26. "Hôm qua vẫn ổn chứ?"
Ngày hôm sau, Lý Mông, người có đồng hồ sinh học còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức, đúng giờ tỉnh dậy.
Cậu chàng vươn vai, xoay người cầm lấy điện thoại, đang định ngồi dậy thì bất ngờ nhìn thấy tin nhắn lúc ba giờ sáng của ông chủ nhà mình.
Nội dung chỉ có mấy chữ: [Chủ nhật nghỉ.]
Lý Mông dụi mắt, nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ.
Xác định chắc rằng sau chữ "chủ nhật" là "nghỉ" chứ không phải "đi làm"?
Đù mé, thật sự là "nghỉ" á?
Nghỉ?????
Lý Mông hỏi chấm đầy đầu, cậu chàng thật sự cảm thấy ảo ma quá trời, cuối cùng cậu chàng cũng không nằm lại nữa, thành thật vén chăn xuống giường.
Trong lòng nghĩ: Với bản tính tham công tiếc việc của sếp mình, nói không chừng lát nữa sẽ nhắn tin bảo chút nữa đi làm đúng giờ.
Kết quả là Lý Mông chờ rồi chờ, chờ từ bảy giờ rưỡi đến tám giờ, tám giờ đến chín giờ.
Ừm? Nghỉ thiệt á?
"..."
Lý Mông cảm thấy bất thường, quá bất thường.
Hôm qua sếp Tần cho cậu chàng tan tầm sớm, hôm nay lại cho nghỉ, này là sao?
—
Nắng sớm rọi vào phòng khách nơi hiếm khi không được kéo rèm, rọi vào giày, vớ, quần áo, đồng hồ, thắt lưng trên mặt đất.
Trong phòng ngủ, Đông Bối Bối an tĩnh say giấc trên chiếc gối nằm mềm mại và chăn bông lụa trắng, lộ đầu, và một bên bờ vai mịn màng đầy dấu hôn.
Trong phòng tắm cách phòng ngủ một bức tường, Tần Lĩnh rửa mặt sạch sẽ bước ra.
Anh đẩy mở cửa phòng, nghiêng người nằm lên giường sau lưng Đông Bối Bối, vòng tay ôm người vào lòng cách một lớp chăn bông, cúi đầu nhìn người bạn đời đã triền miên cùng anh suốt nửa đêm.
"Bối Bối."
Chín giờ, Tần Lĩnh muốn gọi cậu dậy ăn chút gì đó.
Đông Bối Bối không nhúc nhích.
Tần Lĩnh lại gọi thêm một tiếng, Đông Bối Bối ngủ say sưa.
Thôi được rồi.
Tần Lĩnh không gọi nữa, anh cúi đầu thơm lên trán Đông Bối Bối, xuống giường, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Mười giờ, Tần Lĩnh đứng trong bếp nhận được điện thoại của Lý Mông.
"Sếp Tần."
Tần Lĩnh đang nấu cháo cho Đông Bối Bối.
Một tay anh cầm điện thoại, một tay cầm muỗng khuấy đều cháo trong nồi, "Ừm", anh hỏi: "Sao vậy."
Lý Mông lên tiếng với giọng không chắc lắm: "Hôm nay, không đi làm ạ?"
Tần Lĩnh: "Không đi."
Anh nói thêm: "Rạng sáng tôi có nhắn tin cho cậu rồi."
Lý Mông chuyên nghiệp tận trách: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Trợ lý Lý càng nghĩ càng băn khoăn không biết có phải công việc đã xảy ra chuyện gì hay không, sếp chê cậu chàng vướng víu, cảm thấy dẫn cậu chàng theo còn chẳng bằng không dẫn, nên bây giờ mới cho cậu nghỉ.
Ừ, chắc chắn là vậy!
Lý Mông cảm thấy không ai hiểu sếp tham công tiếc việc của mình bằng mình.
"Xảy ra chuyện?"
Tần Lĩnh phủ nhân: "Không, hôm nay tôi ở nhà, không đến công ty."
Lý Mông sửng sốt.
Tần Lĩnh khuấy cháo: "Cứ vậy đi." Rồi cúp máy.
Ừ đấy, sếp Tần cuồng công việc dự định cuối tuần này sẽ nghỉ ngơi hai ngày.
Một ngày theo bạn đời về trường cũ, một ngày ở nhà, chăm sóc Bối Bối bị anh hành cả nửa đêm.
Anh cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, vốn nên là như thế.
Giống như chuyện anh đi làm mỗi ngày.
Chỉ là —
Tần Lĩnh vừa ngẫm lại vừa nấu cháo, anh cảm thấy hôm qua mình hơi quá.
Thứ nhất, thời gian quá dài;
Thứ hai, quá nhiều 'cách' để triền miên.
Thứ ba, lần đầu không có kinh nghiệm, không đủ dịu dàng, vẫn còn thiếu sót về mặt kỹ thuật.
Sau này phải chú ý lại.
Tần Lĩnh ngẫm nghĩ như đang xem lại một dự án lớn, nghiêm túc nghĩ về một đêm làm con người ta thần hồn điên đảo.
Anh ở nhà giống như lần trước Đông Bối Bối bị ốm, cẩn thận chăm sóc bạn đời của mình bằng tất cả khả năng mình có.
Nhưng Đông Bối Bối ngoài ngủ ngủ ra chỉ là ngủ, Tần Lĩnh đi gọi cậu, Đông Bối Bối nhắm mắt vùi đầu vào chăn, tròn giọng rầm rì: "Người em đau."
Tần Lĩnh vội hỏi cậu đau ở đâu.
Giọng Đông Bối Bối thoát ra khỏi mũi, yếu ớt: "Eo."
Tần Lĩnh còn nghiêm túc nghĩ xem có nên mang Đông Bối Bối đến bệnh viện hay không, sau khi nhận được kết quả không muốn, đó là hậu quả của tội ác mà anh đã gây ra vào đêm qua, anh ấn lên lưng Đông Bối Bối cách một lớp mền: "Anh xoa cho em nhé?"
Đông Bối Bối giật người trong chăn, nhíu mày, ý từ chối rất rõ ràng.
Tần Lĩnh thu tay lại, hỏi tiếp: "Đói không? Muốn dậy ăn chút gì không?"
Nói tiếp: "Anh đút em ăn nhé?"
Đông Bối Bối không đáp, chỉ hừ hừ hai tiếng, từ đầu đến cuối mắt vẫn nhắm tịt lại, lúc sau lại chìm vào giấc ngủ.
Tần Lĩnh ra ngoài, sợ quấy rầy đến cậu.
Sau khi ra ngoài, anh lại tự vấn thêm lần nữa, cảm thấy tình trạng bây giờ có phải là do Bối Bối bệnh hay không?
Anh không đủ kinh nghiệm, lại không yên lòng, suy nghĩ một lúc thì gọi điện cho Sở Hoài Nghiêm.
Sở Hoài Nghiêm: "Hey, gọi chi dọ?"
Tần Lĩnh do dự mấy giây rồi vẫn nói: "Lúc làm không chú ý thì có phải sẽ bệnh không?"
Sở Hoài Nghiêm đang uống nước, nghe xong thì phun cái phèo.
Anh ta hốt cả hền: "**, tui tưởng ông xem tui như cố vấn, cuối cùng ông hỏi tui cái quỷ gì vậy!?"
Tần Lĩnh đáp bình tĩnh: "Tôi hỏi vậy đó."
Sở Hoài Nghiêm: "Lúc làm?"
Sau vài giây trầm mặc, anh chàng buồn bực hỏi: "Là chuyện cố vấn lúc đó, hay là sau khi nghiên cứu thảo luận?"
Tần Lĩnh: "Sau."
Sở Hoài Nghiêm hí hửng: "Đừng bảo là ông hỏi chuyện của ông với vợ mới cưới đó chứ? Được nha, lão phù thủy còn hỏi chuyện này."
Tần Lĩnh vẫn bình tĩnh: "Không nói thì tôi cúp."
Sở Hoài Nghiêm vội chặn lại: "Nói nói! Tôi nói!"
Hỏi: "Tình hình nào? Sau khi xong à?"
Suy đoán: "Đau ở đâu à? Hay là sưng chỗ nào."
Đang định nói nếu chỗ ấy sưng thì tốt nhất nên đến bệnh viện khoa hậu môn trực tràng, Tần Lĩnh đã nói với anh chàng: "Ngủ mãi không tỉnh."
Sở Hoài Nghiêm: "..."
Sở Hoài Nghiêm chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, sao ông lại khoe 'kỹ thuật' của ông với tui!"
"Cậu ấy ngủ không tỉnh là vì còn mệt, mệt là do bị ông hành!"
"Vậy thì còn abcd gì nữa? Để cậu ấy ngủ tiếp đi!"
Hai giờ chiều Đông Bối Bối mới tỉnh lại, không phải cậu tự tỉnh giấc, mà là bị chuông điện thoại đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng, bắt máy, nghe tiếng của Giả Thụy từ đầu dây bên kia truyền đến: "Người anh em, đang làm gì đó, gửi cho ông mấy tin cũng không thấy ông trả lời."
Đông Bối Bối rúc người vào trong chăn, nhắm mắt, giọng hơi tắt: "Ừm, không thấy."
Giả Thụy nghe thấy: "Ông đang ngủ à?"
Đông Bối Bối: "Ừ."
Giả Thụy: "Chậc, còn tính hỏi ông hôm nay có qua trường không."
Giọng Đông Bối Bối yếu xìu: "Không qua đâu."
Giả Thụy: "Thôi qua đi."
Còn nói: "Khó có khi rảnh, nếu không tối mình tụ tập với nhau? Bên này có tui, ông mang theo chồng ông."
Đông Bối Bối ngáp dài, nhắm mắt nói: "Hôm khác đi, lần khác, tui buồn ngủ."
Giả Thuỵ buồn bực: "Tối qua ông làm gì mà mệt dữ vậy?"
Đông Bối Bối không đáp mà nói thầm trong lòng: Làm tui.
Giả Thuỵ: "Thôi được rồi, lần sau thì lần sau."
Còn nói thêm: "Nhưng chút nữa cúp điện thoại á, ông đẩy tui wechat của chồng ông."
"Đồng nghiệp, còn là chồng ông, vừa hay tui làm quen chút."
Đông Bối Bối: "Được."
Sau khi cúp máy, Đông Bối Bối hé mắt ra, đẩy danh thiếp wechat của Tần Lĩnh qua cho Giả Thụy.
Một lúc sau, ngoài phòng khách, điện thoại của Tần Lĩnh, người đang rửa trái cây cho Đông Bối Bối vang lên âm báo.
Anh rửa sạch trái cây, lau tay, cầm điện thoại lên nhìn nội dung, chấp nhận yêu cầu kết bạn của Giả Thụy.
Tần Lĩnh đoán danh thiếp của anh là được Đông Bối Bối đẩy qua, xem ra Bối Bối đã dậy rồi, anh cầm trái cây bước vào phòng ngủ.
Cửa mở, cái cục trên giường vẫn nằm yên như cũ.
Đã chiều rồi.
Tần Lĩnh ngồi ở mép giường, vén chăn ra, tìm đầu của Đông Bối Bối.
"Bối Bối."
Cuối cùng Đông Bối Bối cũng đã tỉnh hơn, dạ, nhưng vẫn nhắm mắt.
Tần Lĩnh dỗ dành: "Đói không? Có muốn ăn chút gì hay trái cây không?"
Đông Bối Bối há miệng.
Nhìn bộ dạng y hệt như con cá mắc cạn.
Tần Lĩnh buồn cười, cầm dĩa lên đút cho cậu từng miếng một.
Đến tối, Đông Bối Bối tỉnh táo hoàn toàn.
Cậu vươn vai, vừa động một xíu đã, A! Vai! A! Eo! A! Chân!
Trời ơi cái bộ xương già này như sắp vỡ ra.
Tần Lĩnh đang ngồi ở đầu giường xem điện thoại, thấy Đông Bối Bối vung vai được một nửa thì khựng lại, anh vội vàng vứt điện thoại xuống, cúi người qua quan tâm hỏi: "Sao vậy?"'
Đông Bối Bối thành thật thu tay lại, rầm rì: "Em đau."
Tần Lĩnh: "Ở đâu?"
Đông Bối Bối: "Vai, lưng, eo, chân."
Cậu dừng lại một chút, "Mông nữa."
Tần Lĩnh muốn quan tâm, nhưng nghe một chữ 'mông' lại bật cười.
Đông Bối Bối vội vàng sửa lại: "Không phải chỗ ấy đâu! Ý em là mông nghĩa đen."
Tần Lĩnh buồn cười, quan tâm cậu: "Chỗ ấy đau không?"
Đông Bối Bối núp cả người dưới chăn, ló đầu ra, nghe Tần Lĩnh hỏi vậy cậu chớp mắt mấy cái, ủ rũ một hồi rồi nói thật, "Không đau."
Tần Lĩnh cúi người chăm chú nhìn Đông Bối Bối, môi anh nở nụ cười.
Đông Bối Bối nhìn anh mấy giây, biết anh đang cười gì, bắt đầu thấy ngượng.
Đông Bối Bối rúc mình vào trong chăn, bị Tần Lĩnh 'bắt được', 'vớt' ra, vừa vớt vừa nói: "Em là cá chứ không phải là ốc, kiếm đâu ra vỏ để rúc người."
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Đông Bối Bối hiện rõ.
Cậu đưa tay lên che mặt lại, rồi hé hai ngón tay ra, để lộ đôi mắt ẩm ướt sáng ngời sau một giấc ngủ đầy.
Chớp chớp, nhìn Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh buồn cười, gọi cậu: "Bối Bối."
Luồn tay mở bung tay cậu ra, cúi xuống hôn lên môi.
Hôn rồi, mặt của hai người kề sát vào nhau, Tần Lĩnh trầm giọng: "Hôm qua vẫn ổn chứ?"
Đông Bối Bối nhấp môi, gật đầu.
Cảnh tượng đêm qua lướt qua tâm trí, tai cậu đỏ ửng lên.
Tần Lĩnh lại hỏi: "Thích không?"
Đông Bối Bối:!
Nào có ai xong chuyện còn hỏi thế này?
Cũng không phải tặng quà rồi hỏi có thích hay không.
Tần Lĩnh không cho Đông Bối Bối thời gian để trả lời, lại cúi đầu hôn xuống.
Không phải chỉ hôn một lúc, cũng không phải chỉ hôn mấy lần, mà là một nụ hôn triền miên, hôn đến mức cái thân lười của Đông Bối Bối thành thật, an tĩnh nằm im, nằm trên gối, không rúc người vào chăn nữa.
Hôn xong, hai người áp trán vào nhau, Tần Lĩnh thấp giọng hứa hẹn với cậu: "Sau này anh sẽ cẩn thận."
Bé lười gật đầu, "Dạ."
Tần Lĩnh: "Tỉnh chưa?"
Bé lười lên tiếng, giọng khàn khàn, "Em không muốn động đậy."
Tần Lĩnh nói: "Anh sẽ mang cơm vào, em muốn ăn cơm hay ăn cháo?"
Lúc này bé lười mới nhớ, hỏi: "Hôm nay anh cũng nghỉ hở? Không đến công ty à?"
"Ừ."
Đông Bối Bối: "Ăn cháo, không đói lắm."
Cơm nước xong xuôi, cuối cùng Đông Bối Bối cũng rời giường, lúc mặc quần áo thì phát hiện trên người mình đâu đâu cũng là dấu, không phải dấu hôn thì cũng là dấu nhấn, nhất là vai với lưng, nơi nhiều dấu nhất còn thấy hơi rát.
Cậu đứng trước gương đánh răng, vừa đánh răng vừa kéo cổ áo nhìn vai mình, tự hỏi trong lòng không biết mấy ngày nữa mấy dấu này có hết không, mà có hết hay không thì mấy ngày nữa cũng đừng mong đến chỗ Danny tập yoga — Áo yoga của cậu toàn là loại cổ tròn thấp.
Lại nghĩ đến những dấu trên vai trên cổ được hình thành thế nào....
Đông Bối Bối bày vẻ mặt thích thú trong gương với mình.
Kết quả là, khóe môi cậu ngày càng cong lên, suy nghĩ cũng theo đó bay cao bay xa —
Đây thật sự là lần đầu tiên của Tần Lĩnh hở?
Cũng...
Quá lâu rồi.
Rất...
Lớn.
Đông Bối Bối miên man miên man, khóe môi muốn nhếch đến mang tai.
Thử hỏi có anh xã thế này ai lại không muốn cười chớ?
Bé lười chỉ hận không thể đứng chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười ha ha ha.
Tối đó, Đông Bối Bối nằm trong lòng của Tần Lĩnh, bởi vì tâm trạng phơi phới mà suýt chút nữa bật cười.
Tần Lĩnh thấy Đông Bối Bối cứ mấp môi, cho là cậu muốn nói gì đó, anh hỏi: "Sao vậy?"
Đông Bối Bối lắc đầu.
Tay cậu để lên bờ ngực cực kỳ có cảm xúc của Tần Lĩnh.
Aw ~~
Cứ im lặng một lúc như thế, Đông Bối Bối chợt nhớ đến vấn đề nào đó, vốn là còn ngại không dám hỏi, vì nghĩ rằng Tần Lĩnh thường bận việc, đi công tác nhiều, nên không chắc đã đảm bảo được chuyện kia, cộng thêm đây là một chuyện cần hòa hợp trong hôn nhân, cuối cùng cậu vẫn lên tiếng: "Vậy —"
Đông Bối Bối: "Vậy sau này một tuần chúng ta mấy lần ạ?"
Tần Lĩnh không ngờ tới chủ đề này, sau khi sững sờ một lúc, anh bắt đầu suy nghĩ, đồng thời hỏi lại: "Em thấy sao?"
Đông Bối Bối dùng ngón trỏ chọc chọc ngực của Tần Lĩnh, cũng đang nghĩ: "Em không biết."
Nói tiếp: "Bình thường em toàn ở nhà, anh đấy, tăng ca, đi công tác..."
Tần Lĩnh không trả lời, vấn đề này quả thật làm anh phải tự hỏi.
Nhưng không tự hỏi được bao lâu —
Ôm người trong lòng, ngực lại bị chọc chọc...
Tần Lĩnh giật người, thở một hơi: "Bối Bối."
Đông Bối Bối ngước mắt: "Hở?"
Tần Lĩnh hôn xuống...
Cuối cùng Đông Bối Bối cũng không có được đáp án chính xác một tuần mấy lần.
Nhưng theo biểu hiện trong hai đêm qua của Tần Lĩnh, Đông Bối Bối suy nghĩ rồi cảm thấy đáp án này không quá quan trọng.
Lúc này, Đông Bối Bối cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đã hoàn toàn đi đúng hướng.
Cũng rất vui khi cậu và Tần Lĩnh có thể hòa hợp với nhau.
Cũng không biết có phải là vì lần đầu tiên của cả hai hay không, lần đầu tiên này còn đến rất muộn, nên cậu và Tần Lĩnh đều có cảm giác được ăn quen mùi, sao cũng không thấy đủ.
Cậu ấy hở, dù sao cậu cũng không đi làm, không sao, tối ngủ trễ thì trễ, sáng ngủ bù lại, còn Tần Lĩnh...
Cả một tuần này, tối bảy giờ Tần Lĩnh tan tầm, mười giờ sáng mới đến công ty.
Đông Bối Bối có chút lo lắng: Tần Lĩnh đã 33 tuổi rồi, không phải như khi còn 23.
Đi trễ về sớm thế này có mệt quá không?
Cậu không biết, trong công ty, phía Lý Mông cũng có nghi vấn tương tự.
[Số đặc biệt! Bảy giờ! Sếp lại lại lại tan tầm lúc bảy giờ!]
[Không phải chứ, cuối cùng là xảy ra chuyện gì rồi? Tui vào công ty cũng mấy năm, chưa bao giờ thấy sếp về sớm luôn á. Chắc chắn là có chuyện gì rồi đúng không?]
[Có phải trong nhà có việc gì không?]
[Ai mà biết đâu! Dù sao cũng hú hồn quá đi! Mấy tầng dưới bắt đầu đồn có phải công ty của chúng sắp lên đường rồi không.]
[Kít á! Họ mới lên!]
Trợ lý Lý thở dài.
Sếp lại đến trễ.
Sếp lại tan ca lúc bảy giờ.
Sếp lại lại lại lại nói với cậu chàng rằng có thể tan ca.
Lý Mông âm thầm cắn ống tay áo trong lòng: Sếp Tần, ngài có gì không hài lòng với em hở? Là vì gần đây em làm việc không tốt hay sao? Ngài không cần tổng trợ lý là em rồi nữa sao?
Em làm sai cái gì, ngài nói cho em đi.
Em có thể sửa!
Thật á! TvT
Cuối cùng, thứ sáu tuần này, Tần Lĩnh phải đi công tác.
Toàn thể công ty, nhất là Lý Mông: Muôn năm! Cuối cùng sếp cũng bình thường lại rồi!
Nhưng khi Lý Mông theo chú Trương tài xế đến đón Tần Lĩnh, cậu chàng thấy Đông Bối Bối theo ngồi vào ghế sau.
Lý Mông: "... Anh Đông, anh đi đâu vậy?"
Đông Bối Bối buồn bực trả lời: "À, Tần Lĩnh nói chuyến công tác này không quá bận nên dẫn tôi đi theo."
Lý Mông:!!!
Sét đánh ngang tai!
Lý Mông quay người lại trong sự ngỡ ngàng.
Không, đây chắc chắn không phải là vị sếp công tư rõ ràng, trong mắt chỉ có sự nghiệp và sự nghiệp của cậu chàng.
Chắc - chắn - không - phải -!
Ghế sau xe.
Đông Bối Bối nhìn ra ngoài cửa sổ ngáp một cái.
Tần Lĩnh cất hộp kê tay giữa hai ghế, ngồi xích lại gần, ôm vai Đông Bối Bối, để cậu dựa vào mình.
Đông Bối Bối ngả đầu vào vai anh.
Tần Lĩnh thấp giọng nói: "Buồn ngủ thì ngủ chút đi."
"Dạ." Đông Bối Bối ngáp, dựa vào Tần Lĩnh.
Mùi hương quen thuộc, bạn đời có thể ỷ lại, bờ vai vững chắc mạnh mẽ, nhịp tim ổn định, cực kỳ có cảm giác an toàn, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.
Xe chạy nhẹ nhàng đến sân bay.
Gương mặt của Đông Bối Bối cũng rất ngoan.
Đây là lần đầu tiên Tần Lĩnh không chợp mắt nghỉ ngơi trên đường đi công tác, anh nghĩ mình có đủ năng lượng cho chuyến hành trình này; anh cũng không làm việc, hay tận dụng hiệu suất để hoàn thành một số việc nhỏ nhặt.
Ánh mắt và sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Đông Bối Bối bên cạnh.