Nhóc Con Hôm Nay Lại Nổi Thú Tính Rồi!

Chương 14: Tình địch hoá ân nhân



Nhất Dương tiến vào kéo cô em họ của hắn ra khỏi người cậu, đôi mắt anh nghiêm nghị đến mức khiến cô ta cũng phải dè chừng.

" Sao anh biết em ở đây? ”

" Đừng quên khách sạn này thuộc quyền quản lí của ba anh, ban nãy có nhân viên gọi báo em đem tên đàn ông nào tới đây với bộ dạng giống như bắt cóc người ta vậy. Anh là sợ em làm càng giống đợt tên Lục Hải nên mới đến ngăn đó! ”

Nhất Dương cởi chiếc áo vest ra khoác lên người La Nhi, xong liền tiến về phía cậu nhóc đang nằm đau đớn trên giường hỏi chuyện.

" Cậu…còn ổn không? “

“ Cứu đi, đừng hỏi nữa…”

Anh cũng bất lực với tên nhóc này, rõ là ân nhân nhưng cuối cùng lại bị cậu dùng giọng điệu ra lệnh nhờ giúp đỡ. May là em trai của Hạ Lâm đấy, chứ không, anh cũng chả thèm giúp đỡ đâu.

Nhất Dương cõng cậu trên lưng, quay sang liếc hăm doạ cô em gái xong liền đưa cậu xuống xe đi bệnh viện.

Nếu là bình thường thì anh sẽ chẳng để tâm đến cô em họ này đâu, nhưng vì nghe tên lễ tân ban nãy gọi báo với giọng điệu gấp gáp, anh cũng trở nên e dè liền tức tốc chạy đến xem tình hình thế nào.

" Trái đất này tròn nhỉ, em vợ? ”

" Em vợ cái chó má gì? ”

Doãn Khiêm chân đã được băng bó, thứ thuốc ban nãy cũng đã được súc ruột cho ra ngoài. Coi như tình hình hiện tại của cậu đã ổn hẳn. Tuy nhiên, tâm lí của cậu nhóc vẫn chưa được ổn định, hay nói đúng hơn là chỉ cần nhớ đến bộ dạng của cô ta ban nãy đã đủ khiến cậu nôn mửa rồi.

Ấy mà vừa đỡ tí lại phải nghe tên tình địch nói nhảm, coi cậu có chịu nổi không chứ?

" Chuyện lần này là em gái tôi có lỗi, tôi sẽ đền bù toàn bộ thiệt hại cho cậu, cậu muốn gì tôi đều sẽ đồng ý. “ Nhất Dương vừa lau mặt đồng hồ vừa nói.

“ Ngưng thích anh trai tôi đi - ”

“ Riêng chuyện đó thì không được đâu nhóc à ”

“ Đệt, thế thì thôi vậy.”

Doãn Khiêm ậm ừ nhìn đối phương, bảo muốn gì đều đồng ý, cậu đây là muốn bớt đi một tình địch mà lại chẳng được, thế mà gọi là đáp ứng yêu cầu của đối phương à?

“ Thôi thì chừng nào cậu nghĩ ra thì nói tôi nhé. Còn về em gái tôi thì cậu yên tâm đi, con bé đó sẽ không dám động tới cậu nữa đâu, tôi đã bảo với ông nội quản nó rồi.”

“ Vãi, mụ ta gần bốn chục tuổi mà kêu con bé, nghe mà ứa hết cả gan ”

“ Chứ thằng nhóc gần ba mươi vẫn đòi anh trai kêu là bé đó thôi…”

Nhất Dương nhếch môi, xong liền đi ra khỏi phòng bệnh để lại cậu với cục tức không nói nên lời.



Doãn Khiêm cuối cùng cũng được tháo bột sẵn sàng đi về nước. Trong khoảng thời gian ở Pháp cậu không hề đề cập tới vụ việc kia cho Hạ Lâm nghe, chỉ viện cớ công việc quá nhiều nên không thể trở về ngay được.

Thoắt cái cũng đã một tháng không ở bên hắn, cậu đây là nhớ đến mức chỉ muốn ôm chầm lấy và cạp hết người hắn cho vơi nỗi nhớ mà thôi.

“ Nhìn mặt cậu làm tôi muốn đánh rắm thật đó ” Nhất Dương ngồi ghế kế bên không khỏi khinh bỉ khi thấy vẻ mặt hớn hở của cậu nhóc này.

“ Già rồi đừng trẻ trâu nữa chú ”

Trong khoảng thời gian ở Pháp, Nhất Dương là người hàng ngày đều mang đồ ăn đến cho cậu, cung phụng đến mức người khác nhìn vào còn tưởng rằng họ là cặp đôi nữa cơ. Thật là…Doãn Khiêm đây là không ngờ được có ngày cậu là sa cơ thất thế đến mức để tình địch chăm sóc luôn ấy.

Mối quan của bọn họ cũng vì thế mà thân hơn, cơ mà, thân thì thân chứ việc tranh giành “crush” thì vẫn diễn ra mỗi ngày nhé!

" Sau đợt này cậu thấy tôi xứng với anh trai cậu chưa? ”

" Chú á? xứng lắm, xứng với con chó nhà hàng xóm của tôi! ”

Sau vài tiếng ngồi ê ẩm trên máy bay thì cũng đã đến nơi, cả hai người đều mệt mỏi bước xuống sân bay làm thủ tục lấy hành lí.

" Doãn Khiêm! ”

Bóng dáng người thương từ xa vẫy tay khiến cậu ngay lập tức hoá thành chú cún ngoan chạy lon ton về phía hắn. Cậu và hắn đó nay chưa từng xa nhau lâu như lần này bao giờ khiến cả hai đều có chút nhớ đối phương mà ôm chầm lấy nhau.

“ Tao tưởng vợ chồng đoàn tụ không đó bây ” Lục Hải nhìn cảnh ứa mắt này không khỏi phê bình một câu cho hả dạ.

“ Lâu ngày không gặp, Hạ Lâm ”

“ A - chủ tịch, chào ngài. ” hắn có chút ngại ngùng vì ban nãy lo mừng gặp cậu mà lại quên mất việc chào người sếp của mình.

“ Đó đó, giờ là cảnh đôi uyên ương trùng phùng…”Lục Hải nhìn ba người bọn họ xong lại nhìn lại bản thân, việc bị bơ như vậy riết mà cũng quen.

“ Anh, dẫn bé đi ăn đi, ở bên Pháp ông chú này toàn cho ăn mấy món gì đâu không - ”

" Hai người ở chung à? ”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv