Đông Bối Bối là một bé lười.
Một bé lười không có tâm hướng về sự nghiệp.
Một bé lười không có tâm hướng về sự nghiệp nhưng lại có lòng yêu cuộc sống.
Từ sau ngày dời mộ, bé lười rõ ràng nhận ra tầm quan trọng của mối quan hệ với Tần Lĩnh, thế là bé lười bắt đầu 'lắc lư cái mông, lắc lư cái đầu', cố gắng kinh doanh cuộc hôn nhân này.
Không phải Tần Lĩnh thích ăn món cậu làm sao?
Đông Bối Bối bắt đầu thể hiện tài năng nấu nướng của mình theo nhiều cách khác nhau.
Chẳng phải thỉnh thoảng Tần Lĩnh sẽ thích gọi cậu đến văn phòng của anh ngồi sao?
Mỗi ngày Đông Bối Bối đưa cơm xong sẽ ngồi lại trong văn phòng một lúc.
Không phải Tần Lĩnh thích 'vận động' ban đêm sao?
Đông Bối Bối có thể phối hợp sẽ phối hợp, chẳng những phối hợp, cậu còn mặt dày mày dạn tìm Mẫn Hằng 'học hỏi' kinh nghiệm.
Mẫn Hằng hiểu rõ 'à': "Nghĩ thông suốt rồi à? Cuối cùng cũng định 'làm lại từ đầu' rồi?"
Đông Bối Bối quả thật không thể nhìn thẳng vào thành ngữ từ miệng của Mẫn Hằng.
Mẫn Hằng dứt khoát đưa cho Đông Bối Bối hai món bảo vật, còn là cái loại mắc nhất ấy.
Trừ cái đó ra, Đông Bối Bối còn siêng năng đi theo Tần Lĩnh tham gia mấy bữa tiệc kinh doanh.
Có một lần, Đông Bối Bối biết Tần Lĩnh cần giữ mối quan hệ với ông chủ nào đó trong bữa tiệc hôm ấy, cậu chủ động trò chuyện với bạn đời là nam của ông chủ kia, nói chuyện nhà, còn add wechat, sau khi thân quen nhau hơn còn mời chồng chồng hai người đến nhà, mở một bữa tiệc tại gia bốn người, giữ mối quan hệ giúp Tần Lĩnh.
Nói chung, Đông Bối Bối đã rất nỗ lực cho cuộc hôn nhân này như những gì cậu đã hứa hẹn trước khi cưới.
Tần Lĩnh nhìn thấy hết mọi thứ.
Mà những cố gắng này, rơi vào mắt Tần Lĩnh đều là sự thân thiết và ấm áp trong cuộc sống.
Tần Lĩnh thích những thân mật này, đắm chìm trong cuộc sống ấm áp với bạn đời.
Anh cũng ngày càng say mê Đông Bối Bối hơn.
Thoáng chớp mắt, thu đã đến.
Tần Lĩnh đi công tác, Đông Bối Bối và Lâm Nhất Niên hẹn nhau đi leo núi.
—Lâm Nhất Niên là bạn đời của ông chủ mà Tần Lĩnh cần giữ mối quan hệ kia.
Lâm Nhất Niên năm nay đã 38 tuổi, còn lớn hơn Tần Lĩnh, anh không đi làm, cũng là một cục lười không có chí hướng.
Thu sang là mùa thích hợp để thưởng ngoạn, lười lớn và lười nhỏ hẹn nhau đi leo núi, sẵn tiện chụp ảnh, vui chơi.
Đông Bối Bối đi chơi mang theo một chiếc máy ảnh phổ thông có trong nhà.
Lúc này ý thu đang đầy, lá phong đung đưa, Đông Bối Bối đưa máy lên chụp một tấm, bắt lấy vẻ đẹp mùa thu vào trong từng điểm ảnh.
Lâm Nhất Niên cách đó không xa cũng vừa đến, vừa đi vừa thuận miệng nói: "Tần Lĩnh đi thành phố N à?"
Đông Bối Bối theo sau: "Hình như là vậy."
Lâm Nhất Niên: "Thành phố N có kế hoạch xây nhà cho nhân tài của chính phủ, nghe nói có rất nhiều đơn vị đấu thầu."
Đông Bối Bối không hiểu chuyện làm ăn của Tần Lĩnh, cậu chỉ lắng nghe mà không nói gì.
Lâm Nhất Niên: "Lúc trước Biên Việt có nói với anh, nói dự án đó không có lợi nhuận, nhưng nếu nhận được thì sau này sẽ có tư cách ưu tiên của chính phủ đấu giá một miếng đất khác trong nội thành."
Đông Bối Bối nửa biết nửa không đáp: "Thế à."
Lâm Nhất Niên thấy một nơi khác có phong cảnh đẹp hơn nên không nói nữa, vui vẻ đưa tay chỉ chỗ kia, nói với Đông Bối Bối: "Đi nào, chúng ta qua đó."
Chụp gần nửa ngày, hai người mới leo được lên đến sườn núi.
Team hai cục lười đi du ngoạn thưởng thu, không phải đi để mệt chân mình.
Hai người leo đến đây thấy cũng gần đủ, chụp được không ít ảnh, cả hai không ai đề nghị leo tiếp, mà là tìm một quán trà ở sườn núi, ngồi xuống uống trà, vừa uống vừa tản mạn thưởng thức phong cảnh núi đỏ rực lửa.
Lâm Nhất Niên cảm khái: "Đẹp quá."
Vừa nói xong, có điện thoại gọi tới.
Lâm Nhất Niên nhìn điện thoại, bắt máy, nói không khách khí: "Sếp Biên à, không phải chứ, anh đi công tác em còn không kiểm tra anh, em đi leo núi anh còn muốn kiểm tra em?"
Đông Bối Bối mỉm cười, cảm giác được mình bị show ân ái.
Lâm Nhất Niên bla bla ble ble nói chuyện một hồi, nói đủ 15 phút mới cúp.
Đông Bối Bối tán thưởng: "Wow, ngọt ngào quá."
Lâm Nhất Niên: "Bớt đi, làm như không biết Tần Lĩnh thương cậu bao nhiêu, lúc ăn cơm ba câu đã không rời nổi 'Bối Bối nhà chúng tôi'."
Đông Bối Bối cong mắt cười, khen lại: "Vậy cũng không bằng sếp Biên thương anh mà, tên công ty còn phải lấy tên anh."
Tính cách của Lâm Nhất Niên sáng sủa hướng ngoại, hoàn toàn không biết viết hai chữ xấu hổ là thế nào.
Anh gật đầu: "Đương nhiên, thanh mai trúc mã mà, tình cảm ba mươi mấy năm, từ bạn bè đến người yêu rồi bạn đời, vợ chồng già đấy."
Đông Bối Bối lại bị thồn cơm chó, đang định mở miệng thì điện thoại của cậu cũng vang lên.
Hai người cùng nhìn vào điện thoại đang để trên bàn, Lâm Nhất Niên thấy hai chữ ông xã trên màn hình thì huýt sáo, ồn ào: "À há, còn nói anh, không phải của cậu cũng tới rồi đó sao."
Đông Bối Bối nhận điện thoại, bị nói đến xấu hổ không thôi.
Cậu xoay người sang một bên, để điện thoại lên tai, mở miệng, giọng cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn: "Hi, ông xã."
Lâm Nhất Niên đưa chén trà lên, nghe cái giọng nhẹ nhàng này thì không khỏi cong môi.
Tần Lĩnh: "Ở đâu đấy? Không ở nhà à?"
Đông Bối Bối: "Ừm, hôm nay trời đẹp nên em đi leo núi với anh Lâm."
Tần Lĩnh: "Vui không?"
Đông Bối Bối: "Vui lắm."
