Nó - Thiên Hương hớn hở bước vào nhà, khuôn mặt vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi. Bây giờ, nó đang rất vui khi nhận được tin mình đỗ vào trường Ikame - một ngôi trường nổi tiếng là dạy tốt, học tốt. Biết được tin, nó đã chạy về thông báo để muốn mẹ vui. Nhưng tìm cả trong và ngoài nhà mà chẳng bóng dáng mẹ đâu. Nó thật vọng, ngồi xuống ghế. Một lá thư được đặt ở bàn, gửi nó.
Con gái thân yêu, Lúc con đọc được lá thư này là lúc mẹ đã sang Hàn để làm việc. Mẹ xin lỗi vì đã đi mà không báo trước. Chắc con đang giận mẹ đúng không? Mẹ biết mẹ chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Những lúc con vui, con buồn, mẹ đã không nghe con chia sẻ. Những khi con khóc thầm vì nghĩ do mình mà cha mất, mẹ cũng biết nhưng lại không an ủi và động viên con. Từ khi cha con mất, mẹ đã lao vào công việc mà không nghĩ đến những cảm xúc của con. Mẹ chỉ nghĩ nếu có thật nhiều tiền thì con sẽ có cuộc sống no ấm, hạnh phúc. Nhưng sự thật lại không phải vậy. Giờ mẹ mới hiểu thứ con thực sự cần là tình yêu thương, che chở, quan tâm chăm sóc của cha mẹ. Đó là sự ấm áp, hạnh phúc của một gia đình. Nếu chỉ có đầy đủ vật chất, thiếu tình thần thì sao có thể vui vẻ, hạnh phúc mà sống. Thế mà mẹ lại có suy nghĩ nông cạn như vậy...
Bình luận truyện