Lá cây bị gió thổi xanh, mùa đông cũng đã nhanh hết, nhường chỗ cho xuân qua. Vậy là kỳ thi đại học chỉ còn cách hai tháng.
Hai giờ sáng, phòng Kiều Miên vẫn đang sáng đèn, học kỳ cuối cùng này, thành tích học tập của cô tăng chậm đều, nhưng mỗi khi Thẩm Vân Lê bận bịu công tác, không có thời gian để ý đến cô, hay là bà cô Lâm Úc Thần làm phiền khiến cô không thoải mái, thì Kiều Miên chỉ búng tay một phát thì thành tích lại tụt sáu mươi bảy mươi bậc.
Vì thế nên thầy giáo Thẩm Vân Lê mỗi cuối tuần đều online.
Căn phòng chỉ có chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếu lên đề thi môn vật lý chằng chịt những ghi chú giải đề. Một năm nay, tình hình học hành của Kiều Miên luôn đối lập với những thứ có thể nhìn thấy ở bên ngoài, cô luôn luôn lén học bài lúc tối khuya tới tận hai boa giờ sáng, nỗ lực tăng hiệu suất học, ngoại trừ đi thi ra, cô lúc nào cũng nghiêm túc,
Nếu không, Kiều Miên thực sự đã rơi vào tình trạng chơi với lửa có ngày chết cháy rồi.
Cuối cùng đáp án được ghi lên tờ đề, Kiều Miên ngừng bút, lại nói đến Lâm Úc Thần, cô ta thực sự là một người phụ nữ thông minh.
Thông minh đến mức khiến người ta chán ghét.
Cô ta mượn đủ các loại ký do công việc để tiếp cận Thẩm Vân Lê. Trong thời gian làm việc chung hai người đó ngày càng thân thiết hơn, ngoài công việc ra thỉnh thoảng Lâm Úc Thần còn chủ động mời Thẩm Vân Lê ăn cơm, Thẩm Vân Lê cũng không thể không nể mặt cô ta.
Nhịp độ này Lâm Úc Thần nắm chắc vô cùng, lợi dụng triệt để mối quạn hệ công việc, vừa không khiến Thẩm Vân Lê chán ghét, vừa không để cho anh lý do nào để cự tuyệt.
Kiều Miên hiểu rõ ý đồ của cô ta, Lâm Úc Thần muốn mượn mối quan hệ công việc này để tìm về cho hai người họ cảm giác yêu nhau của này trước.
Nước trong cốc đã không còn hơi ấm, Kiều Miên uống mooitj hơi hết sạch, trong không gian tĩnh lặng, hô hấp cô hỗn hoạn.
Thật sự thì Kiều Miên cũng sợ hãi, sợ Lâm Úc Thần sẽ thành công.Kiều Miên hiểu Thẩm Vân Lê, anh là người lúc nào cũng áo mũ chỉnh tề, nhìn như một người trí thức cực kỳ phong độ, nhưng nội tâm anh lại khá là lạnh lùng và dứt khoát, nếu yêu ai sẽ yêu sâu sắc, nếu không yêu… bất luận có cầu khẩn đến nhường nào thì anh cũng tuyệt đối không cho ai một tia hi vọng.
Vậy hiện giờ anh với Lâm Úc Thần là thế nào đây?
Thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi sao, hay mởi vì cô vẫn còn đi học, phải đợi kỳ thi đại học của cô kết thúc thì anh mới nối lại tình xưa với người cũ?
Kiều Miên hít sâu một hơi, xua đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cô soạn sách vở vào cặp sách, cất tờ đề vật ký chi chít chữ vào ngăn kéo dưới cùng, cô uống viên thuốc ngủ rồi từ từ chìm vào giấc nồng.
Ngày hôm sau, Kiều Miên vừa ra khỏi phòng đã trông thấy một bàn bày đủ đồ ăn sáng, Thẩm Vân Lê ngồi một bên xem tin tức buổi sáng.
Trong đầu Kiều Miên còn đang suy nghĩ bài lý hôm qua chưa giải ra, nhìn thấy Thẩm Vân Lê cũng chỉ nói câu chào buổi sáng qua loa, thoạt nhìn cô có hơi bơ phờ.
“Ngủ không ngon à?” Thẩm Vân Lê để di động xuống.
Kiều Miên lắc đầu: “Con đang nghĩ đề.”
Thẩm Vân Lê ngước mắt, nét ngạc nhiên rất rõ ràng: “Là ‘đề’ mà chú đang nghĩ à?”
