Khóc không ra nước mắt. Ông thầy này đúng là quá quắt. Sao lại bắt học sinh phải tự tìm lớp cơ chứ? Đồ độc ác. Tôi lủi luôn ra ngoài. Đúng là một ông thầy kì lạ. Coi như hôm nay thầy may chứ nếu thầy không phải là hiệu trưởng thì mơ đi nha. Đi lòng vòng theo bản đồ, tôi bị lạc mấy lần nhưng ông trời thương tình nên cuối cùng tôi cũng đã đến nơi mình muốn.
- Em là Jenny William đúng không?
- Vâng, cô là cô giáo chủ nhiệm lớp ạ.
- Ừ. Cô tên Hiền. Em vào đi. Sắp học rồi đấy.
Giọng nói truyền cảm của cô khiến tôi có cảm tình. Vừa bước vào lớp, tôi giật mình bởi những gào rú, xì xầm. Ôi trời! Cái gì thế này? Con trai nhiều hơn con gái sao? Đây có phải là khoa ngoại thương không vậy? Mà nói thật tôi không thích cho lắm. Chán nản. Một cô gái ở dưới lớp vẫy vẫy tay và tôi nhận ra đó là người sáng nay được tôi cứu. Cô giáo nhìn tôi, nói.
- Lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn mới là Jenny William. Bạn ấy mới từ trường đại học Paris chuyển về.
Im lặng. Tất cả như vỡ òa, bàn tán về tôi rất nhiều.
- Ôi, Jenny của lòng tôi. Cô ấy vừa xinh lại có tài. Đúng là nghìn năm mới có.
- Jenny, I love you forever.
- Ta đã phải lòng vị công chúa xinh đẹp Jenny mất rồi.
- Công nhận là cái cô bạn Jenny này có 1-0-2 luôn.
- Không biết tính tình như thế nào nhỉ?
Blap… blap… Tôi nhìn qua một lượt, mỉm cười thật tươi rồi giới thiệu về bản thân.
- Hello. My name is Jenny and my family name is William. Nice to meet you. I hope you will help me.
Rào… rào… Tiếng vỗ tay rần rần. Tôi thấy hơi gượng với cái màn chào hỏi quá mức này. Đúng hơn là dị ứng. Bỗng một bạn trai đứng dậy, nhìn tôi rồi bảo.
- Mình là Đinh Hoàng Nam – lớp trưởng. Mong là bạn sẽ hòa đồng với mọi người.
Tôi bắt tay Nam khiến anh chàng đỏ mặt.
- Me too.
Bây giờ tôi nên ngồi chỗ nào nhỉ? Hay là cứ chọn bừa đi? Không ngồi cùng người khác giới là được mà. Tiến tới chỗ cô bạn sáng nay, tôi thân thiện, hỏi.
- May I sit here?
Cô nàng vẫn còn đang bối rối, ấp úng trả lời.
- Ơ, ừ. Bạn cứ tự nhiên.
Và lúc đó, tôi còn nghe thấy tiếng than vãn, thở dài của các bạn nam. Úi giời, may mà tôi không ngồi đấy chứ không, chết ngốp như chới luôn. Toàn là sói mà lị. Tự cười bản thân, tôi không chú ý đến cái nhìn khó hiểu của cô bạn cùng bàn. Trường này cũng có cái thú vị đấy chứ. Tiết học bắt đầu. Bài giảng rất ha, chăm chú vừa nghe vừa chép lại vào vở. Nhưng thấy khó chịu vì cô bạn kia cứ được vài phút là liếc tôi, như đang cố nói gì đó. Quay phắt sang phía cô gái, tôi hơi gắt gỏng, thì thầm.
- Bạn cứ nhìn tôi là sao vậy hả?
- À, ừ. Mình xin lỗi. Chẳng qua là mình muốn kết bạn thôi mà? Nếu bạn không thích thì ình xin lỗi nha – Cô rưng rưng.
Tôi suýt ngã rầm xuống đất vì shock. Hóa ra là vậy. Tôi cứ chuyện gì quan trọng lắm chứ. Chưa gì đã mít ướt rồi kìa. Xoa đầu cô gái nhỏ nhắn đó, tôi cười hiền, dịu dàng bảo.
- Không sao. Mà bạn đừng có khóc nữa nha. Nhìn xấu lắm.
- Thật hả? Vậy mình sẽ nín luôn. À, mình tên là Hạ Tử Nhi. Chào bạn. – Tin lời tôi như gì ý. Nói là làm ngay tức khắc.
- Ừ. Mình là Jenny William. Rất vui được gặp bạn, cô bé mít ướt.
Được đàm tôi trêu chọc, mặt Nhi đỏ bừng lên vì giận. Cái má hồng hồng nhìn mà chỉ muốn bẹo ột cái. Nghĩ gì là làm đấy. Tôi véo má Nhi một cái, làm cô phải suýt xoa kêu nhỏ. Cũng may mắn là cô giáo không để ý chứ mất mặt lắm. Nghịch ngợm một chút, tôi lại hăng say học bài.
Dù cách học có khác đi nhưng tôi lại thấy rất dễ hiểu và toàn được phát biểu xây dựng bài giảng. Hình như cô giáo rất hài lòng thì phải nên hầu hết, lần nào cũng mỉm cười hài lòng. Được thế, tôi sung sướng vô cùng, cười toe toét như trẻ nhận được quà vậy. Một buổi học đầy lí thú. Giờ nghỉ trưa. Tôi rủ Nhi cùng đi, hai chúng tôi sánh bước đi trên hành lang và người dẫn đường chính là Nhi.
Dù chưa đến căng tin mà tôi đã thấy mệt vì Nhi giới thiệu cho tôi đủ thứ, kể lể đủ điều cái tai tôi không được yên thân một chút nào cả. Sao mấy đứa bạn của tôi lại lắm điều thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ ngứa miệng hay sao? Lucky! Vị cứu tinh của tôi kia rôi. Căng tin à, ta đến đây. Kéo tuột Nhi vào trong nên nhỏ không còn nói được cái gì nữa luôn. Ha ha ha. Tôi đúng là thông minh (nổ quá bà ơi). Dải từng bước chân, tôi đã đứng trước quầy bán đồ. Ngỡ rằng mình sẽ phải chờ một lúc lâu mới có thể mua được đồ ăn nhưng ai ngờ, con trai lại nhường tôi.
- Bạn mua trước đi.
- Đùng vậy đấy.
Nở một nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời, tôi đáp.
- Cảm ơn các bạn nha.
Mua hai chiếc bánh cùng hai lon nước cam ép và cà phê đắng, tôi đi đến chỗ Nhi đang đợi sẵn. Ôi, cái ánh mắt thèm thuồng đó đang hướng về thứ tôi cầm trên tay. Thật là tại sao nhỏ lại giống Tiểu Ngọc thế nhỉ? Giống như chị em sinh đôi vậy. Nhưng bất chợt, một đám con gái từ đâu vây quanh Tử Nhi, cất giọng nói như vịt đực cùa mình lên.
- Tao đã nói là mày phải cút khỏi cái trường này cơ mà. Tai mày điếc hả?
Tử Nhi run rẩy, lắp bắp.
- Mình… mình… không… muốn…
Chát. Cô ta vung tay tát cho Nhi một cái khi cô chưa kịp nói xong. Rồi cô ta đẩy Nhi ngã xuống đất, quắc mắt, tức giận.
- Con chó cái này, mày dám cãi lời tao hả? Tốt nhất là hãy im lặng và làm đi.
Tôi để ý thấy Nhi đang ngồi bệt dưới đất, mím môi thật chặt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhưng cô vẫn không kêu lấy một lời. Cảnh tưởng lại khơi dậy kí ức của tôi về Maria. Cũng như cô gái kia, thật kênh kiệu và độc ác như Maria vậy. Không thể chấp nhận được. Tôi tiến tới, đặt đồ ăn xuống bàn, mặt lạnh như tiền, ra lệnh.
- Mau xin lỗi Tử Nhi.
Hất mặt, cô ta cười cợt, như thách thức.
- Hơ, cô là cái quái gì mà ra lệnh cho tôi.
- Tôi nói lại lần nữa mau xin lỗi Tử Nhi.
Ánh mắt đáng sợ của tôi cũng làm cho cô ta e dè nhưng bản chất thì vẫn không thay đổi, cao giọng.
- Không bao giờ có chuyện đó.
- Hừ. Tôi sẽ cho cô hối hận. – Cúi đầu nhìn Tử Nhi, lớn tiếng – Đứng lên. Nếu là bạn của tôi thì không được yếu đuối. Nhanh.
Lời nói có tác dụng. Lấy sức lực cuối cùng, Tử Nhi đứng thằng, nở một nụ cười nhợt nhạt.
- Mình xin lỗi vì đã làm bạn thất vọng.
- Không sao. Cô ta (chỉ vào mặt) sẽ phải trả giá ngay tại đây.
Bốp. Một cú đánh như trời giáng xuống mặt cô ta. Mọi người đều trố mắt cảnh tượng vừa rồi. Những thắc mắc đều hướng về tôi. Không thèm để tâm, tôi lại để một cái bạt tai nữa trên mặt cô ta, nhếch môi, hừ lạnh.
- Cái tát đầu tiên là vì cô dám đánh Tử Nhi, cái thứ hai là vì cái tính kiêu ngạo, khinh thường người khác của cô. Nhớ đấy. Từ nay, ai còn bắt nạt Tử Nhi – bạn tôi thì đừng mong lành lặn trở về nhà.
Nói xong, tôi đỡ Nhi đến phòng y tế với sự ngạc nhiên tột cùng. Các người cứ thử làm thế một lần nữa đi. Nếu vậy, đừng trách Jenny này vô tình. Tại phòng y tế. Tôi thương xót khi nhìn thấy khuôn mặt tím bầm và đôi mắt hoảng sợ của Tử Nhi. Thật không thể tin được là họ lại làm thế với cô bé trong suốt một năm học.
Máu nỏng dồn lên, tôi chỉ muốn đạp ấy người kia đến khi nào hả dạ thì thôi. Tử Nhi đã làm sai điều gì khiến họ lại ghét và đánh nhiều vậy chứ. Chấm thuốc, tôi thoa lên mặt Nhi nhẹ nhàng, chắc có lẽ nhìn cô bé giống Linh nhi quá. Trong mấy năm qua, tôi rất nhớ đứa em gái kết nghĩa không biết Linh nhi có giận tôi không nữa? Xong xuôi, tôi ngồi nhìn Tử Nhi, sự tò mò lại dâng lên, phân vân mãi tôi mới dám hỏi nhỏ.
- Tử Nhi này, cậu đã làm gì mà họ lại bắt nạt như thế?
- À, ơ, mình… mình… - Hình như cô bé không muốn nói thì phải? Buồn thật.
- Nếu cậu không muốn nói thì thôi cũng được.
- Mình nói mà, mình nói. – Tôi cảm thấy mình đang trở thành người thích soi mọi chuyện người khác vậy.
Rồi Tử Nhi cúi đầu, im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng.
- Thật ra, đầu năm khi trúng tuyển vào đây mình có rất nhiều bạn và được mọi người yêu quý nhiều lắm. Nhưng hu… hu… hu… giấc mơ đó đã tiêu tan sau một, hai tháng sau, mình cứ nghĩ đã làm điều gì có lỗi nên đi hỏi từng người. Tiếc là không ai chịu nói chuyện với mình vì Cúc cấm. Ai không tuân theo thì bị xử liền. Mình cũng hiểu họ sợ nên chẳng dám có ý kiến gì thêm. Và có một người đã nói với mình về lý do Cúc ghét mình đến thế.
- Đó là gì vậy? – Tôi thắc mắc, nhiều câu hỏi cứ lảng vảng trong đầu.
Uống một ụm nước, Nhi tiếp tục.
- Vì mình đã tỏ tình với người Cúc và các bạn gái khác thích. Đâu phải mình cố ý đâu. Chẳng qua mình yêu người đó thôi. Tại sao mấy bạn ấy lại đối xử với mình như vậy chứ? Các tháng sau, mình bị đổ oan là ăn cắp đồ của Cúc. Mọi người hiểu nhầm và càng xa lánh hơn. Lúc đó, mình cũng chẳng biết làm gì để minh oan mà cúi đầu im lặng mà thôi. Chỉ mong Cúc sẽ hiểu và làm bạn với mình. Không cần gì nhiều đâu.
Lại là mấy chuyện đó. Có vẻ như chuyện của Tử Nhi khá giống với quá khứ của tôi nhỉ? Nhưng ý nghĩ của cô bé lại khác xa tôi hồi đó. Tôi chỉ biết có chạy trốn không dám đối mặt như Tử Nhi. Hừ. Vả lại nó cũng đã qua rồi, tôi nhắc đến làm gì không biết. Vấn đề quan trọng bây giờ là giúp Tử Nhi minh oan và không bị đối xử thậm tệ như thế nữa.
Tất cả những người làm cô bé này tổn thương đều phải gánh lấy hậu quả phù hợp với mình chứ nhỉ? Tôi sẽ cho họ chiêm ngưỡng sự thay đổi thật sự của Tiểu Hương à không Jenny này. Tôi cười gian tà, sau đó bảo khéo để Tử Nhi nằm nghỉ ở đây chứ cô bé mít ướt này bướng lắm. Đợi Tử Nhi ngủ say, tôi trở về lớp với một toan tính nguy hiểm. Một kế hoạch chu toàn sắp được ra mặt rồi. Tất cả sẽ được chiêm ngưỡng nó.