28. Điều chỉnh cuộc sống bình thường của một người đàn ông đã kết hôn.
Tần Lĩnh lại đi công tác, lần này anh mang Đông Bối Bối đi cùng.
Sau chuyến công tác quay về, khi máy bay hạ cánh, chú Trương đến đón bọn họ.
Tần Lĩnh nghe điện thoại, phải về công ty, chú Trương nhìn vào kính chiếu hậu hỏi: "Vậy chú chở tiểu Đông về trước rồi lại chở cậu về công ty nhé?"
Tần Lĩnh vốn muốn đồng ý, nhưng không hiểu sao lại đổi thành: "Cùng đến công ty đi."
Nói xong, anh quay qua nhìn Đông Bối Bối: "Đến văn phòng anh chơi chút nhé?"
Chú Trương:?
Đông Bối Bối:?
Hai người đồng thời nghĩ, văn phòng có gì mà chơi?
Chú Trương nghĩ đến điều gì đó, cười "phì" một tiếng trong lòng: Ở nhà úm nhau, đi công tác úm nhau, về rồi vẫn muốn úm nhau.
Sếp à ~
Đông Bối Bối không nhận ra những điều này, cậu buồn bực hỏi Tần Lĩnh: "Văn phòng anh có gì vui để chơi hở?"
Đương nhiên là không.
Nhưng điều này chẳng làm khó được sếp Tần người đã trảm trăm tướng.
Nhất là sếp Tần còn có một trợ lý Lý đắc lực.
"Có." Tần Lĩnh vừa nói vừa cầm điện thoại nhắn tin cho trợ lý Lý.
"Văn phòng của anh có mấy con cá, đẹp lắm."
[Trợ lý Lý, giúp tôi chuyển mấy con cá hồng trắng từ văn phòng sếp Tôn qua văn phòng tôi, nói là tôi mượn tạm.]
[Nhanh lên, trong 40 phút.]
Lý Mông: [Vâng, sếp Tần.]
Cá?
Đông Bối Bối: "Được."
Cậu nói chuyện với Tần Lĩnh: "Còn gì nữa không."
Tần Lĩnh: "Mới đây một người bạn của tôi tặng một chậu quất do anh ấy tự chăm."
?
Chậu? Chậu quất?
Đông Bối Bối: "Quất thế nào?"
Tần Lĩnh: "Anh ấy nói anh ấy chăm nó như con trai, rồi giao cho anh, hi vọng anh cũng có thể nuôi nó như con đỡ đầu. Anh chăm không tốt lắm, vừa hay em xem giúp anh."
[Trợ lý Lý, bây giờ sắp xếp qua chỗ sếp Cận, mang chậu quất lần trước anh ấy nói muốn đưa tôi qua đây, nói tôi đổi ý nên muốn lấy.]
[Nhanh lên, trong vòng 40 phút.]
[Vâng!]
Một tiếng sau, Maybach đến tòa nhà Lộc Sơn.
Tần Lĩnh dẫn Đông Bối Bối lên lầu, đưa người vào văn phòng dưới ánh mắt của tất cả nhân viên cùng tầng.
Mọi người: Hú! Bà chủ đến rồi!
Lý Mông thở phì phì kéo cổ áo: Kịp, kịp rồi.
Hoàn thành nhiệm vụ sếp giao!
Nhân viên xung quanh: "Trợ lý Lý, cậu ra ra vào vào còn ôm cá ôm hoa chi dạ?"
Lý Mông thở hồng hộc, bày vẻ nghiêm túc ra hiệu với mọi người: Chuyện của sếp, ít hỏi thôi!
Và cứ thế, nhân sinh của Tần Lĩnh lại có thêm một lần đầu tiên khác –
Lần đầu tiên trong thời gian làm việc, văn phòng có thêm một người không liên quan đến công việc.
Và lần này, cuối cùng anh cũng không còn phân tâm nhớ bạn đời của mình trong giờ làm việc nữa, dù sao người ấy cũng đang ngay trong mắt anh.
Tùy thời anh có thể nhìn thấy, tùy thời có thể nghe thấy mọi động tĩnh có liên quan đến Đông Bối Bối.
Anh cảm thấy an lòng một cách lạ thường, hiệu quả xử lý công việc cũng tốt hơn bình thường rất nhiều.
Về phần Đông Bối Bối, sau khi chiêm ngưỡng mấy con cá cảnh trắng hồng, cậu lấy điện thoại tra cứu cách chăm quất, sau đó ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, đeo tai nghe, dùng máy tính bảng của Tần Lĩnh xem bộ phim dài tập nào đó gần đây cậu đang xem.
Trong lúc đó Giả Thụy nhắn tin qua hẹn ăn cơm, cậu còn ngồi đó tán phét với Giả Thụy một hồi.
Giả Thụy: [Vừa thấy anh xã nhà ông lại post ảnh ông đi du lịch mà giờ đã về rồi à?]
Đông Bối Bối: [Ừ, chơi xong rồi về.]
Giả Thụy: [Đang đâu đó? Nhà hả?]
Đông Bối Bối: [Đang đi làm với anh xã nhà tui.]
Giả Thụy: [Xã nhà ông đi làm ông đi theo làm gì?]
Đông Bối Bối: [Không làm gì hết, ảnh đưa tui tới chơi thôi.]
Giả Thụy: [Ò ~~ tui biết rồi!]
Giả Thụy: [Vợ chồng son xà nẹo xà nẹo!]
Đông Bối Bối nhìn điện thoại, rồi dùng khóe mắt liếc nhìn Tần Lĩnh sau bàn làm việc, thầm nghĩ cũng không thể nói là xà nẹo được, dù sao cậu và Tần Lĩnh bên nhau cũng chưa bao lâu, còn đang trong thời kỳ cọ xát với nhau.
Tần Lĩnh đưa cậu qua đây, là vì cảm thấy cậu một mình sẽ buồn, nên bảo cậu đến để ngắm cá xem hoa, thích hợp để giết thời gian.
Ừm, hẳn là vậy.
Sau bàn làm việc, Tần Lĩnh đang trả lời tin nhắn của bạn bè.
Cận Phong: [Lần trước đưa ông ông không lấy, nói phiền, không có thời gian chăm hoa, hôm nay lại cho người qua lấy?]
Tần Lĩnh: [Hôm nay vui.]
Cận Phong: [Hôm nay mặt trời mọc phía nam à?]
Tần Lĩnh: [Bình thường ông mang vợ ông đến văn phòng công ty làm gì?]
Cận Phong: [Còn làm gì nữa, tôi cũng không cần em ấy làm việc, em ấy tới đơn giản là ở bên tôi thôi.]
Ở bên tôi.
Tim Tần Lĩnh hẫng nhịp.
Anh giương mắt nhìn qua bàn, nhìn về phía Đông Bối Bối đang ngồi trên sô pha.
Thật ra anh đưa Đông Bối Bối tới, cũng là muốn Đông Bối Bối ở cạnh anh.
Hóa ra anh đưa Đông Bối Bối tới, là muốn Đông Bối Bối ở cạnh mình.
Tần Lĩnh ý thức được sự thật này, anh nhướng mày.
Cạnh anh?
Cạnh anh?!
Tại sao anh lại muốn Đông Bối Bối ở cạnh anh?
Đây là công ty, là chỗ làm việc!
Tần Lĩnh như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, anh thấy rõ bốn phía, thấy rõ mình đang làm gì —
Anh không muốn Bối Bối về nhà, anh muốn Bối Bối đến văn phòng của anh?
Anh đang làm gì vậy?
Anh để Lý Mông đi mượn cá, lấy hoa?
Anh đang làm gì vậy?
Anh ở đây để xử lý công việc, và để Bối Bối ở cạnh mình?
Anh đang làm gì vậy?
???
Tần Lĩnh lại trải qua cái gọi là lần đầu tiên thêm một lần nữa.
Lần đầu tiên anh cảm thấy có phải mình bị gì rồi không.
Nhưng khi Đông Bối Bối chú ý tới ánh mắt anh thản nhiên liếc qua, sau đó cậu tiếp tục xem phim của mình, Tần Lĩnh lại cảm thấy chuyện này căn bản chẳng có gì cả.
Dù sao cũng đã kết hôn có vợ rồi.
Anh tự nhủ.
Không phải Cận Phong cũng gọi vợ mình đến văn phòng đó sao.
Đây là chuyện bất kỳ người đàn ông đã kết hôn nào cũng sẽ làm.
Tần Lĩnh gửi tin cho bạn mình lần nữa.
Tần Lĩnh: [Ông đi công tác cũng muốn vợ ông đi theo à?]
Cận Phong: [Tôi cũng muốn lắm, nhưng lần nào tôi nói ẻm cũng không rảnh.]
Nhìn xem, giống y như nhau.
Đàn ông là vậy.
Tần Lĩnh tổng kết: Những thay đổi gần đây hẳn là sự điều chỉnh cuộc sống bình thường của một người đàn ông đã kết hôn.
–
Giữa trưa một hôm đó, Tần Lĩnh đi ngang qua khu văn phòng chung.
Ánh mắt anh ngẫu nhiên liếc thấy một bó hồng rực lửa ở một góc làm việc.
Tần Lĩnh thu hồi tầm mắt, đẩy cửa bước vào văn phòng.
Buổi chiều, Lý Mông đang cùng Tần Lĩnh thu thập số liệu mua bán đất động sản gần đây, không biết sao Tần Lĩnh lại chợt nhớ đến bó hồng anh nhìn thấy lúc trưa.
Màu đỏ, anh nghĩ, thứ anh chưa tặng bao giờ.
Hoa, hình như cũng chỉ tặng cho Bối Bối được hai lần.
Một lần đến nhà Bối Bối làm khách trước khi kết hôn.
Một lần sau khi kết hôn, là hoa hồng trắng.
Tối đó, trên đường về nhà Maybach đi ngang qua một tiệm hoa, Tần Lĩnh nhìn thấy, chợt lên tiếng với chú Trương: "Dừng xe."
Tần Lĩnh bước vào tiệm hoa.
Chủ tiệm hoa thấy khách tới, niềm nở đón chào: "Muốn mua hoa gì?"
Tần Lĩnh: "Hoa hồng, đỏ."
Đông Bối Bối thấy Tần Lĩnh mang theo một bó hồng về nhà, cậu vừa vui vừa mừng.
Tần Lĩnh mỉm cười, đưa hoa cho Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối nhận lấy, tươi cười rạng rỡ: "Cảm ơn, đẹp lắm."
Tần Lĩnh lại cảm thấy hoa này còn kém xinh hơn nhiều so với nét mỹ lệ của Đông Bối Bối.
—
Tần Lĩnh đang đi công tác ở nước ngoài, trong chuyến trở về, ở sân bay, anh chợt có hứng thú mua sắm ở cửa hàng miễn thuế.
Vừa hay Lý Mông cũng muốn quà cho bạn gái, thế là hai người đi cùng nhau.
Lý Mông đi cạnh Tần Lĩnh, hỏi anh: "Sếp Tần, anh muốn mua gì cho anh Đông à?"
Tần Lĩnh hỏi: "Cậu mua gì cho bạn gái?"
Lý Mông: "Mỹ phẩm dưỡng da, trang điểm hay gì đó."
Tần Lĩnh nghĩ thầm, Bối Bối không cần những cái này.
Hay là mua ví?
Khăn quàng cổ? Kính râm? Vòng tay?
Tần Lĩnh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cận Phong: [Ông đi nước ngoài về thường mua quà gì cho vợ?]
Cận Phong: [Tôi chính là món quà tốt nhất rồi.]
Tần Lĩnh: [...]
Cận Phong: [Ha ha, đùa thôi.]
Cận Phong: [Gì cũng được mà.]
Cận Phong: [Quà ấy mà, chỉ là cảm giác nghi thức và tấm lòng thôi.]
Cận Phong: [Chỉ cần là tôi tặng, gì cũng được, vợ tôi đều thích.]
Tần Lĩnh nắm được keyword: Gì cũng được.
Vậy thì —
Cửa mở, Đông Bối Bối đứng cạnh ghế sô pha, Tần Lĩnh đứng cạnh Đông Bối Bối, giương mắt nhìn chú Trương và Lý Mông ra ra vào vào, tay cầm tay treo cổ máng, mang những túi xa xỉ đặt trên ghế sô pha.
Đông Bối Bối chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Mua nhiều vậy?"
Cậu cho rằng bấy nhiêu đây là đã mang lên hết rồi.
Chú Trương hít sâu một hơi, vừa đi ra ngoài vừa nói với Đông Bối Bối: "Trên xe còn nữa, chú xuống lấy lên."
Còn nữa!?
Sau đó không lâu, chú Trương và Lý Mông đi hết.
Nguyên một phòng khách, dù là trên sô pha hay là dưới sàn, nơi nào cũng toàn túi là túi.
Đông Bối Bối tròn hai mắt hỏi Tần Lĩnh: "Cái này là tính tặng cho ai hả?"
Tần Lĩnh nói một cách rất chi là bình tĩnh: "Không tặng, của em hết đó."
Đông Bối Bối: "..."
Tần Lĩnh: "Thích không?"
Đông Bối Bối: Ặc...
"Cảm ơn."
Tần Lĩnh gật đầu, anh có thể nhìn thấy Đông Bối Bối thực sự không cần những thứ này.
Nhưng anh cực kỳ muốn mua, cực kỳ muốn tặng cho Đông Bối Bối những thứ này.
Cưới rồi có vợ rồi, có lẽ chính là thế này.
Tần Lĩnh tự nói với mình.
—
Tần Lĩnh có một nhóm bạn, trong đó là những ông chủ có mối quan hệ khá tốt với nhau.
Khi rảnh rỗi, nhóm bọn họ sẽ hẹn một nơi để tụ tập cùng nhau.
Đàn ông mà, nói chuyện với nhau khó tránh khỏi sẽ nói tới vợ.
Lúc trước khi nói đến đề tài vợ này Tần Lĩnh vẫn còn độc thân nên không có gì để nói, anh chỉ ở đó vừa nghe vừa yên lặng uống rượu.
Hôm nay, mọi người nhắc tới vợ, cuối cùng Tần Lĩnh không cần phải uống rượu nữa.
Mọi người cũng biết anh vừa kết hôn, nên rất tò mò về bạn đời của anh, chủ đề cũng xoay quanh Đông Bối Bối.
Bạn A: "Lần trước gặp sếp Lưu còn nhắc tới hai người, sếp Lưu nói vợ ông học chung trường với ông ấy, thật hả?"
Tần Lĩnh gật đầu: "Đại học C, học tiếng Pháp."
Mọi người: "Há, trường nổi tiếng nha."
Bạn B: "Họ Đông à, nói là 'Đông' của nhà họ Đông kia, đừng bảo thật luôn chứ?"
Tần Lĩnh lại gật đầu: "Sếp Đông bên đó là dì nhỏ của em ấy."
Mọi người: "Há, dòng tộc nha."
"Hôm nào mọi người đưa vợ theo đi, tụ tập chung với nhau."
Hôm nay Cận Phong cũng tới.
Vợ của anh ta là siêu sao, còn bận hơn cả anh ta nữa.
Bình thường muốn gặp nhau toàn là Cận Phong phải rút thời gian để bay đi trời nam biển bắc.
Lúc này không thấy Cận Phong lên tiếng, đang ngồi chung với nhau lại vùi đầu nhắn tin, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là đang nhắn với vợ.
Có người ghẹo Cận Phong: "Sếp Cận còn gồng được không đó, không thì dứt khoát bán công ty rồi theo vợ nuôi cũng được."
Cận Phong: "Cút!"
Xét thấy chậu quất nhỏ của Cận Phong bây giờ đã được truyền thừa qua cho Tần Lĩnh, thừa dịp buổi hẹn lần này, Cận Phong kéo lấy Tần Lĩnh nói liên miên: "Nói chứ cây quất nhỏ kia đã 'tận mắt' chứng kiến toàn bộ quá trình tôi với vợ tôi bên nhau đấy."
Tần Lĩnh: "Nên?"
Cận Phong: "Chậu quất đó 'vượng vợ chồng'."
Cận Phong: "Ông để nó ở đầu giường phòng ngủ đi, ài, tôi nói cho ông hay, vậy thì ông với vợ ông sẽ đồng vợ đồng chồng, không lừa ông đâu."
Tần Lĩnh: "Mê tín."
Cận Phong: "Ông tin hay không thì tùy, dù sao cũng cho ông rồi, ông chăm tốt cho tôi là được, đừng có mà chăm héo, nói cho ông hay đây là con ruột của tôi đấy, chết rồi thì tôi không để yên cho ông đâu."
Về nhà, chậu quất đã được chuyển đến tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Đông Bối Bối:?
Tần Lĩnh: "Nghe nói mùi hương của quất có thể trợ giấc ngủ."
Đông Bối Bối tin: "Thế à."
Tần Lĩnh sau hai ngày suy nghĩ: Đứng giữa mê tín và chủ nghĩa duy vật, có lẽ kết hôn là thế.
–
Ngày hôm đó, Tần Lĩnh dẫn Đông Bối Bối đến phòng tập thể thao tư nhân gần công ty anh thường xuyên lui tới.
Đến nơi mới biết, chỗ này cùng một tòa nhà với phòng tập yoga của Danny.
Phòng tập không lớn, có tổng cộng bốn phòng trong và ngoài.
Một phòng tập với các thiết bị khác nhau được đặt dựa vào tường, và hình ảnh rèn luyện được vẽ trên đất;
Một phòng cho thể dục nhịp điệu, máy chạy bộ, máy tập toàn thân và máy tập bước stepper;
Một phòng đấm bốc và một phòng thay đồ, nghỉ ngơi.
Phòng tập này cũng là phòng tập tư nhân, chuyên tập luyện 1-1, Tần Lĩnh đã đấm bốc ở đây mấy năm, trước khi kết hôn anh thường hay đến, một tuần ít nhất ba lần, gần đây thì ít đến hơn.
Lúc Tần Lĩnh dẫn Đông Bối Bối đến, Đông Bối Bối nói: "Vừa hay, phòng tập yoga của Danny ở ngay dưới lầu."
Tần Lĩnh: "Anh có thẻ ở đây. Em tập yoga xong muốn qua đây cũng được."
Đông Bối Bối nói thầm: "Em không tập đâu."
Tần Lĩnh: "Hửm?"
Đông Bối Bối: "Em lười."
Tần Lĩnh bật cười.
Đến phòng tập, ông chủ kiêm huấn luyện viên Stefan tiếp đón hai người.
Stefan biết Tần Lĩnh kết hôn, bạn đời còn là nam thì rất kinh ngạc.
Anh ta đùa: "Tôi còn tưởng mấy ông chủ ngày nay đều là người theo chủ nghĩa độc thân chứ."
Tần Lĩnh thay đồ tập, tay quấn găng đi ra: "Xưa nay tôi không phải là người theo chủ nghĩa độc thân."
Đông Bối Bối bị Tần Lĩnh hút mắt ngay lập tức — đồ tập ôm sát và mỏng, tôn rõ bắp tay thắt lưng và dáng người của Tần Lĩnh.
Nhất là cơ bắp dưới ống tay áo ngắn, đầy săn chắc và mượt mà, dưới làn da còn hằn mạch máu màu xanh lam mờ nhạt.
Vóc dáng thế này, là người thì không thể không mê.
Đông Bối Bối nhìn không dời mắt.
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối nhướng mày.
Chờ Tần Lĩnh trang bị xong bắt đầu tập, Đông Bối Bối giơ điện thoại lên chụp.
Stefan nhìn thấy, vừa tập với Tần Lĩnh vừa buồn cười hỏi: "Sếp Tần dẫn vợ đến, hóa ra là tập cho vợ xem."
