Nhóc Con! Mau Gọi Ta Là Hoàng Thượng

Chương 5: Nàng phải có trách nhiệm với ta, nếu không ….”chém”!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Nàng vội cầm túi đi ra khỏi cửa, chạy nhanh đến cửa hàng, nhưng vừa chạy nàng có cái cảm giác có ai đi phía sau mình, nàng nghĩ bay giờ là tháng 10 rồi, đâu phải tháng 7, nàng vừa nghĩ đã cảm thấy sợ hãi liền nhắm mắt lại từ từ quay về phía sau rồi hé hé mắt, điều nàng thấy là chàng, đang thở mạnh vì chạy theo nàng, nàng không hiểu vì sao chàng lại dduoir theo, vội lục soát túi xem có để quên gì không, nhưng nàng chẳng để quên gì cả, nàng hỏi :

- Đi theo tôi làm gì, anh về nhà anh đi!

Đó là điều chàng đang thắc mắc, liền hỏi nàng ngay

- Hoàng cung đi hướng nào? Mau chỉ cho ta, ta đnag vội về!

“ người gì mà như trẻ nhỏ 1 tuổi vậy, già ngần ấy tuổi mà không biết, chắc vượn thú gì trên rừng đi lạc, kệ chỉ sai đường cho chết mi luôn” nó vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười

- Mau trả lời ta đi! Chàng có vẻ hơi giận , nhăn mặt nói như muốn quát lên

- Được rồi, làm căng, anh đi về phía này, rồi sang trái đi đi miết là đến, ok

- O..o..k, là ngữ âm gì vậy , sao ta chưa từng nhìn qua trong sách. – chàng tò mò về cái từ ok, gãi đầu ngu ngơ

- Xàm quá, thôi thôi, anh đi mau giùm tôi đi, tôi cần phải đến cửa hàng nữa, tạm biệt.- nó xua tay vài cái rồi chạy ngay, vừa chạy vừa nói thầm “ good luck”.

Chàng theo chỉ dẫn mà đi, đi miết chỉ thấy cây toàn cây, đã hàng tiếng đồng hồ, không kiệu không ai chăm sóc nước non, chàng ta bực lắm, bỗng trời sấm sét ầm ầm, chàng đơ ra, người co rúm lại, ngồi bệt xuống, cả người run lên, chàng sợ sấm sét .

Đúng ! chàng rất sợ, chàng là một đấng nam tử, đầu đội trời chân đạp đất được mọi người yêu quý nhưng í tai biết chàng rất sợ bầu trời khi mưa, vừa lạnh vừa cô đơn, vừa nghe những thứ tiếng rung rợn của đất trời. thu chân lại, chàng như một con thỏ bị con hổ là bầu kia dọa cho hoảng sợ, bây giừ chàng cần một người ở bên chàng, bỗng một đôi chân xuất hiện trước mắt chàng, nhìn lên chính là nàng, chàng như một đứa con lạc mẹ, và khi nhìn thấy, chàng ôm nàng thật chật chặt, chặt đến nỗi làm nàng từ ngạc nhiên đến thở không được, nàng cố đẩy ra nhưng không được, cứ thế cho đến khi mặt trời quay về chỗ của nó. Mưa tạnh hẳn, hắn ới từ từ thả lỏng nàng ra, rồi quay đi chỗ khác, cúi mặt xuống nói:

- cảm ơn nàng nhiều lắm!

Nó nãy giờ như khúc gỗ, đơ ra, lần đầu tiên nàng bị một chàng trai trạc tuổi ôm, mà ôm thật lâu, làm nàng ngạc nhiên, người cứ lờ đờ, ấp úng trả lời:

- à, à, không sao!

Chàng đã khá hơn, chạy đến nắm lấy tay nàng, keosnangf lại gần, buôn ra những lời lẽ mà ai nghe cũng như chết lặng:

- nàng phải có trách nhiệm chăm sóc ta, nếu không………….chém!!!!!!!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv