Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá bạch quả đã ngả vàng tung bay ngoài cửa sổ.
Trong phòng học của lớp 2 và lớp 3, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên vật lý Triệu Viễn Thi đang đứng trước tấm bảng đen, trên tay cầm một viên phấn viết không ngừng. Các học sinh ngồi dưới hướng mắt nhìn chằm chằm vào câu hỏi Triệu Viễn Thi viết như thể đang nhìn một đối thủ đáng gờm.
Tuy nhiên cũng có một số trường hợp ngoại lệ,
Trái ngược với những học sinh đang chăm chú nhìn lên bảng thì có hai học sinh nữ ngồi ở hàng cuối ngay cạnh cửa sổ của lớp, một người ngồi nhìn những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ với một vẻ mặt không mấy hứng thú còn người kia với bộ dáng buôn chuyện đang giật giật ống tay áo của cô gái nhìn chiếc lá rơi bên ngoài, ống tay áo hạ xuống, một giọng nói không ngừng vang lên rất to.
Ánh nắng mùa thu có phần trong trẻo nhưng lại dịu dàng. Ánh nắng ở ngoài chiếu vào khiến cho làn da trắng nõn của cô gái ngồi cạnh cửa sổ như được phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Hàng mi cong vút lại có phần hơi rũ xuống để lộ ra một chút buồn ngủ. Lúc này dưới nền nhà trải đầy ánh vàng của mùa thu vừa mát mẻ lại có chút thoải mái, dễ chịu, có chút không phù hợp với không khí chăm chỉ học tập của lớp.
Lưu Thính Nam vô cơ nuốt một ngụm nước miếng, đưa ánh mắt nhìn sang khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của bạn mình lại có một chút ghen tị: “Tiểu Ca Nhi, tớ nói từ nãy giờ cậu có nghe thấy không?”
“Hả?” Phù Văn Ca thu hồi lại ánh mắt nhìn ra cửa sổ, lười biếng quay lại nhìn Lưu Thính Nam: “Cậu nói gì cơ?”
Lưu Thính Nam không khống chế được khóe miệng trở nên co giật, lại nghĩ đến những chuyện hôm nay đã nghe thấy, trong lòng tràn đầy hưng phấn nói tiếp: “Cái cậu Tô Dục kia đã từ Trường trung học cơ sở số 2 chuyển đến Trường số 1 chúng ta!”
“Ồ!” Phù Văn Ca nheo mắt nhìn ra chỗ những học sinh đang chạy dưới sân, nói một cách thờ ơ: “Chỉ cần quay lại là được!”
“Tô Dục! Người đứng đầu trong số các học sinh tốt nghiệp của chúng ta” Lưu Thính Nam nói thêm: “Cậu phải biết rằng Trường trung học số 2 và Trường trung học số 1 của chúng ta đã cạnh tranh nhiều năm nay để tìm ra người người đạt giải cao nhất. Rất có thể năm nay Tô Dục sẽ là người giành chiến thắng! Trường trung học số 2 tại sao lại có thể để cậu ấy đi vào thời điểm quan trọng như vậy? Chắc chắn có điều gì đó mờ ám ở đây!”
Cô nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy lúc này giống như muốn nói: “Cậu mau hỏi tớ nhanh lên!” Cô hơi nhướng mày và ra vẻ hiểu ý: “Vậy cậu nói thử xem đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Thính Nam giơ tay lên đẩy kính, nghiêm túc nói: “Tớ cũng không hiểu sao trường trung học số 2 lại thả cậu ta ra nhưng theo như suy nghĩ mà tớ ngồi cả sáng nay để suy luận thì việc Tô Dục chuyển trường hẳn là lý do khiến cho nam sinh tập chung nhiều hơn ở khoa học Trường trung học số 1 và có thêm nhiều nữ sinh tập chung vào môn mỹ thuật của Trường trung học số 2.”
Nghe Lưu Thính Nam nói xong trên mặt cô liền có chút nghi hoặc, liếc nhìn Triệu Viễn Thi vẫn đang tập trung viết bảng trên bục, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Ý của cậu là cậu ta là gay cho nên cậu ta lựa chọn đến trường trung học số 1, nơi có rất nhiều nam sinh?”
Lưu Thính Nam hít một hơi thật sâu, bị lời nói vừa rồi của cô kích thích đến mức quên cả việc bản thân vẫn còn đang ở trong lớp, liền hét lên: “Rõ ràng là cậu ấy quá đẹp trai, ở trường trung học số 2 có rất nhiều nữ sinh, cậu ấy chuyển đến trường chúng ta vì không thể chịu đựng được sự quấy rối! Rốt cuộc trong đầu cậu có gì vậy? Loại kết luận này cũng có thể rút ra được hay sao?”
Trong phòng học, tiếng phấn cọt kẹt đột nhiên dừng lại, cô nhìn khuôn mặt tối sầm trên bục giảng, không khỏi nói thầm “Tsk!”
Triệu Viễn Thi ném viên phấn vỡ vào sọt rác, tức giận nói: “Lưu Thính Nam, Phù Văn Ca, lại là hai người các em!”
Hai người được điểm tên thì ngoan ngoãn đứng lên, Triệu Viễn Thi cũng từ trên bục giảng lao đến chỗ hai người họ. Nhưng khi mới đi được mấy bước liền trông thấy quyển sách toán ở trên bàn của hai người không phù hợp với môn vật lý, điều này khiến cho mọi người xung quanh đều ngơ ngác. Thái độ của ông bây giờ giống như là đang cho chó ăn, ông liền đập mạnh xuống bàn rồi hét lên: “Vì các em không thích lớp vật lý này lắm nên hãy xuống dưới sân chạy mười vòng cho tôi rồi sau đó quay lại!”
Cô liếc nhìn Lưu Thính Nam đang run rẩy toàn thân, lạnh lùng gật đầu: “Thầy Triệu, em hiểu rồi!”
Nói xong cô kéo Lưu Thính Nam bước ra khỏi lớp trước ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người.
Nhìn vẻ mặt nhàn nhã đó của cô như thể hiệu trưởng đang kiểm tra, cơn giận của ông gần như đã sắp nổ tung, trông thấy hai người họ chuẩn bị bước ra khỏi lớp, ông lại hét lên: “Trong các em một người chạy ở sân chơi, một người chạy ở sân bóng rổ. Đừng có chạy cùng nhau! Đừng lười biếng vì tôi sẽ để mắt đến hai người các em!”
*
“Mười vòng, trời ơi! Điều này sẽ giết chết tớ mất!” Sau khi bước đến hành lang, Lưu Thính Nam nắm lấy tay vịn của cầu thang với vẻ mặt buồn bã. Cô liếc nhìn Lưu Thính Nam, sau đó giơ tay véo khuôn mặt mập mạp rồi lắc lư: “Coi như là giảm cân đi! Hơn nữa tớ cũng chưa nói gì đến chuyện cậu khiến tớ gặp phải rắc rối này.”
“Đúng vậy, cậu không phải là ghét nhất thể thao sao? Hôm nay thầy Triệu kêu cậu chạy như này, cậu liền chạy mà không cảm thấy vất vả? Hơn nữa, rõ ràng là tớ khiến cho cậu bị liên lụy, được chưa?” Lưu Thính Nam phàn nàn: “Tô Dục giống như mỹ nam, cậu lại gọi cậu ấy là gay, tớ làm sao có thể không tức giận?”
“Thiếu niên xinh đẹp?” Nhìn qua hành lang có thể thấy có một nhóm học sinh đang học thể dục ở dưới sân chơi. Cô nheo mắt và hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Mặc dù chưa từng gặp qua Tô Dục nhưng có nghe nhiều người nói cậu ta rất đẹp trai! Đẹp trai đến mức khiến người ta cười nghiêng ngả. Tớ không loại trừ được tính thay đổi của tin đồn. Nhưng trực giác mách bảo tớ Tô Dục là một chàng trai rất soái!” Lưu Thính Nam tự tin gật đầu, nói: “Đúng vậy, cậu ấy là một thiếu niên đẹp trai!”
“Vậy à…” Phù Văn Ca đột nhiên hỏi “Cậu cảm thấy Thiên Hạo Phú đứng thứ nhất lớp chúng ta trông như thế nào?”
Lưu Thính Nam nhớ lại khuôn mặt đầy mụn của Thiên Hạo Phú, khiêm tốn nói: “Không tệ!”
“Nhưng trong lớp chúng ta vẫn có rất nhiều bạn nữ cho rằng cậu ta đẹp trai và thích cậu ta.” Phù Văn Ca nói: “Cậu cho rằng nguyên nhân của việc này là gì?”
“Nguyên nhân là gì?”
“Đây là hiệu ứng năng lực, những người có năng lực sẽ hấp dẫn hơn những người đẹp trai. Những người này thường dùng năng lực của bản thân để bù đắp đi những khiếm khuyết về ngoại hình.” Dưới cái nhìn ngơ ngác của Lưu Thính Nam, Phù Văn Ca nói thêm: “Cho nên, theo phân bổ năng lực, Tô Dục có lẽ cũng không đẹp hơn so với Thiên Hạo Phú.”
“Cũng có lý!” Giống như bị sét đánh ngang tai, Lưu Thính Nam im lặng hồi lâu mới tỉnh táo lại liền tự nhủ: “Hôm qua lúc đi lấy nước nóng, tớ có nghe thấy nữ sinh trung học học lớp 1 trung học nói rằng Thiên Hạo Phú đẹp trai.” Phù Văn Ca nói rồi vẫy tay với cô: “Tớ đi sân chơi!”
*
Trên sân lúc này có ba lớp đang học giáo dục thể chất, đáng tiếc đều là lớp cấp 3. Một là lớp 1 cũng là lớp khoa học đầu mũi cùng với hai lớp 2, hai lớp còn lại đều là lớp bình thường.
Là hai thành viên duy nhất của lớp Thượng Du duy nhất biết rõ về nhau, Phù Văn Ca đã nhận được nhiều lời chào từ các bạn cùng lớp ngay khi bước vào sân chơi.
Ngô Mạn nhìn thấy cô vẫn đang thở hổn hển sau bài kiểm tra 800 mét, tò mò tiến về phía trước: “Văn Ca, sao cậu lại ở sân chơi, tớ nhớ tiết này lớp cậu là môn vật lý mà!”
“Là Thính Nam khiến tớ bị viễn thị và tớ đã được ánh sáng của cô ấy soi sáng!”
Ngô Mạn mím môi: “Thôi đi! Chỉ có cậu mới có thể chọc giận hoàn toàn thầy Triệu”
Phù Văn Ca: “Lần này tớ thực sự không làm gì!”
Ngô Mạn: “Theo kinh nghiệm của tớ cho dù không làm gì thì cậu vẫn sẽ khiến cho thầy Triệu tức giận.”
“Tớ chỉ có thể trách ba tớ sinh tớ ra đã không thuận lợi.” Phù Văn Ca liếc nhìn các học sinh mặc đồng phục học sinh đang chạy theo đôi, ba người trên đường đua liền dừng lại, hỏi: “Lớp các cậu đang thi chạy 800 mét à?”
Ngô Mạn lau mồ hôi, nói: “Đúng vậy, tớ đoán tiết thể dục tiếp theo lớp của cậu cũng sẽ kiểm tra, cậu đã đến đây rồi thì tốt nhất là đi luyện tập trước đi kẻo lại thất bại.”
“Được rồi, cậu tiếp tục lên lớp đi, tớ đi chuẩn bị.” Phó Văn Ca nói rồi đi về phía khu rừng gần đó.
Nhìn thấy cô ngày càng đi xa, Ngô Mạn tỏ vẻ khó hiểu: “Cậu không chuẩn bị à? Cậu làm gì ở đó vậy?”
“Chuẩn bị tinh thần đi!”
“…” Ngô Mạn: “Thầy Triệu hẳn là đang phạt cậu chạy đúng không? Cậu cứ như thế mà rời đi sao? Không sợ thầy ý bắt được cậu sao?”
“Không phải có nhiều người chạy nhảy như vậy sao?” Phù Văn Ca lười biếng ngáp một cái: “Cho dù thị lực của ông ấy là 0.1, ông ấy cũng chỉ có thể phân biệt được người và vật trong lớp học”
Ngô Mạn: “…”
*
Phù Văn Ca tìm thấy một cây sung già, cởi chiếc áo khoác đồng phục màu xanh trắng của mình sau đó trải nó lên bãi cỏ và uể oải tựa vào đó chuẩn bị cho giờ nghỉ trưa thứ hai.
“Bạn cùng lớp Tô Dục, tớ thích cậu!”
Đúng lúc Phù Văn Ca chuẩn bị đi ngủ, một giọng nói lo lắng lại nữ tính vang lên, cô cau mày vốn định tiếp tục nghỉ trưa, không biết có phải là vì Lưu Thính Nam đang thì thầm vào tai cô hay không? Sau khi dừng lại vài giây và không nghe thấy âm thanh nào khác ngoài giọng nữ, cô hé mở mắt, nghiêng người về phía phát ra âm thành rồi nhìn sang.
Có một người con trai và một bạn nữ đứng sau cái cây lớn mà cô đang tựa vào, cô gái có vẻ lo lắng đúng như dự đoán, nhìn quen quen nhưng lại không nhớ ra đó là ai.
Người con trai quay lưng về phía cô, từ góc nhìn của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy thân hình mảnh mai của người con trai cùng với đôi bàn tay trắng nõn với những đốt ngón tay rõ ràng.
Phù Văn Ca nhìn đôi bàn tay hồi lâu, người con trai vẫn im lặng, cô gái cuối cùng không nhịn được liền che mặt chạy trốn.
Cô tự nhủ cậu ta thực sự là một người không biết cách chăm sóc phụ nữ, thật đáng tiếc cho đôi bàn tay xinh đẹp của cậu ta.
Ngay sau khi cô gái bỏ chạy và biến mất, cô liền cảm thấy đầu mình nóng lên. Không hiểu sao khi nhìn thấy đôi chân thon dài của người con trai, khi cô nhận ra mình đang làm gì thì cô đã thổi một thứ gì đó về phía người con trai, nghe có chút phù phiếm.
Đôi chân dài khựng lại một lúc, cúi đầu nhìn cô, cô cũng từ từ quay lại.
Cô nhìn có chút rõ mặt, không khỏi nheo mắt lại.
Cô chợt cảm thấy ánh nắng hôm nay có chút chói mắt.
So với vẻ mặt ngạc nhiên của cô, người con trai liếc nhìn cô một cái rồi quay người rời đi.
Sau khi hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, cô tiếp tục học trung học trong hai năm. Là cô, một người luôn học tập tốt lại cảm thấy bản thân hơi thiếu lời.
Bởi vì cô không thể tìm được từ thích hợp để miêu tả khuôn mặt mà cô cho là tràn đầy năng lượng hơn mười phút trước.
Thấy chàng trai bị trêu chọc không có phản ứng gì, bóng dáng ấy cũng bước đi ngày một xa hơn. Cô liền có chút không khống chế được con tôm Bì Bì sống trong người mình. Thanh âm tuy nhỏ nhưng ở trong khu rừng yên tĩnh này, cô vẫn có thể truyền đạt câu nói đùa từng chữ một đến tai của người con trai ở cách đó không xa: “Vẻ đẹp như vậy khiến tôi có chút quên mất trà và đồ ăn!”
Tuy nhiên, ngay sau đó chàng trai đã biến mất vào rừng như thể cậu ấy không nghe thấy gì.