Nhóc Câm Chọc Hồng Trần

Chương 13: Tất cả đều là dâm tặc, giang hồ gì thế này?



Đợi xe ngựa của tiêu cục đi xa, Thu Anh Đào không khách khí đẩy mạnh MộGiai Nam, Mộ Giai Nam không thèm tránh, thong thả kêu “Ối á á…” lùi vềphía sau, nhưng hắn quên miệng vết thương trên vai còn chưa lành hẳn, bị đau đến nhăn mày: “Ngươi bày ra trăm phương nghìn kế để mọi người đihết, có mục đích gì?…”

Đã biết lại còn giả bộ hồđồ! Thu Anh Đào nhặt một nhánh cây viết xuống đất: Đây là lần đầu ta điáp tiêu, ngươi đừng làm âm hồn không tan lẽo đẽo đi theo ta có đượckhông? Ta không muốn có chút liên quan gì với sơn tặc hết!

Mộ Giai Nam ung dung ngồi xuống, ngầm hiểu gật đầu: “Đã như thế, bản trạichủ sẽ ra lệnh cho thủ hạ cứ xông lên cướp, tất nhiên sẽ không thủ hạlưu tình với Ngưu thị tiêu cục rồi?”

“…” Thu AnhĐào nhớ lại từng đợt từng đợt sơn tặc không dứt, trong lòng chán nản rối loạn viết: rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào đây!

“Không muốn thế nào hết, trên đường gặp người quen thì chào hỏi thôi, ngươilàm gì mà kích động thế?” Mộ Giai Nam có thể cảm thấy Ngưu Tiểu Nữu khóchịu với mình, chỉ vì thân phận hắn là sơn tặc sao?

Vẻ mặt Thu Anh Đào trầm xuống, cứng rắn không được thì mềm dẻo vậy: xinngươi tha cho ta đi, Thất Vương gia là nhi tử của Hoàng Thượng đấy, nếubiết Ngưu thị tiêu cục nhập bọn với sơn tặc sẽ phiền phức to mất.

Mộ Giai Nam thấy nàng cầu xin tội nghiệp, cười tủm tỉm sờ cằm, rồi lại hỏi một câu mà hắn cực kỳ hối hận đã thốt ra khỏi miệng: “Chẳng lẽ ngươimuốn gả cho Tống Hàn Nho?”

Đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia! Thu Anh Đào trợn trắng mắt, tức giận viết xuống như ý hắn:Tống Hàn Nho có tiền có thế, nếu hắn chịu lấy người câm như ta, ta sẽgả!

Mộ Giai Nam nhìn chăm chú hàng chữ kia trầmmặc một lúc… Sau đó không cho là đúng nhếch miệng cười cười: “Vậy thìbản trại chủ chúc đại tiểu thư Ngưu gia vừa xuất quân đã thắng lợi,không làm ngươi chậm trễ đưa tiêu nữa…” Nói xong, hắn đứng đậy đi vềhướng chân núi, trong mắt xét qua một tia mất mát khó nhận ra.

Thu Anh Đào đã quen với cá tính đến đi như gió của Mộ Giai Nam, nhưng độtngột rời đi như vậy là lần đầu tiên, nàng khó hiểu chớp mắt mấy cái,chẳng lẽ tên này vội vàng đi thông tri cho đám sơn tặc động thủ?

Nghĩ vậy, nàng ném cành cây vội vàng đứng dậy chạy về phía trước… Nàng thởhổn hển, đuổi theo cả buổi cũng chẳng thấy bóng dáng xe tiêu, nàng laumồ hôi nhìn khắp xung quanh… Chỉ có con đường này đi xuống núi, dù chocó đi nhanh nữa cũng không nghe thấy tiếng động nào, chẳng lẽ đã gặpnguy hiểm?… Không thể gọi, nàng đành phải leo lên gờ núi cao cao nhìn ra xa, lúc này, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng vũ khí va chạm, cùng tiếngchém giết từ trong rừng rậm truyền đến…

Thua AnhĐào trong lòng căng thẳng, tên Mộ Giai Nam chết tiệt đúng là quyết nhanh làm cũng nhanh. Nàng nhảy xuống chạy về phía âm thanh truyền đến trongrừng. Nàng vội vàng chạy vào mà không để ý tới một vấn đề, rừng rậm nhưmê cung, cây cối nhìn giống hệt nhau. Nàng như một con ruồi không đầuchạy loạn trong rừng cây, cảm giác âm thanh ở gần ngay bên tai, nhưngtìm thế nào cũng không thấy. Thu Anh Đào không biết mình đã chạy baolâu, cuối cùng đến lúc mệt sắp chết, thì mơ mơ hồ hồ nhìn thấy mấy bóngngười đang đánh giết nhau, mà không may nhất, hai phe đang đánh nhaunày… nàng hoàn toàn không quen! Nhìn hai phe mặc đồ một đen một trắng,hình như là đánh giết giữa các bang phái, nhìn chỗ nào cũng đầy máu me,tay chân bị cắt.

“…” Nàng sợ đến mức nhũn cảchân, hồn vía lên mây trượt chân ngồi sụp trước một thân cây, đám điênnày đúng là đi đến đâu giết đến đó, mà nữ nhân sinh hài tử không dễ dàng chút nào, chẳng lẽ cứ sinh ra rồi để bị giết sao, cái giang hồ gì thếnày!

Thu Anh Đào run rẩy ôm chân sau thân cây,chờ đám người không khác gì đang cắn xé nhau kia rời đi. Nhưng vào lúcnày, một ngón tay đầy máu me rơi xuống bên chân nàng, Thu Anh Đào hoảngsợ hét lên, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra, nàng không nghĩngợi nhảy khỏi thân cây, hoảng sợ dồn sức chạy khỏi chỗ đó, bất chấp cóai phát hiện ra nàng hay không, vừa chạy vừa khóc, sự hoảng sợ không thể phát tiết ra làm nàng hỗn loạn run rẩy.

Thật rahắc y nhân và bạch y nhân là sư huynh đệ đồng môn đồng phái, chỉ vì vịtrí lão đại mà tranh đấu gay gắt. Lúc này, hắc y nhân đã phát hiện cóngười nhìn trộm, để bảo toàn danh dự bản phái, hắc y nhân thi triểnkhinh công đuổi theo Thu Anh Đào, nắm lấy bím tóc của Thu Anh Đào vungtay ném vào bụi cỏ. Lúc này Thu Anh Đào không có cảm giác đau đớn gìhết, hắc y nhân cầm đao lớn dính đầy máu tươi từng bước tới gần, Thu Anh Đào thấy sự khát máu trong mắt hắc y nhân, sợ tới mức chân đạp lungtung, đùi run run, kinh hoàng đẩy người về phía sau.

Hắc y nhân thấy nàng hai mắt đẫm lệ vẻ mặt kinh hoảng, nhưng mà, dung mạorung động lòng người đúng là hợp khẩu vị hắn, tuy giết thì hơi tiếc,nhưng cô nương này hôm nay chắc chắn phải chết, hắn nhổ bãi nước bọt cólẫn cả máu, cười độc ác tiến lại gần: “Tiểu cô nương đừng sợ, đao phápcủa ta rất tốt, nhất định cho nàng chết đi không chút đau đớn, nhưng màtrước khi chết, ha ha ha…”

“…” Thu Anh Đào thấyvẻ mặt dâm loạn của hắn, theo phản xạ che hai tay trước ngực tiếp tụclùi về phía sau. Nhưng mà hắc y nhân còn rất “trượng nghĩa”, theo quanniệm truyền thống có gì tốt đều chia sẻ với bạn bè nên hét lớn mộttiếng: “Các huynh đệ, giết sạch rồi mau tới đây, có khuê nữ xinh đẹpđang chờ các ngươi đây này, ha ha ——”

Thu Anh Đào liếc mắt nhìn, mẹ ơi! Mười mấy tên cao to vạm vỡ đang chạy đến đây, coi nàng như con thỏ rừng vừa mới nướng xong.

Nói thì chậm mà diễn ra lại rất nhanh, mười mấy người vạm vỡ bao vây quanhnàng, từ khoé miệng đến ánh mắt đều phát ra tia sáng loè loè, hai tayxoa xoa xoa kích động… Cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có làmnàng ngây ngốc tại chỗ… Tên hắc y nhân vừa rồi liếm môi, nghênh ngangbước đến gần, vừa định đưa tay xé quần áo Thu Anh Đào, thì Thu Anh Đàotheo bản năng đánh ra một quyền, đánh thẳng vào ngực hắc y nhân, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã ra sau, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng. Đám đồng bọn xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, dường nhưkhông ai ngờ nha đầu kia có võ công, ra tay còn mạnh mẽ như vậy.

Hắc y nhân nhe răng trợn mắt ôm ngực, hắn hít vào một hơi, đau đớn kịchliệt thấu vào cả tim gan, lúc này mới chợt hiểu ra, nha đầu kia vừa ratay đã đánh gãy xương sườn hắn, lửa giận ngút trời ra lệnh: “Cùng lên,trấn áp nàng ta! ——“

Lời vừa dứt, đám thủ hạ kiêm huynh đệ đã lao thẳng đến chỗ Thu Anh Đào, Thu Anh Đào chỉ có ba quyềnhai cước (võ mèo cào) căn bản không đối chọi được cả đám vây quanh tấncông, vùng vẫy chưa đến một khắc đã bị đám hắc y nhân giữ chặt tay chânthành hình chữ “Đại” nằm trên mặt đất.

Mà ngay cả khả năng kêu “cứu mạng” nàng cũng không có.

Đối chọi với ánh mắt như lang như sói trắng trợn, cùng tiếng quần áo bị xérách từ ngực truyền đến, cùng tiếng cười phóng đãng khó nghe, cuối cùngThu Anh Đào không giãy dụa nữa… Nàng nhắm hai mắt lại mặc cho số phận,tâm trí cố gắng vứt hết những gương mặt vặn vẹo xấu xí ra khỏi đầu… Nàng rất muốn lập gia đình sống một cuộc sống an bình, thật khó quá đi…

Ngay lúc này, tuy trước ngực vẫn còn mảnh yếm, nhưng hơn chục đôi mắt gầnnhư đã xuyên thấu qua cả tấm vải đỏ, da dẻ nàng trắng nõn khiến dục hoảđám nam nhân nổi lên. Vì lão đại bị Thu Anh Đào đánh bị thương, nên hắnquyết định không “tham chiến”, mười mấy tên còn lại rất “hữu nghị”, đứng đó bắt đầu thương lượng xem ai “lâm trận đầu tiên”.

Cuộc nói chuyện dơ bẩn truyền đến tai Thu Anh Đào, nàng thấy buồn nôn, nhíuchặt lông mày cố gắng không nghĩ đến những cảnh tượng kinh hãi, nhưngđầu óc lại không nghe lời, lúc thì trống rỗng lúc thì hỗn loạn, đó làmột loại chờ đợi sống không bằng chết, bóng tối nuốt chửng nàng, khôngcòn đường thoát.

Sau khi mười mấy tên thươnglượng ai trước ai sau xong xuôi rồi, tên được đề cử đầu tiên là tên giết người nhiều nhất hôm nay. Tên này mặt mũi dữ tợn ít nhất cũng hai trămcân, đi lại mà rung cả mặt đất, cứ như một con gấu khổng lồ vậy. Hắntham lam xoa xoa lòng bàn tay, vừa đi đến cạnh Thu Anh Đào vừa tự cởidây lưng, đám xung quanh chẳng biết xấu hổ đứng đó vỗ tay tán thưởnghoan hô liên tục, vô sỉ đến mức làm người khác căm phẫn.

Lúc tên heo mập không thể chờ đợi được nữa bò lên người Thu Anh Đào, thìchỉ trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy một vũ khí sắc bén xuyên qua lưng…Không chờ hắn quay đầu ra sau nhìn rõ người nào ra tay, thì miệng đãphun máu tươi ngã xuống đất chết ngắc.

Thu AnhĐào cảm thấy ngực ướt sũng, còn mang mùi máu tươi nồng nặc. Nàng lấy hết can đảm mở mắt ra… nhìn thấy Mộ Giai Nam dùng một chân đá văng thi thểtên heo mập ra, ngay sau đó đá vòng lại trúng quai hàm hai tên hắc ynhân giữ tay nàng, sau đó kéo Thu Anh Đào ra sau lưng… Lúc này Thu AnhĐào mới kịp phản ứng lại mình được cứu rồi, ôm lấy thắt lưng hắn sốngchết không buông tay… Mộ Giai Nam cố nén lửa giận, khẽ chạm vào khuônmặt nàng, hiếm khi dịu dàng như vậy: “Có ta ở đây rồi, đừng khóc, hômnay tên nào làm nhục ngươi đều phải chết.”

Thu Anh Đào gật đầu thật mạnh hoàn toàn đồng ý, nước mắt xen lẫn sợ hãi chảy xuống liên tục.

Mấy tên hắc y nhân còn lại sửng sốt chớp mắt, bọn họ không biết người nàyxuất hiện lúc nào, chỉ biết huynh đệ nhà mình chết trong tay hắn, lậptức từng người giơ binh khí trong tay lên đánh tới tên nam nhân to ganlớn mật.

Trong mắt Mộ Giai Nam xẹt qua một tia lửa giận, tay cầm song đao vung lên, hai tên gần nhất ngã xuống đất.

Đám đó thấy đao pháp Mộ Giai Nam lướt nhanh như gió, vừa ra tay đã cắt họng đoạt mạng, vừa chính xác lại tàn nhẫn, rõ ràng là người võ công caocường, mà lúc bọn họ còn đang chần chừ trước một đao giết một người, thì lại kinh hoàng thấy một tên trong đám ôm ngực ngã xuống đất đã mấtmạng. Ánh mắt Mộ Giai Nam đằng đằng sát khí, tất nhiên sẽ không nhân từnương tay với những người còn lại, hắn mạnh mẽ vung đao, lưỡi đao vunvút, nội lực tinh thuần phóng ra cường đại làm người người khiếp sợ.

Hắc y lão đại bị thương cũng là người từng trải, hắn cảm nhận được sát khitoả ra từ người đối thủ, dù cả tám huynh đệ còn lại liên thủ, cũng chưachắc đã lật ngược được ván cờ, nháy mắt với nhau, hạ lệnh rút lui.

Máu tươi trên song đao trong tay Mộ Giai, từng giọt chậm rãi rơi xuống, máu không dính trên lưỡi đao, sau một lúc lại sáng như mới. Hắn nhận ra đám người định chạy trốn, không nhanh không chậm tra song đao vào vỏ, từtrong tay áo bắn ra thanh dao găm sắc bén, ngón tay khẽ động, dao găm từ một thanh lập tức phân thành mười thanh mỏng, khóe miệng khẽ nhếch lạnh lùng: “Muốn chạy thì chạy nhanh đi, sau khi ta đếm đến ba, xem thử aicó thể tìm được đường sống trong chỗ chết, thoát được một kiếp …”

Giọng điệu khiêu khích làm mấy tên đang chạy càng thêm hoảng sợ, tiếng “Một”hô lên, bọn chúng hốt hoảng chạy trốn tứ phía, mông còn dính cả nướctiểu, mắt Mộ Giai Nam đảo qua mấy con chuột trốn chui trốn nhủi, tínhtoán khoảng cách chính xác trong thời gian ngắn nhất, đột nhiên ném mộtthanh dao găm đến hướng bên cạnh, chỉ thấy mũi dao mỏng như băng tuyếtxuyên qua tim một người, cùng lúc vang lên tiếng hét thảm rồi ngã nằmtrên đất. Đôi mắt lợi hại như mắt chim ưng của Mộ Giai Nam thoáng biếnhóa trong giây lát, hắn xoay tròn bay lên không, dùng khí thế sét đánhkhông kịp bưng tai bắn dao găm ra bốn phương tám hướng, mỗi lưỡi dao như có linh khí, xuyên thẳng qua chỗ yếu hiểm của kẻ địch… Trong khoảnhkhắc, cả khu rừng ầm ĩ hỗn loạn bao phủ bởi máu me cùng sát khí lại lặng ngắt.

Mộ Giai Nam nhẹ nhàng đáp xuống đất, đôimắt đen tuyền khát máu lướt qua rừng cây, lập tức rút về ba thanh daogăm chưa phóng ra vào tay áo. Hắn kéo Thu Anh Đào đang im lặng rơi lệ đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa rút một thanh đao đeo sau lưng ra, ThuAnh Đào ngây ngốc đi theo, nàng còn chưa kịp hiểu vừa rồi đã xảy rachuyện gì, hình như đám rác rưởi cặn bã kia, tên thì bị Mộ Giai Nam đánh chết, tên thì chạy trốn, tóm lại là rất đã ghiền. Nàng còn tưởng tất cả mấy tên độc ác đó đều chết hết rồi, thì Mộ Giai Nam đột nhiên dừng lại, thanh đao trong tay lập tức bay vào bụi cỏ, một tiếng gào thét thêlương phát ra vang khắp khu rừng, Thu Anh Đào theo bản năng nắm chặtquần áo Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam ôm vai nàng siết chặt, sau đó bước vàobụi cỏ vừa phát ra tiếng động…

Một đôi mắt hoảngsợ đối diện với con ngươi đen láy lạnh lùng của Mộ Giai Nam, mà mũi đaođã nhắm đúng đùi tên sống sót cuối cùng này, lão đại Hắc y nhân vừa đểtay bịt vết thương đang chảy đầy máu, vừa lùi về sau, khí thế vênh váohung hăng vừa rồi đã không còn sót lại chút nào, hắn nước mắt nước mũichảy ròng ròng: “ Đại, đại hiệp xin tha cho cái mạng hèn này!”

Thu Anh Đào ló đầu ra từ sau lưng Mộ Giai Nam, kinh ngạc thấy đây chính làtên lưu manh đầu tiên phát hiện ra mình, lửa giận thiêu đốt ngực nàng,lập tức nhặt một cục đá ném vào mặt hắn. Lão đại hắc y nhân đương nhiênkhông dám né, vừa tự tát chính mình vừa thoi thóp nói: “Cô, cô nương, ta không phải là người, người đại từ đại bi giữ lại cho ta cái mạng chóđi…”

Mộ Giai Nam cầm lấy cổ tay Thu Anh Đào ngănlại, rồi từ sau lưng lấy ra thanh đao còn lại, nhìn Thu Anh Đào: “Ngươilên hay ta lên?”

“…” Thu Anh Đào chưa từng giết người, nàng dùng tay tạo tư thế mời, không tự chủ quay đầu sang chỗ khác.

Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng bên tai cũng chẳng gợi lên chút thương cảmnào từ Mộ Giai Nam, hắn bình tĩnh đi về phía trước, nhấc chân đặt lênvai tên đó, rồi chậm rãi cúi người, nụ cười lạnh băng của hắn như phùlấy mạng của ma quỷ, sự tra tấn trong yên lặng, giày vò linh hồn đãthoát ra bên ngoài… Hắc y nhân sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn đã cảmthấy hôm nay chắc chắn sẽ phải chết… Một ánh đao xoẹt qua cổ hắn, máuchảy đầm đìa, trên khuôn mặt dữ tợn của hắc y nhân vẫn còn giữ nguyên vẻ hoảng sợ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv