Nó đang ngồi nghe cô giảng thật chăm chỉ thì nghe điện thoại rung trong hộc bàn, cầm lên....là một số lạ hoắt, nó không biết của ai nhưng nhỏ Linh lại ngồi cười hiểm, nó bắt máy:
- alo....ai vậy ạ?
- tôi, cô chuẩn bị làm công việc của mình đi nhé!
- anh là ai?-nói rồi nó suy nghĩ- là anh, Khánh Minh?
- nhanh nhạy lắm, không uổng là thư kí của tôi nhỉ!
- anh nói chuẩn bị là chuẩn bị gì!-nó vừa nói chuyện vừa lén nhìn cô giáo.
- tôi đang có việc cho cô làm, qua đây đi!
- N...A....Y...Ỳ- nó hét lên làm cả lớp hoảng, cả cô giáo cũng giật mình quay xuống nhìn nó- xin phép cô cho em ra ngòai ạ!
- ừ!-cô trao cho nó một ánh mắt có thể thái được thịt bò ngay lúc này.
ngoài hành lang nó tiếp tục khẩu chiến với anh:
- anh tưởng tôi là osin thật hay sao vậy, anh có biết giờ là giờ học của tui không hả, tui mà không học hành đàng hoàng thì công ty rác thải cũng không nhận nữa chứ huống chi là cái tập đoàn chà bá nhà anh...bla bla.....
- cô nói xong chưa đấy, tôi đã cho xe qua đón cô rồi, 10 phút nữa nếu không qua kịp thì đừng có mong học hành gì nữa chứ đừng có nói là công việc sau này!....bíp bíp...
- này này, cúp máy rồi sao, ở đâu ra cái con người ngang ngược này vậy trời, biết vậy lúc trước chăm anh ta bóp mũi cho chết quách cho rồi. hứ....tức chết mất.
nó nhắn tin cho nhỏ Linh:" lác về cầm túi xách về dùm tui với nha, đi có việc đã!"
nói rồi nó về phòng lấy đồ, nhưng " Ôi trời ơi, cái con người đáng ghết kia đã dọn sạch sẽ không còn xót lại một thứ gì của con cả", nó đưa cặp mắt tìm kiếm sự giải thích của đám bạn trong phòng và nó biết được rằng có một anh đẹp trai lịch sự vào phòng bảo là chuyển đồ hộ nó, cũng vì cái đẹp trai lịch sự đó mà cả phòng chẳng còn ai nghĩ đến việc phải thông báo cho nó chuyện đó cả.
- ảnh còn nhắn là khi nào bà về thì xuống cổng trường, ảnh chờ á:
- bộ tui đi như vậy mà mấy bà không buồn à!
- buồn gì mà buồn, bớt một phân tử, bớt đi sự nổi loạn- nói rồi cả phòng cười phá lên.
- được lắm, lũ nhóc tì tụi bây, rồi ta sẽ quay lại và trả thù tụi mày về việc nối giáo cho giặc dọn sạch đồ của ta, hứ.....
nó ra tới cổng, đúng là có người đang chờ nó thật, một chiếc Cadillac CTS, trời ơi....đây là một trong 10 chiếc đẹp nhất thế giới cơ mà, nó sẽ được ngồi trên chiếc xe ấy như một quý cô thanh lịch sao, nó ra vẻ thích thú nhưng chợt thấy rùng mình khi sắp phải gặp cái khuôn mặt lạnh lùng kia.
tại phòng làm việc của anh....
nó mửa cửa bước vào mà không thèm xin phép, anh cũng chẳng thèm chấp nhặt với nó.- cô tới trễ đấy nhé!- là do người của anh đi chậm chứ bộ!. anh lại bỏ qua cho nó lần này.
- anh cần tôi làm cái gì?
- có phải cô rất giỏi việc tiếp xúc xã giao không?
- vậy thì sao?
- tôi cần cô làm quen với một người-nói rồi anh đưa cho nó một xấp hồ sơ trong đó có hình của một người con trai, đẹp nhưng là một nét đẹp mang sự xảo trá-anh ta là con trai của một công ty đấu thầu đầu tư đang cạnh tranh với công ty mình.
- anh ấy đẹp thật!
- này tôi bảo cô tiếp cận vì công việc chứ không phải bảo cô đi xem mắt nghe chưa?- anh thoáng chút khó chịu khi nghe nó khen anh ta như vậy.
- tôi có nói là đi xem mắt đâu nà, thấy đẹp thì khen thôi chứ bộ! nhưng sao tôi phải tiếp cận anh ta.
- hiện gờ bên cạnh tôi đều là tai mắt của hắn và người của tôi hắn đều nắm rõ, chỉ có cô là chưa ai biết cũng chưa từng ai tiếp xúc nên cô là hợp nhất.
- nhưng tiếp cận vì lý do gì?
- trước mắt cô cứ làm những gì tôi bảo đi đã, còn kế hoạch sau này còn chờ xem cô có làm tốt việc này hay không mới biết.
- ok, nhưng sao anh lại dọn sạch đồ của tôi đi vậy, bây giờ anh định để tôi ở đâu chứ?
- cô sẽ có nhà riêng, nên nhớ khi tiếp cận với Hải Vương-tên anh chàng kia- thì cô là một cô gái đã tốt nghiệp cao học ngành quản trị, 25 tuổi và chưa có gia đình, ba mẹ đang làm việc ở nước ngoài, nếu đi với hắn mà vô tình gặp tôi thì phải coi như là không biêt, hiểu chưa.
- sao mà kì bí quá vậy, tui thấy hứng thú rồi đấy, trong những tiểu thuyết đã đọc tui đã thấy nhiều tình huống như vậy mà chưa trải qua lần nào, hí hí.
- vui quá nhỉ....a nói mỉa mai....được rồi, tạm thời cô nghỉ học một thời gian tại trường đi, tôi sẽ xin phép trường cho giảng viên về dạy tại nhà cho cô.
- hả, lại phải học tại nhà nữa hả, như vậy tôi buồn chết mất, hix hix...anh cứ để tôi đi học bình thường không được sao- nó nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn làm anh suýt nữa động lòng nhưng kịp lấy lại bình tĩnh từ chối thằng thừng.
sau đó nó được người vệ sĩ đưa về một can hộ sang trong dọc bờ biển gần nhà anh, nó thấy vui vì cũng có thể gặp anh lúc anh đi làm. căn hộ này cũng tiện nghi không kém gì biệt thự nhà anh, sống ở đó cả tháng nên bây giờ nó cũng đã quen với khung cảnh hoa lệ này, nhưng rộng quá nó lại thấy sợ, nó sợ ma, nó nhắn tin cho anh:"ở đây có ma không vậy, rộng như vậy tôi sợ lắm!" "cô điên à, ma đâu ra chứ, đừng có lo". anh nói vậy nó cũng yên tâm hơn tí chút. buổi tối cầm xấp hồ sơ anh đưa lúc sáng, xem xét, thì ra anh ta có những sở thích khó chìu như vậy, dù rằng là một dân chơi gái chuyên nghiệp nhưng lại không hề cặp kè với những nàng gái nhảy hay hầu rượu, toàn là con gái nhà lành mới lớn, "Khánh Minh, anh định dồn tôi vào chân tường hay sao mà lại đưa tôi cái con người này, nhưng anh đừng vội mừng, tui không phải thuộc dạng dễ ăn hiếp đâu há". nó lên kế hoạch tiếp cận một cách chi tiết.
hôm sau vừa mới ngủ dậy mở mắt ra đã thấy anh ngồi cạnh nhìn nó chăm chăm tự lúc nào, nó hoảng lấy chăng che lại trước ngực:
- A...n...h anh làm gì ở đây? sao anh vào đây được?
anh đứng dậy đi về phía của sổ cười nham hiểm:- cô quên đây là nhà tôi mua à, sao tôi lại vào không được!
- đê tiện, hèn hạ. hứ!
- bớt lảm nhảm đi, thay đồ rồi đi với tôi.
- đi đâu?
- này, sao cô cứ hay hỏi lại vậy nhỉ,cô cứ làm theo tôi là được, nhóc con ạ!
- này, ai là nhóc hả, anh hơn tôi có 7 tuổi thôi, có nhiều nhặn gì đâu mà ăn nói kiểu đó hử.
- thôi được rồi, nhanh lên giùm tôi đi!
ăn sáng xong anh dẫn nó đến một khu mua sắm rộng lớn, anh không bảo nó chọn àm anh tự chọn rồi bắt nó thử những bộ đầm trang nhã, nó rất thích nhưng lại làm ra vẻ khó chịu. anh là một con người có mắt thẩm mỹ, nó nhận ra điều đó khi anh chọn đồ cho mình.- để đánh đổ được Hải Vương không phải chỉ có ngoại hình là đủ đâu, thử đi! nó hiểu anh đang làm điều gì, không phải sắm cho nó mà là vì công việc mà thôi.
các bạn chưa hiểu vì sao LYLY lại làm cho Khánh Minh đúng không trước đó 2 ngày.....
Tại nhà bà Trần:
-Con ăn đi, mẹ biết con hiểu mẹ đang nói gì và đang mong mỏi điều gì ở con, sao con cứ im lặng mãi vậy?-lòng bà nặng trĩu khi nói ra những lời như vậy nhưng từ khi nó nghỉ việc, tình hình Khánh Minh trở nên tệ hơn.
-Sa…..o….o cô ấy không tới nửa hả mẹ? tất cả mọi người đều khinh miệt con đúng không.
-Con nói ai? LYLY sao?
Anh chỉ im lặng, bà biết anh đang muốn gì, anh cô đơn và thấy tổn thương khi mình bị như vậy, nhưng anh lại không giám tỏ ra yếu đuối trước nó, anh không muốn chút hình tượng cuối cùng của anh trong nó bị sụp đổ. Căn phòng nơi hai mẹ con ngồi toát ra một khí lạnh đến rợn người, cho đến bao giờ thì mới có một chút hơi ấm nơi ấy, khi nào mặt trời sẽ mọc giữa mùa đông. Khẽ nhất tấm chăng và ngồi dậy trước sự kinh ngạc của mẹ, anh đi đến và ôm bà vào lòng, cả hai mẹ con đều khóc, bà khóc cho những ngày tháng chịu đựng nỗi đau của anh, còn anh-anh khóc cho sự hy sinh của mẹ và còn khóc cho chính mình nữa…
-Mẹ à, con xin lỗi. chỉ v…i…ì con không chịu nỗi được sự phản bội ấy nên con đã cố tình làm như vậy, con không giám đối mặt trước sự thật và không muốn bố mẹ thất vọng trước sự yếu đuối của con, nhưng mẹ à….con nghĩ trái tim mình đã lỗi nhịp lần nữa, chính người ấy đã đánh thức con, đã gọi con dậy khi con buông xuôi nhất, chỉ là những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng con biết con cần gì ở cô ấy, mẹ à….con phải làm sao đây?
Bà biết chẳng nói gì, chỉ xoa đầu anh và khóc………
Tại kí túc xá trường nó…..
Nó lững thững bước về phòng, nghĩ làm cũng đã lâu nhưng nó chẳng thấy khá hơn, nó thấy mình còn chán nản hơn lúc trước nhiều, lúc nãy còn không để ý va phải Quốc Dũng nữa chứ, chẳng biết dạo này đầu óc để đâu nữa. mở cửa phòng, hai mắt trợn ngược ngạc nhiên, nơi giường nó bà Trần cùng Trúc Linh đang ở đó, vậy là nó biết vì sao sáng nay Trúc Linh nghỉ, nhưng nó lại không hiểu vì sao bà Trần lại có mặt ở đây…
-Cháu chào bác ạ!
-ừ, chào cháu, giờ mới đi học về à?
-Dạ, nhưng sao bác lại ở đây, cả Trúc Linh nữa…sao sáng nay nghỉ học mà giờ lại ở đây?
-Thì tui nghĩ học để dẫn cô tui qua đây nè!
Nó vẫn chưa biết được cái quái gì đang diễn ra trong phòng nó, nó liếc nhìn mấy đứa trong phòng nhưng dường như bọn chúng còn mơ hồ hơn cả nó nữa, ít nhất nó còn biết bà Trần là ai, còn bọn chúng chỉ biết có một người phụ nữ trung niên vào đây cùng với Trúc Linh mà thôi…
-Chắc cháu ngạc nhiên lắm khi gặp ta ở đây nhỉ? Tại vì cháu nghỉ việc mà ta lại không có cách nào liên lạc với cháu nên mới nhờ Trúc Linh dẫn ta qua đây!
-Nhưng bác muốn gặp cháu để làm gì ạ?
-Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện rồi bác nói cháu nghe nhé!
Nói rồi bà dẫn nó và nhỏ Linh tới một phòng trà sang trọng và trang nhã, ba người ngồi cạnh hành lang nơi có dãy phong tím treo dọc theo mái hiên, không khí nơi đây rất thoáng mát, rất thích hợp cho những ai muốn tìm một góc để thư giãn, nhưng nó tới đây không phải để thư giãn. Bà gọi cho nó và Trúc Linh hai ly trà sữa và cho mình một ly capochino vani cho mình.
-Cháu có thể giúp bác thêm một lần nữa được không?
Nó nuốt ực ngụm nước và ngước lên nhìn bà tỏ vẻ khó hiểu…..
-Cháu hãy ở cạnh Khánh Minh giùm bác!
-Hai bác lại đi nữa ạ?
-Không, lần này không phải hai bác cần cháu mà là Khánh Minh, nó cần cháu!
-Bác nói sao ạ, sao anh ấy lại cần cháu hứ ạ, cháu và anh chưa nói chuyện dù chỉ một lần cơ mà.
-Nó bảo không cần nói, chỉ cần nhìn là đủ. Bác biết cháu đã chăm sóc Khánh Minh nhà bác tận tình cỡ nào nên hãy giúp bác lần nữa nhé, xin cháu đấy, cháu là sợi dây duy nhất giữ nó lại lúc này……bà nắm đôi bàn tay nhỏ xíu của nó khóe mắt rưng rưng, nó biết không thể nào từ chối nữa rồi, vì bà và cũng là vì nó rất nhớ anh, nhớ đến không chịu nỗi nửa rồi…..
Trúc Linh nãy giờ ngồi nghe tất cả, nó cũng khóc, nó cũng thương con bạn nó lắm……nhưng giờ nó lại phải chia sẽ bớt cho anh họ nó rồi, có lẽ nó khóc vì điều đó(đùa vậy thôi, các bạn đừng nghĩ nhỏ này bị less nhé >