“Khụ…khụ..” Kiều Miên sặc sữa bò trong họng, cô ngửa mặt lên: “Nghe lời chú nói, mỗi ngày con đều đang cố gắng học hành”
Khuôn mặt cô rất trong sáng, là kiểu trong sáng thuộc về thiếu nữ, tóc mai còn ướt dính lại một chỗ, mới sáng sớm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm này của cô, Thẩm Vân Lê cảm thấy tâm tình trở nên vô cùng thoải mái, nhưng mà giờ phút này anh phải dằn tâm trạng ấy xuống, nhíu mày nhìn cô: “Cố gắng để tụt gần bảy mươi bậc đúng không?”
Lòng đỏ món trứng chần nước sôi vẫn còn vàng óng, Kiều Miên chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt trốn tránh: “Cái này ngoài ý muốn…”
Thẩm Vân Lê rút khăn giấy lau miệng, nghe thấy câu trả lời này, nội tâm anh không còn giao động nhiều như trước, cũng không thở dài như xưa, anh đã chết lặng rồi: “Còn hai tháng thôi, có tính toán gì không?”
“Con sẽ tiếp tục cố gắng.” Thấy anh đã ăn xong, Kiều Miên cũng nhanh chóng giải quyết phần của mình.
Rõ ràng lòng đã chết lặng, nhưng Thẩm Vân Lê vẫn không kìm được mà bóp mi tâm: “Chú nói đại học ấy, tính sao?”
“Đương nhiên con vẫn sẽ học ở thành phố A, sau đó ngày nào cũng về nhà, nếu không mỗi mình chú ở nhà sẽ biến thành ông lão cô đơn mất.”
Cô cười thật ngọt ngào, đôi mắt như ẩn chứa vầng sáng bạc, khoang miệng Thẩm Vân Lê như được ngậm một viên kẹo chậm rãi tan ra, vị ngọt thật trong, thấm tận vào đầu tim.
Gần sáu năm, Thẩm Vân Lê đã quen với việc có Kiều Miên ở bên, chăm sóc cô, giải quyết mọi phiền toái cho cô. Vậy mà bây giờ, công chúa nhỏ của anh đã trưởng thành rồi, anh cũng muốn mình chuyên quyền một chút, muốn cô học đại học gần nhà một chút.
Thành phố A rất tốt.
“Đi thôi, sắp muộn rồi ạ.” Kiều Miên cầm theo cặp sách trên ghế, sự trầm mặc của anh, cô không hiểu nổi.
Nhưng bất luận thế nào cô cũng sẽ không rời khỏi thành phố A, cô sẽ không để người phụ nữ nào có cơ hội, cô muốn quấn chặt lấy anh.
Thẩm Vân Lê đi sau cô, lấy chiếc áo bành tô màu xanh đậm trên giá treo xuống, cơ bắp căng chặt được giấu dưới lớp quần áo, chỉ còn nổi bật dáng người thon cao.
Học sinh cấp ba đi học sớm, vừa hay tránh được giờ cao điểm, Thẩm Vân Lê lái xe ổn định vững vàng, chiếc xe chạy băng băng trên đường, chỉ hơn mười phút đã đến nơi. Anh đỗ xe: “Hôm nay chú đi công tác, tầm một tuần mới về.”
Kiều Miên đang ôm ba lô định xuống xe, nghe vậy cô quay đầu, cau chặt hàng mày: “Sao lại đi công tác?”
Giọng nói ấm ức truyền đến bên tai Thẩm Vân Lê, anh nhìn qua gương chiếu hậu, ngũ quan trên gương mặt nhỏ cỡ bàn tay kia đang muốn nhăn nhúm lại một chỗ, anh cười: “Còn không phải chú đang nỗ lực kiếm tiền cho con đi học à.”
Kiều Miên rất hài lòng với cái lý do này, cô quay mặt cười, mở cửa chạy xuống xe, còn không quên vẫy tay qua cửa kính: “Chú ít đi ăn cùng dì Lâm mấy bữa là có tiền đóng học rồi đấy.”
Thẩm Vân Lê nhíu mày, nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của cô, có hơi khác với những gì anh nghĩ.
“Sao đấy?” Tinh Dã nhìn chiếc ba lô màu đẽn đập xuống trước mặt mình, sau đó là khuôn mặt tức giận.
“Chưa ăn no.” Vừa quay người, dáng vẻ tươi cười của Kiều Miên đã thu lại, để cho Thẩm Vân Lê đằng sau cứ thắc mắc.
Chiếc túi của Hạ Tinh Dã như có phép thuật, cậu lấy ra một cái bánh mì, bóc ra rồi đưa cô.
Kiều Miên há miệng cắn một phát đi mất nửa cái bánh, Hạ Tinh Dã trợn mắt, không dám tin: “Sao đấy chị ơi, không phải chị coi cái bánh thành anh Vân Lê rồi cắn đấy chứ?”
Lỡ cắn nhiều, Kiều Miên ra sức nhai: “Cắn chú ấy thế này cũng hơi mỏi răng rồi đấy.”
Hạ Tinh Dã như đang trấn an trẻ con, cậu đưa tay xoa đầu Kiều Miên: “Không phải anh ấy chỉ đi công tác thôi sao, một tuần cũng nhanh lắm.”
“Sao cậu biết?” Kiều Miên cất cặp sách, nghiêng đầu nhìn Hạ Tinh Dã, khuôn mặt này cũng khá là tuấn tú tràn ngập ánh mặt trời đấy
“Anh mình kể.” chuông vào lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm cũng bước vaofl Hạ Tinh Dã ngồi thẳng lại: “Hôm nay đến nhà minh ăn cơm đi, xong làm bài tập rồi về, không thì ngủ lại luôn cũng được.”
Kiều Miên cúi đầu: “Tốc độ tiến triển cũng nhanh quá rồi đấy.”
Hạ Tinh Dã hữu ý vô tình mà không để ý đến câu nói của Kiều Miên lắm, cậu phối hợp: “Tầng hai còn nhiều phòng bỏ trống, có thể nhờ dì giúp việc dọn một phòng, cậu ở lại nhà mình, anh Vân Lê cũng yên tâm.”
“Ăn tối thì được, nhưng ngủ lại thì thôi đi, mình không quen giường.” Kiều Miên nói.
ở nhà Hạ Tinh Dã nửa đêm sẽ không tiện để cô cày bài,, hơn nữa cô muốn nhân cơ hội này chiếm cái giường đầy mùi hormone nam tính của anh.
Hừ, chỉ nghĩ đến thôi là cô đã đứng ngồi không yên.
Kiều Miên nghĩ, đợi cô trưởng thành nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, bao nuôi Thẩm Vân Lê để bản thân có thể bay nhảy công tác khắp thế giới rồi bắt anh ở nhà ngoan ngoãn nấu cơm đợi cô về.
Đây sẽ là sự trả thù ngọt ngào.
Buổi chiều sau khi tan học, Kiều Miên và Hạ Tinh Dã đi bộ ra bến xe, cuộc thi năng khiếu của Hạ Tinh Dã đã xong, hơn nữa, dựa vào thành tích học tập của cậu, việc lựa chọn trường đã không còn là vấn đề.
Về đến nhà Hạ Tinh Dã, vừa bước vào cửa, Kiều Miên đã ngửi thấy mùi đồ ăn, dì Hứa đang ở trong phòng bếp bận rộn nấu ăn, dì Hứa là ngưởi giúp việc nhà Hạ Tinh Dã thuê để đến quét dọn và nấu nướng, bởi vì mẹ của cậu là người quanh năm tay không chạm nước.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của dì Hứa, Kiều Miên vô thức dừng bước, không hiểu sao cô nhớ dì Trương nhà mình.
Khi đó, ai cũng vẫn ở đó.
“Tiểu Kiều?” Tinh Dã đã đi xa mà Kiều Miên vẫn đứng trước phòng khách.
Dưới vẻ mặt bình tĩnh là vô số sóng ngầm, nước cuồn cuộn mênh mông chảy từ tứ phía nhưng bên ngoài vẫn là gió êm biển lặng, nhưng có đau hay không, chỉ lòng biển mới rõ. Kiều Miên đi về phía Tinh Dã, khi cô ngẩng đầu lần nữa, khuôn mặt đã không còn gì khác thường.
“Cậu cứ để cặp sách ở phòng mình đi, tôi học xong mình bảo anh mình đưa cậu về.” Hạ Tinh Dã đẩy Kiều Miên lên lầu, cậu không ép cô phải ngủ lại, tránh cho cô tối ngủ không ngon lại ảnh hưởng đến việc học ngày mai.
Từ khi thi năng khiếu xong, Hạ Tinh Dã có thời gian để kèm Kiều Miên học thêm, giờ nghỉ giữa giờ Kiều Miên chỉ có thể đi vệ sinh, ngoài ra mọi hoạt động của cô đều bị cậu hạn chế.
“Tự mình làm bài được.” Vào phòng của Hạ Tinh Dã, Kiều Miên ném túi lên ghế, rồi bản thân cũng ngã lên salong theo
“Chờ khi nào cậu đạt tiêu chuẩn rồi hẵng tự làm, chỉ còn hai tháng thôi, có thể cố gắng bao nhiêu thì cố gắng bấy nhiêu,.” Trong khoảng thời gian kèm Kiều Miên học, Hạ Tinh Dã biết rõ cô yếu chỗ nào, sau đó cậu sẽ tìm những bài dạng đó để cô luyện tập: “Dựa vào điểm hiện tại của cậu thì sẽ khó lắm, hơn nữa học trường đại học tư nhân sẽ rất đắt, cậu nói xem, anh Vân Lê lớn tuổi thế rồi, kiếm tiền có dễ đâu.”
Kiều Miên vịn tường cười ngã ngửa,: “Mình mách chú đấy.”
Hai người vừa xuống lầu đã trông thấy Hạ Thịnh Văn mới về, nhìn dáng vẻ chắc vừa tan làm.
“Kiều Miên đến ăn chực à?” Hạ Thịnh Văn treo áo khoác lên giá, thay đôi dép lê rồi bước vào phòng khách.
“Có phải con đến còn nhiều hơn chú về nhà không?” Kiều Miên cười nói.
“Đúng rồi đấy.” Hạ Tinh Dã ngồi xuống bàn ăn, “Dì Hứa ơi, dì lấy cho anh khách này bộ bát đũa.”
Bình thường Hạ Thịnh Văn rất hiếm khi về ăn cơm, tối nay trùng hợp nên gặp bữa, bố mẹ Hạ Tinh Dã không có nhà nên chỉ có ba người họ ăn cơm.
“Ngứa vảy à?” Hạ Thịnh Văn túm gãy Tinh Dã rồi ngồi xuống cạnh cậu: “Tiểu Kiều, dạo này học hành thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
“Tụt gần bảy mươi hạng.”
Hai người đồng thanh, số bảy mươi hạng vừa bay ra, Kiều Miên đã dùng ánh mắt mình lăng trì Hạ Tinh Dã một trăm lần.
“Xảy ra chuyện gì vậ? hay tuần này ở lại đây đi, bảo Tinh Dã kèm cho một khóa, buổi tối một mình em ở nhà bọn chú cũng lo lắng.” Hiếm khi Hạ Thịnh Văn nói được câu tiếng người.
“Không sao đâu ạ, làm bài tập xong con về, chú có biết chú con đi công tác ở đâu không?” buổi sáng anh thông báo đột ngột quá, Kiều Miên không kịp hỏi.
“Cậu ấy không nói cho con à? Đi Mỹ rồi, một sản phẩm mới ra mắt cần lên kế hoạch quảng cáo.”
Quảng cáo? Động tác của Kiều Miên nháy mắt khựng lại.
“Anh Vân Lê bận rộn thế rồi còn phải giám sát cả mảng quảng cáo nữa sao? Để cấp dưới làm không được ạ?” Tinh Dã hỏi.
“Tháng trước doanh số của Zeros không được tốt lắm, lần này đích thân cậu ấy phải đi.” Hạ Thịnh Văn ngược lại còn cười cười: “Hơn nữa có cả Úc Thần ở đó, cậu ấy đi cũng là bình thường.”
Đũa của Hạ Tinh Dã vẫn còn đang gắp đồ ăn, cậu ngẩng phắt đầu, phát hiện Kiều Miên đang không ổn lắm.
Bữa ăn kéo dài như vậy mà Kiều Miên cảm thấy miệng nhạt như nước ốc, tên hai cái người kia đang bay đầy đầu cô.
Ăn cơm xong, Hạ Thịnh Văn ôm máy tính về phòng để tiếp tục xử lý công chuyện, Kiều Miên cầm ba lô chuẩn bị dời đi: “Mình về đây.”
Hạ Tinh Dã bắt lấy tay cô, nhưng lại không biết nói cái gì, cậu biết tối nay cô không có tâm trạng học hành gì, cậu thở dài: “Thế mình bảo anh mình đưa cậu về.”
Kiều Miên lắc đầu: “Không cần, mình bắt xe về.”
Giờ phút này Kiều Miên thật sự muốn về nhà, không đợi Tinh Dã trả lời cô đã dợm bước xuống lầu, Hạ Tinh Dã theo sau cô, đưa cô xuống nhà bắt xe, sau đó lên taxi ngồi cùng luôn, sau khi tận mắt thầy cô vào chung cư, căn hộ được thắp sáng đèn, cậu mới trở về.
Vừa mở cửa phòng, cô đã ném túi lên ghế, vô lực ngồi thẳng xuống thảm trải sàn màu hồng, cô bấm điện thoại, cổ tay mảnh khảnh mà quật cường đưa di động đến bên tai.
Sau một hồi âm thanh chờ nối máy thật dài, cuối cùng bên kia đã bắt máy, Kiều Miên không chờ được anh nói gì, cô đã không đợi được nữa mà cất giọng ấm ức: “Sao bây giờ chú mới nghe máy?”
Nhưng người bên kia điện thoại vẫn không mở miệng, sau một hồi im lặng thật lâu, bên tai Kiều Miên truyền đến một giọng phụ nữ…
“Anh ấy đang tắm.”