20. Tần Lĩnh: "Không sao, có tôi."
Tần Lĩnh lên tiếng, biểu thị anh đã biết, nhưng tầm mắt anh vẫn không thu hồi, vẫn nhìn chăm chú lên cầu thang như cũ.
Đông Nhị Hi còn chưa nói gì, mợ cả đã vội vàng tiếp đón Đông Tiểu Truyện bọn cậu trên cầu thang: "Bối Bối, Tiểu Truyện, lại đây, chào hỏi sếp Tần nào."
Đông Tiểu Truyện đi trước, ba bước thành hai nhanh chóng xuống lầu, chạy thẳng qua.
Đông Bối Bối đi sau vẫn bước đi không nhanh không chậm.
Đông Tiểu Truyện tiến lên trước, nhìn Tần Lĩnh, lễ phép gọi "Sếp Tần".
Tần Lĩnh gật đầu, nói khách sáo: "Xin chào."
Anh vẫn ngước nhìn hướng cầu thang như cũ.
Lúc này mọi người mới nhìn nhận ra có gì đó không đúng.
Đông Nhị Hi phản ứng nhanh nhất: "Sếp Tần biết Bối Bối nhà chúng tôi à?"
Khi đang nói chuyện, Đông Bối Bối bước xuống cầu thang, đến gần đám người, nhìn Tần Lĩnh. ngôn tình hài
Tần Lĩnh nhìn lại, anh nhướng mày, đưa tay về phía cậu.
Đông Bối Bối vươn tay.
Cứ thế, Tần Lĩnh nắm tay Đông Bối Bối ở trước mặt mọi người, dắt người đến đứng bên cạnh mình.
Anh buông tay ra, giơ tay lên khoác lên eo của Đông Bối Bối, cuối cùng đứng sóng vai nhau trong tư thế đó, hướng mặt về phía đám người họ Đông, lên tiếng chào hỏi lần hai vừa lễ phép vừa không mất phần chính thức:
"Vãn bối bất chợt đến thăm, không biết Bối Bối đã kịp nói cho mọi người chưa."
Mọi người:?
Gì?
Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, chưa nói, Tần Lĩnh gật đầu, tỏ vẻ anh đã biết.
Tần Lĩnh bình tĩnh đối mặt với mọi người, tuyên bố thay cho Đông Bối Bối: "Mấy tuần trước, tôi và Đông Bối Bối đã lấy giấy kết hôn."
Mọi người:............
Sảnh lại lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tần Lĩnh và Đông Bối Bối.
Mấy giây sau, Đông Tiểu Truyện dẫn đầu hít ngược một hơi thật sâu, trợn to hai mắt, mắt nhìn Đông Bối Bối, tay thì chỉ Tần Lĩnh, mở miệng gào lên: "Anh, kết hôn với anh là ảnh á!?"
Đông Tiểu Truyện: "Chời má ôi!"
Mẹ cậu nhóc đứng cạnh cậu nhóc, phải nói là sắc mặt full color chẳng khác gì mọi người.
Sau khi tiêu hóa xong, cô mới khó khăn kìm nén nỗi lòng, miễn cưỡng che dấu sắc thái trên mặt: "À..."
"Kết hôn với Đông Bối Bối..."
"Hóa ra là..."
"Sếp Tần à..."
Tần Lĩnh gật đầu.
Đi tàu lượn đến mức Đông Nhị Hi cũng phản ứng không kịp, chỉ nói theo bản năng: "Rất, rất tốt."
Rồi cô như chợt bừng tỉnh cơn mộng: "Ngồi đi."
Nội tâm: Bối Bối? Tần Lĩnh?
Tần Lĩnh???
Tìm Tần Lĩnh???
Kết hôn là Tần Lĩnh???
Đến đây, có thể xem như Đông Nhị Hi đã tiêu hóa hết, giống như một cục pin cũ đột nhiên được sạc đầy pin, tinh thần cô phấn chấn hẳn lên.
Cô vội vàng "đánh thức" cậu ba và cậu tư, lại cất giọng gọi dì người làm đi châm trà lấy bánh, rồi tự mình chào hỏi Tần Lĩnh và Đông Bối Bối: "Lại đây, đừng đứng nữa, ngồi xuống cả đi."
Cậu cả và cậu nhỏ vẫn còn đang nhìn Tần Lĩnh và Đông Bối Bối, nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc, như thể làm sao cũng không bình tĩnh lại được.
Đông Nhị Hi: "Chú ba! Chú tư*!" (Cậu của Bối Bối, bằng thế hệ với Nhị Hi, giống như xưng tôi - chú)
Lúc này hai người mới khó khăn hoàn hồn lại.
Đông Nhị Hi lườm hai người, đích thân đưa Tần Lĩnh và Đông Bối Bối đến ghế sô pha, khách sáo đến độ như là một người khác, cô vừa ngồi xuống vừa nói với Tần Lĩnh: "Bối Bối cũng vừa về, chúng ta còn vừa nói đến chuyện kết hôn của thằng nhóc này."
"Mới hàn huyên vài câu thì biết cậu đến, cho nên tôi đi xuống trước."
Ngụ ý là: Mọi người không biết gì hết.
"Nào, ngồi đi."
Đông Nhị Hi nhìn Đông Bối Bối trách cứ, nhưng trong mắt lại không có chút trách móc nào: "Bối Bối con cũng thật là, không chịu nói sớm để chúng ta chuẩn bị tâm lý."
"Nhìn chuyện thành thế này," nói xong cô nhìn về phía mọi người ở sô pha bên cạnh, "Mọi người đều giật mình."
Mọi người nên hoàn hồn cũng đã hoàn hồn, sôi nổi ứng lời: "Đúng vậy đúng vậy."
Nhưng thật ra trong lòng còn đang tiêu hóa sau sang chấn:
Người đàn ông kim cương 5 tốt thế này có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, thế mà lại kết hôn với Đông Bối Bối?!
Kết hôn với Đông Bối Bối là Tần Lĩnh?!
Tần Lĩnh á!
Ánh mắt đám người nhìn về phía sô pha hoàn toàn thay đổi.
Nhất là những trưởng bối có tuổi có tác, có thể đo được nặng nhẹ trong đó.
Bây giờ không ai dám coi thường Đông Bối Bối chỉ là chú ba không nơi nương tựa trong nhà họ Đông nữa.
Hướng gió và thái độ cùng nhau thay đổi, tất cả mọi người đều thầm nghĩ, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong với Đông Bối Bối: Nhìn như yếu yếu nhưng "thực lực" lại mạnh phết.
Người tân quý như Tần Lĩnh, người khác chỉ vừa mới để mắt đến thôi, còn Đông Bối Bối thì trực tiếp "đắc thủ" luôn rồi.
Trâu vãi.
Đối với những chuyện này, Đông Bối Bối hoàn toàn không biết gì, cậu chỉ đang thắc mắc vì sao Tần Lĩnh lại đến đột ngột thế này.
Hôm qua gọi điện chẳng phải còn nói công việc còn chưa giải quyết xong hay sao.
Bởi vì thắc mắc nên Đông Bối Bối cứ quay qua nhìn Tần Lĩnh mấy lần.
Tần Lĩnh đang nói chuyện với Đông Nhị Hi, cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh vừa nói vừa nhìn lại mấy lần, trong mắt là vẻ trấn an.
Trò chuyện xong, anh sát lại gần nhỏ giọng giải thích cho Đông Bối Bối dưới ánh mắt của mọi người: "Sáng nay lên máy bay, biết em ở đây nên tôi cũng đến."
Ánh mắt của Đông Bối Bối như nói: Sao không gọi điện hay nhắn tin?
Tần Lĩnh: "Gọi rồi, nhưng em không nhận."
Đông Bối Bối dừng lại, lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tần Lĩnh.
Cậu nhỏ giọng xin lỗi: "Để yên lặng nên không thấy."
Tần Lĩnh lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Đông Bối Bối chớp mắt: Bây giờ...
Tần Lĩnh vỗ tay cậu: "Không sao, có tôi."
Mọi người nhìn thấy, lại lần lượt hít hà hít hà.
Đối thoại này, thái độ này, dáng vẻ kiên nhẫn này, cử chỉ thân mật này, Đông Bối Bối câu hồn câu phách người ta sạch rồi.
Lại là Đông Tiểu Truyện phản ứng nhanh nhất —
Cậu nhóc đặt mông ngồi xuống cạnh Đông Nhị Hi, một bên lấy gối ôm vào lòng, một bên nhìn Tần Lĩnh và Đông Bối Bối cách bàn trà: "Vừa nãy em gọi sai rồi, không nên gọi là sếp Tần, phải gọi là anh mới đúng nhỉ."
Đông Tiểu Truyện nói rất nhanh, cũng rất táo bạo: "Anh, anh bận lắm hở?? Sao lại đến sau anh của em thế."
"Làm nhà em cứ tưởng anh chỉ đến chơi."
Đông Tiểu Truyện nói xong còn cố ý rướn cổ nhìn ra ngoài, hỏi Tần Lĩnh: "Đúng rồi, anh lái xe gì tới vậy?"
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là xe sang.
Ánh mắt của Đông Tiểu Truyện liếc về phía cặp anh em vừa chế nhạo Đông Bối Bối: "Anh cũng thật là, mau đổi xe khác cho anh của em đi, anh không biết đó, khi anh của em vừa đến..."
"Tiểu Truyện!" Một vị trưởng bối trong nhà vội vàng ngắt lời.
"Đông Tiểu Truyện!" Hai đứa vừa mới xem thường Đông Bối Bối cũng đồng thời lên tiếng.
Đông Tiểu Truyện rất thông minh, biết nói đến đây là đủ rồi, le lưỡi nhún vai, bày vẻ mặt "Được rồi, tui im" rồi cười khẽ, không nói nữa.
Đông Nhị Hi không đồng ý trừng mắt nhìn Đông Tiểu Truyện, cô mở lời làm dịu đi sự xấu hổ: "Trẻ con không biết nói chuyện, đừng để ý."
Tần Lĩnh hào phóng tỏ vẻ không sao, tiếp lời của Đông Tiểu Truyện: "Đã đổi xe cho Bối Bối rồi."
Nói xong anh quay qua nhìn Đông Bối Bối, đồng thời vươn tay nắm tay cậu, "Mấy ngày trước chúng tôi còn nói đến."
Tần Lĩnh: "Chỉ là Bối Bối lái xe của em ấy đã quen, cũng nhớ tình bạn cũ nên không muốn đổi lắm."
Anh dừng lại, lại quay sang nhìn Đông Bối Bối, nói với một mình cậu: "Tôi đã nói phải đổi mà."
Đông Bối Bối phối hợp với anh, trầm tĩnh nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Lĩnh nhìn về phía Đông Nhị Hi, nở nụ cười: "Chẳng qua tôi quen biết Bối Bối lâu thế này rồi, mặc dù không hỏi em ấy, nhưng thật ra trong lòng tôi cũng thấy khá kỳ lạ."
Anh dừng lại một lúc, "Nhà họ Đông cũng xem như là lâu đời, là vì không muốn con cháu phô trương lãng phí nên Bối Bối chỉ lái một chiếc xe thế này."
Anh nói tiếp: "Nhưng cũng không đúng lắm. Lúc tôi vừa đến, xuống xe còn thấy rất nhiều xe sang đậu bên ngoài."
"Xe của Bối Bối đậu ở giữa đó trong khá là lạc loài."
Ánh mắt anh nhìn xung quanh: "Cũng khó trách có thân thích nói ra nói vào."
Mọi người:...
Tìm một anh chồng tân quý thế này, Bối Bối đúng là trâu bò.
Nhưng trâu nhất vẫn là Tần Lĩnh.
Chỉ một câu đơn giản, vừa được anh nói đúng vừa được anh nói sai, kiểu gì anh cũng nói được.
Chửi người khác kẹt xỉ còn chẳng cần đến một câu thô tục, không hổ là sếp Tần của Lộc Sơn.
Cặp anh em vừa nãy lấy xe để bôi bác Đông Bối Bối đã co người trốn ra đằng sau không thấy bóng dáng, còn chủ nhà Đông Nhị Hi đối mặt với Tần Lĩnh cũng bị anh nói đến không ngước mặt nổi.
Nhưng Đông Nhị Hi không hổ là chủ của một gia tộc, ngồi rất vững vàng.
Tần Lĩnh cười, cô cũng cười, dùng bốn lạng đè ngàn cân: "Nhà chúng ta khá cởi mở, trẻ con muốn lái xe gì đều tùy bọn nó."
"Chỉ là muốn lái xe sang xe xịn để phô trương, chúng ta không ủng hộ nhưng cũng không ngăn cản, vì cũng không phải nhà không đủ điều kiện."
"Còn hiểu chuyện giống Bối Bối thế này, chúng ta ủng hộ, cũng rất thích."
"Hơn nữa, không phải vừa lúc hai đứa vừa kết hôn hay sao, hai đứa kết hôn rồi, bên chúng ta mới có lý do để đổi xe cho nó."
Nói xong nhìn về phía Đông Bối Bối: "Bối Bối thích xe gì thì cứ việc đi chọn."
Cô lại cao giọng: "Đừng ngại nói, dì nhỏ làm chỗ dựa cho con."
Sắc mặt của mọi người thay đổi, họ lập tức nhận ra rằng, lời này của Đông Nhị Hi là nói cho Tần Lĩnh, cũng là nói cho bọn họ nghe.
Một đám người gió chiều nào theo chiều náy, vội vàng phụ họa:
"Đúng vậy đúng vậy, kết hôn rồi nhất định phải tậu xe xịn."
"Không chỉ xe, mọi thứ đều phải đổi thành tốt nhất."
"Thằng nhỏ Bối Bối này là vậy, từ nhỏ đã hiểu chuyện, không giống mấy đứa em kia của nó, đứa nào cũng chỉ biết tiêu xài phung phí."
"Đúng thế, thừa dịp kết hôn thì đổi hết đi."
Đông Bối Bối nghe những lời này chỉ bình tĩnh ngồi đó, không bị những câu tung hô này làm cho ngu muội, ngược lại trong lòng cậu còn rất tỉnh táo.
Nhưng người nhà họ Đông thì lại đang phiêu phiêu —
Nhà họ Đông đã cắm rễ nhiều năm ở nơi đây, trong nhà ai thông gia được là thông gia hết, chuyện 'chọn rể theo danh sách' cũng không phải chưa từng làm, nhưng mấy năm nay cơ ngơi trong nhà không những không tăng lên mà còn thấy hơi xuống dốc.
Nhà họ Đông ít nhiều gì cũng có phần lo lắng.
Tần Lĩnh là tân quý vừa lên, người để ý đến anh thật sự rất nhiều, ngay cả mợ cả dù miệng hay nói đưa người đến làm con rể tương lai, nhưng dù sao tân quý người ta không phải muốn có là có được, mọi người ai cũng tranh nhau, đứa con hư đốn nhà mình có được người ta ưng ý hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng bây giờ bọn họ chẳng cần làm gì cả, chỉ trong tích tắc, người tân quý này đã nhảy dù trở thành con rể nhà họ Đông.
Có thể không làm người ta kinh ngạc phấn chấn hay sao?
Vì thế mọi người vốn định đi làm việc đều ở lại nhà chính của nhà họ Đông hết, làm sao cũng muốn ngồi chung một bàn tiệc tại gia với con rể mới.
Đông Nhị Hi, cậu cả, cậu hai và mấy người đàn ông kéo Tần Lĩnh đi trò chuyện thật lâu trước bữa trưa, nghiễm nhiên đã xem Tần Lĩnh thành người nhà.
Về phần Đông Bối Bối—
"Anh."
"Anh Bối Bối."
"Anh ba."
"Chú ba."
Đám anh chị em nhiệt tình đến mức không cần thiết.
Đông Tiểu Truyện cảnh cáo mọi người: "Này, nói trước, có thể gọi anh, nhưng mấy bây phải xếp sau tao hết."
"Tao với anh Bối Bối mãi mãi bền lâu!"
Đông Bối Bối bật cười.
Cậu nhìn qua đám đông, thấy Tần Lĩnh bình tĩnh ngồi giữa một đám đàn ông nhà họ Đông, cậu cảm thấy, mặc dù cậu vẫn không thích giao du với mấy người thân thích này, nhưng bây giờ cậu không còn một mình nữa, cậu còn có Tần Lĩnh, quá trình này cũng bỗng nhiên không còn quá khó khăn.
Tần Lĩnh cảm nhận được ánh nhìn, quay đầu nhìn qua.
Đông Bối Bối nhìn anh cười, Tần Lĩnh cũng cong môi.