Vốn Tần Lĩnh chỉ định tập như lúc thường, nhưng bị Đông Bối Bối chụp, còn bị huấn luyện viên nói, lòng tự tôn của đàn ông trào dâng trong lòng anh, anh càng đánh càng hăng.
Tập xong một đợt, ngực của Tần Lĩnh phập phồng lên xuống.
Tay anh vẫn đeo găng, rất bất tiện, vì thế Đông Bối Bối mở nắp chai nước đút nước cho anh, thần sắc nhảy nhót trên mặt viết mấy chữ: Anh xã siêu ngầu!
Tần Lĩnh cực kỳ hưởng thụ.
Bên này, Đông Bối Bối đi theo Stefan vào phòng thể dục nhịp điệu.
Đông Bối Bối đi trên máy chạy bộ, Stefan ở kế bên vừa chỉnh tốc độ vừa giải thích những điều cần thiết khi chạy cho Đông Bối Bối, Đông Bối Bối nghe rất nghiêm túc, gật đầu.
Vốn Tần Lĩnh không cảm thấy gì, chỉ là khi đang mở nắp bình rót nước vào miệng, anh chợt thấy Đông Bối Bối nhìn Stefan cười rạng rỡ, Stefan cũng nhìn Đông Bối Bối nở nụ cười, Tần Lĩnh không uống nước nữa, anh yên lặng vặn chặt nắp chai.
Anh bước tới, Stefan nhìn anh, thẳng người dậy khỏi máy chạy bộ anh ta đang dựa, chỉ Đông Bối Bối bên cạnh: "Tôi đang dạy cậu ấy chạy bộ."
Rõ ràng lúc đến đây Tần Lĩnh còn nói Đông Bối Bối có thời gian tập yoga xong thì có thể lên đây tập thể dục, nhưng bây giờ lại nói với huấn luyện viên: "Bối Bối không thích vận động cho lắm."
Đông Bối Bối cười với Stefan: "Tôi hơi lười."
Stefan tỏ vẻ không sao: "Không sao, tôi dạy cậu trước, tới hay không cũng được, tôi cũng không dạy gì nhiều, chỉ dạy cậu chạy thế nào, cách bước, chút nữa cậu có chạy thì ngẫm lại lời tôi là được, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chân."
Stefan không có mắt nhìn chút nào, hết dẫn Đông Bối Bối tập máy chạy bộ rồi đến máy tập toàn thân, tập toàn thân xong còn dẫn đến phòng tập tạ.
Đông Bối Bối cứ như cá lạc vào biển, tò tò theo sau huấn luận viên, vừa tò mò chỗ này vừa nhìn ngó chỗ kia.
Tần Lĩnh yên lặng nhìn, hít sâu.
Anh bắt đầu chợt nghĩ, tại sao hôm nay anh lại đưa Đông Bối Bối đến đây.
Anh không thể đi làm à? Không thể đi họp à?
Thời tiết bên ngoài đẹp là thế, ánh nắng chan hòa, anh không dẫn Đông Bối Bối đi công viên giải trí được hay sao?
"Stefan."
Cuối cùng Tần Lĩnh cũng không nhịn được nữa, quyết định hôm nay đến đây thôi.
Lúc rời đi, Tần Lĩnh thấy Stefan lấy điện thoại ra, nhiệt tình chủ động add Đông Bối Bối, còn nói với Đông Bối Bối: "Muốn đến lúc nào cũng được, hoặc là hẹn tôi trên wechat cũng oke."
Đông Bối Bối còn rất vui vẻ: "Được nè."
Tần Lĩnh: "..."
Trên đường trở về, Tần Lĩnh: Đây cũng là một phần của cuộc sống hôn nhân à?
— sau ngày hôm nay, anh sẽ không bao giờ đưa Bối Bối đến phòng tập tư này nữa.
Tóm lại, trong khoảng thời gian này, cuộc sống và tâm lý của Tần Lĩnh thay đổi mạnh mẽ và thường xuyên.
Anh đã nhận ra, dùng 'có lẽ kết hôn là thế này' để giải thích mọi sự thay đổi.
Cho đến hôm nay —
Rêu: Vì anh ghen ghen ghen hoi mè ~ ú ~