ngươi của anh là hình ảnh động tình cậu không quá hiểu, điều này như là khích lệ vô cùng to lớn với Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh nắm cằm Đông Bối Bối, trực tiếp hôn cậu một cách táo bạo.
Không lâu sau, hai người từ bên cửa sổ dời qua sô pha.
...
Lần này ngay cả Tần Lĩnh cũng cảm nhận được Đông Bối Bối không giống như thường ngày, hôm nay cậu cực kỳ chìm đắm.
Sau đó, Tần Lĩnh vòng tay ôm Đông Bối Bối từ phía sau, khàn giọng hỏi: "Hôm nay sao thế hửm? Tập trung đến thế?"
Đông Bối Bối cũng không biết.
Cậu chỉ biết lúc Tần Lĩnh hôn cậu, linh hồn cậu đã bắt đầu bay bổng.
Khi bị tiến vào, cậu cảm thấy mình và Tần Lĩnh đã rất gần với nhau.
Làm tình không chỉ đơn thuần là làm tình nữa, mà dường như còn thêm vào một thứ khác.
Cậu không biết cụ thể đó là gì, nhưng hôm nay nó đã làm cho cậu rất đắm chìm.
Còn nữa là —
Cậu xoay người, áp mình vào lòng Tần Lĩnh, dụi trán mình vào cằm anh.
Tần Lĩnh: "Hửm?"
Đông Bối Bối: Cậu muốn, muốn nghe mấy lời rất ngọt ngào kia.
Tần Lĩnh không rõ lắm: "Sao hửm?"
Đông Bối Bối dẫn dắt, vừa dụi vừa nhỏ giọng nói: "Mới nãy lúc phơi nắng ấy, anh nói gì với em?"
Mới nãy?
Tần Lĩnh: Vậy thì anh nói nhiều lắm.
Tần Lĩnh không biết cụ thể Đông Bối Bối muốn nghe câu nào, nhưng mặt trời chân lý chói qua tim...
Tần Lĩnh vuốt mái tóc ngắn ướt đẫm che tai của Đông Bối Bối, cất những lời yêu thương ngọt ngào bằng chất giọng dịu dàng:
"Anh nói anh thương em."
"Je t'aime."
"Anh yêu em."
Đông Bối Bối nhẹ nhàng dụi mặt vào cổ Tần Lĩnh, trong lòng thở ra một hơi dễ chịu thoải mái.
Cậu thích, thích nghe những lời này.
Rất thích.