Tần Lĩnh nói sang chuyện khác: "Chút nữa anh lên máy bay."
Đông Bối Bối sửng sốt: "Phải về hở?"
Tần Lĩnh: "Ừm, lấy một phần tài liệu."
Đông Bối Bối vô thức nhìn đồng hồ trên tay: "Vậy chút nữa anh lấy đồ rồi đi luôn à? Có về nhà không?"
Tần Lĩnh: "Cầm rồi đi ngay."
Anh đổi giọng như ngân nga: "Vợ ơi."
Đông Bối Bối hiểu ngay lập tức, cậu lại nghiêng người, đưa tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Biết rồi, em chờ anh ở công ty."
Tần Lĩnh: "Hôn anh."
Đông Bối Bối càng nhỏ giọng hơn: "Em đang ở bên ngoài mà."
Tần Lĩnh: "Hôn anh đi."
Giọng của Đông Bối Bối còn nhỏ hơn muỗi: "Đừng mà, đang ở ngoài."
Tần Lĩnh: "Vợ ~"
Lâm Nhất Niên ngồi bên kia bàn rõ ràng không nghe thấy gì hết, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ càng nói càng nhỏ, người nghiêng qua một bên, hận không thể chui đầu xuồng bàn để nói chuyện của Đông Bối Bối, anh cũng biết nội dung đại khái của đầu dây bên kia.
Anh chọc Đông Bối Bối, cố ý hắng giọng e hèm e hèm mấy cái, quả nhiên, lỗ tai bên này của Đông Bối Bối đỏ ửng lên.
Lâm Nhất Niên buồn cười.
Đông Bối Bối còn phải dỗ Tần Lĩnh bên đầu dây bên kia: "Được rồi được rồi ~"
Tần Lĩnh: "Vậy anh hôn em nhé."
Đông Bối Bối: "Ừm."
Tần Lĩnh: "Moah. Ciao." (Lát gặp)
Đông Bối Bối: "Ciao."
Đông Bối Bối cúp điện thoại, Lâm Nhất Niên bắt đầu vỗ tay: "Hay! Ngọt ngào lắm! Show đến độ! Anh rát cả mặt!"
Đông Bối Bối dở khóc dở cười, mặt đỏ tưng bừng.
Đây thật sự là 38 tuổi đó hả? Tính cách thế này thật sự là hướng ngoại quẩy đến 'bất cần'.
Đông Bối Bối đỏ mặt: "Em phải đi rồi."
Lâm Nhất Niên cũng đoán trước được, anh không thèm để ý chút nào, chỉ uống trà: "Đi đi đi đi, đi lao vào lòng anh chồng yêu dấu của cậu đi."
Đông Bối Bối đứng bên cạnh hỏi: "Anh ngồi thêm một lát nữa hả?"
Lâm Nhất Niên nhún vai, nói thản nhiên: "Đương nhiên rồi. Chồng thì đi công tác, nhưng cảnh đẹp lại đang ở trong lòng."
Đông Bối Bối rất thích cách tự do và thoải mái này của Lâm Nhất Niên.
Đông Bối Bối đến công ty chờ Tần Lĩnh, vào văn phòng cho cá ăn, chơi máy tính bảng, hơn một tiếng sau, cửa được đẩy vào từ bên ngoài, Tần Lĩnh mang theo một cơn gió đi đến.
Đông Bối Bối quay lại, "Bà xã", Tần Lĩnh ôm chặt Đông Bối Bối như nửa tháng chưa gặp, còn nói một câu, "Rất nhớ em."
Đông Bối Bối dở khóc dở cười: "Anh vừa đi hôm qua mà."
Tần Lĩnh sát vào tai cậu: "Thế à, sao anh cứ có cảm giác đã lâu không gặp em."
Nói xong là một nụ hôn Pháp nồng nhiệt, dài đến mười phút, sau khi hôn xong Đông Bối Bối gần như sắp chết nghẹn.
Đông Bối Bối phải nhắc nhở anh: "Anh lấy tài liệu trước đi." Không phải về lấy tài liệu à.
Tần Lĩnh chợt bế ngang Đông Bối Bối lên, đi về phía sô pha một cách đầy ẩn ý.
Đông Bối Bối nói ngay: "Không được! Đây là công ty!"
Tần Lĩnh: "Vợ ~"
...
Từ khi nào thì Đông Bối Bối nhận ra Tần Lĩnh càng ngày càng dính mình?
Thật ra đã sớm có manh mối, chỉ là bé lười xem mọi thứ như là một phản hồi tích cực của Tần Lĩnh trong quá trình cậu cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân này, chứ cậu không suy nghĩ quá nhiều về nó.
Nhưng cuối cùng thì lười cũng là lười, 'lười' quen rồi, vốn không chịu được 'siêng' quá —
Tháng mười, nguyên một tháng đó Tần Lĩnh không đi công tác, ngày nào cũng về nhà đúng giờ.
Đông Bối Bối không có ý kiến gì với việc anh xã nhà mình về nhà đúng giờ, chỉ là —
Tần Lĩnh: "Bà xã."
Ôm, ôm một lần hết nửa buổi tối.
Tần Lĩnh: "Vợ."
Hôn, hôn một lần chỉ có bắt đầu không có kết thúc.
Tần Lĩnh: "Em."
Yêu, yêu một lần là hơn nửa đêm.
Sáng ra, Đông Bối Bối bước ra khỏi phòng ngủ với đôi mắt sưng húp không ngủ đủ mười tiếng.
Vừa ngáp vừa thầm may mắn vì anh chồng nào đó đã đi làm, thì bên tai chợt vang lên một tiếng 'vợ'.
Đông Bối Bối giật mình, kinh ngạc quay lại, nhìn thấy anh chồng đáng ra nên làm việc ở công ty.
Đông Bối Bối:???
"Anh không đi làm à?"
Tần Lĩnh: "À, hôm nay không đi."
Đông Bối Bối mở to hai mắt: "Vì sao?"
Tần Lĩnh nhún vai, bày tỏ 'không thích thì không đi chứ sao'.
Đông Bối Bối hít sâu một hơi trong lòng.
Lúc hít cậu nghĩ: Hít cái gì mà hít?
Hít xong lại nghĩ: Hít thì sao, chờ lát nữa anh xã nào đó lại muốn —
Tần Lĩnh: "Vợ."
Đông Bối Bối lại giật mình.
Cậu thầm tự hỏi mình trong lòng:
Tháng mười một, thời tiết cuối thu thật đẹp.
Cậu không thể chỉ lười biếng ngồi trên sô pha xem phim hay sao?
Hay là giường trong nhà không êm? Sô pha không mềm?
"Vợ."
Đông Bối Bối tủi thân meow meow, cũng gọi: "Ông xã."
Tần Lĩnh: "Sao thế."
Đông Bối Bối: "Em muốn đi ngủ."
Nhắm mắt, bất động, bày ra công pháp ngủ đủ mười tiếng.
Bé lười: ERROR 404
Từ khi nào thì Tần Lĩnh nhận ra bạn đời của anh bắt đầu trốn tránh anh?
Rất nhiều dấu hiệu —
Tần Lĩnh tăng ca xong về nhà, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, bình thường giờ này Bối Bối đã tắm rửa xong chuẩn bị lên giường, nhưng hôm nay trong nhà lại không có ai.
Anh gọi cho Bối Bối hỏi: "Đi đâu vậy?"
Đông Bối Bối: "À, em, em ở nhà Mẫn Hằng, trễ chút em về, anh ngủ trước đi."
Gần đây Tần Lĩnh không phải đi công tác nên cảm thấy không có gì, dù sao dự án cũng có chu kỳ, nhiều việc cũng chia theo thời điểm.
Mấy ngày sau Đông Bối Bối lại hỏi anh: "Anh xã, gần đây anh không bận hở?" "Ông xã, gần đây anh không đi công tác sao?"
Tần Lĩnh đáp: "Rảnh lắm." "Không đi."
"Ồ." Bạn đời nào đó có vẻ hơi uể oải. Truyện Full
Tối đến, khi đang hùng hục chuẩn bị lao vào làm vận động giao lưu nào đó, kéo ngăn kéo ra,? Không có?
Đông Bối Bối giật mình: "Á! Em quên mua."
"Không thì hôm nay cứ vậy đi, ông xã ngủ ngon!"
Nói xong còn sáp lại hôn cái chóc lên môi anh, rồi nhanh chóng xoay người nằm xuống, mười giây sau đã bắt đầu khò khò.
Tần Lĩnh: "..."
Thôi được rồi, anh em cây khế, người cũ chốn cũ.
Tần Lĩnh buồn đời uống rượu, chợt nghĩ: Gần đây Bối Bối đang trốn anh?
Sở Hoài Nghiêm cầm ly rượu, lẩm bẩm: "Mợ nó Mẫn Hằng đang đùa mình à?"
Công viên khu nhà Mẫn Hằng.
Mẫn Hằng ngồi một bên xích đu, Đông Bối Bối ngồi một bên xích đu.
Hai người đu đưa bên của mình, hai người sầu lo bên của mình.
Mẫn Hằng: Ài ~ phải làm sao đây ~ sao Sở Hoài Nghiêm lại cầu hôn? Ổng chỉ muốn kết hôn thôi á? Yêu đương không sướng hơn hả, hay là nấm mồ hôn nhân này còn chưa đủ đen?
Đông Bối Bối: Ài ~ Sầu quá đi ~ Sao giờ Tần Lĩnh thường về nhà quá vậy, còn ôm cậu, còn hôn cậu, còn muốn ứ ừ cậu, cái thân lười này thấy mệt mỏi quá.
Mẫn Hằng chợt hỏi: "Bối Bối, hôm nay ngày mấy?"
Đông Bối Bối: "Ngày 19, sao..."
Từ từ, ngày 19?
Ngày 19?!
Ngày 19 không phải là ngày cậu và Tần Lĩnh đăng ký kết hôn hả?
Thời gian trôi nhanh vậy sao?
Lơ ngơ cái đã hết một năm rồi?
Tần Lĩnh cho rằng Đông Bối Bối vẫn nhớ ngày này, cũng nhớ tới lời hứa kết hôn trước một năm của hai người họ.
Cả ngày hôm nay anh cố ý không liên lạc gì với Đông Bối Bối, định tối về sẽ cho bạn đời một niềm bất ngờ, vui vẻ chúc mừng tròn một năm hai người kết hôn.
Về phần cưới thử, Tần Lĩnh rất tự tin, cũng tin tưởng rằng một năm sống chung hòa hợp này đã đủ để Bối Bối thực sự chấp nhận anh.
Anh đặt nhà hàng, chuẩn bị một ngày lãng mạn như lần anh tổ chức sinh nhật cho Bối Bối.
Nhưng —
Ở phía đối diện, bên cạnh ngọn nến, Đông Bối Bối lộ vẻ do dự.
Tim Tần Lĩnh chệch nhịp.
Chẳng lẽ...
Vẻ mặt Đông Bối Bối do dự, hai mắt lấp lóe: "Tần Lĩnh, em muốn thương lượng với anh một chuyện."
Tần Lĩnh?
Em ấy gọi anh là gì?
Tần Lĩnh? Không phải ông xã?
Tim Tần Lĩnh như chìm nghỉm xuống đáy.
Anh nhìn Đông Bối Bối chăm chú, nhìn đôi môi muốn nói lại thôi của bạn đời.
Thương lượng?
Tần Lĩnh chợt có một dự cảm rất không tốt, anh không thể nào chấp nhận được, anh mở miệng gần như là tự cứu trước, "Anh tuyệt đối sẽ không ly hôn."
Đông Bối Bối:???