Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã lại hết một tháng.
Trong một tháng này Hạ Thịnh Văn gửi cho Thẩm Vân Lê rất nhiều tin nhắn, cấu trúc lặp đi lặp lại là một vài dòng thông tin đính kèm một tấm ảnh nhỏ, không khác gì đường dây buôn bán người…
Thẩm Vân Lê không phải là người theo chủ nghĩa độc thân, chỉ là anh cảm thấy chưa gặp được người thích hợp.
Mới năm giờ ngày thứ bảy mà công ti đã ngập tràn hương vị của buổi chủ nhật, Thẩm Vân Lê duyệt lại bản báo cáo một lần, bỗng nhiên di động sáng lên,
[Thịnh Văn: Nhà hàng đối diện, mình mới khách, tối nay đi không?]
Thẩm Vân Lê mở bản ghi chú, thấy tài liệu hôm nay cơ bản đã xem xong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ sẽ không tăng ca tối.
Vậy nên anh đã đồng ý.
Thời tiết tháng mười mới bước vào thu nên không khí vô cùng dễ chịu, lá vàng óng ánh rụng đầy đất, khi giẫm chân lên còn có thể nghe tiếng gân lá gãy rời khe khẽ, rất đẹp. bộ đồng phục màu xanh lam khiến khuôn mặt non nớt càng nổi bật nét hồn nhiên, Kiều Miên đeo cặp sách màu đỏ, sóng vai Hạ Tinh Dã đi dọc con đường.Không biết là do bị ảnh hưởng bởi tính cách của Thẩm Vân Lê hay do tuổi còn nhỏ đã phải trải qua nhiều biến cố lớn, Kiều Miên rất ít khi biểu lộ tâm trạng ra ngoài mặt, vô cùng ít.
Không có đặc biệt vui mừng hay quá đỗi bi thương, trái tim nho nhỏ như đã phải nói dối rất nhiều lần đã thành quen. Cô cười, đầu mùa hè năm nay, nhành cây vốn sẽ tiếp tục sinh sôi dường như đã bị bẻ gãy.
Vậy mà giờ khắc này, khuôn mặt thường ngày khó lòng đổi sắc kia đang tràn đầy nét cười vui sướng tươi đẹp.
Không thể nào che giấu.
Mà tất cả xuất phát từ phiếu điểm cô đựng trong chiếc ba lô kia, nhẹ nhàng mà lại rất có sức nặng.
Cô muốn về nhà thật nhanh
Muốn trông thấy anh thật nhanh
Muốn nghe anh khen ngợi
Còn muốn anh sẽ tặng cho mình một phần thưởng nhỏ nào đó.
Kiều Miên nở nụ cười, rất thuần túy, không sầu lo, bước chân vì thế cũng vô thức tăng tốc.
Hơn sáu giờ cô về đến nhà, vẫn như thường ngày mới chỉ có cô về tới, Kiều Miệ ngồi trên ghế lấy tờ phiếu điểm trong cặp ra cẩn thận nhìn lại một lần, vẻ mặt rất hài lòng, cuối cùng gấp lại bỏ vào trong túi áo.
Ngoại trừ chủ nhật, chiều hôm nào tan học về cũng chỉ có mình cô ở nhà, đồ ăn bên ngoài ăn nhiều không tốt, vì vậy dạo gần đây Kiều Miên đã học thêm một kỹ năng mới…
Cô vào bếp, rửa rau, thái thịt…tiếng dầu mỡ nổ lép bép, trong căn phòng yên tĩnh có thêm chút hương vị của khói lửa nhà bếp, nổi bật lên một mình bóng hình của cô nhìn có vẻ hơi cô độc.
Đậu hũ sốt gạch cua, rau xào, sườn kho… bên ngoài nhìn tạm ổn, trên mặt còn đang bốc khói.
Kiều Miên cởi chiếc tạp dề siêu lớn so với người ra, nhìn đồng hồ ngoài phoàng khách rồi đi đi lại lại, đã bảy giờ bốn mươi rồi, dựa theo thói quen hàng ngày thì có lẽ anh cũng nên về đến nhà.
Lại nhìn bàn ăn, khóe môi Kiều Miên cong lên, suy nghĩ của cô rất đơn giản, anh đối xử với cô tốt như thế, cô cũng nên làm gì đó để cho anh vui lòng, dù sao, anh là người duy nhất cô có thể ở bên trên thế giới này.
Kiều Miên ngồi trước bàn ăn, đồng hồ tích tắc trôi, kim giây quay một vòng, trái tim cô lại thêm một tầng chờ mong.
Tám giờ, Thẩm Vân Lê tan làm, theo đúng lời hẹn đi tới bàn đã đặt trước. khi nhìn thấy tình hình đang diễn ra, anh không khỏi nhíu mày một cái, nhưng chỉ thoáng qua mấy giây đã biến mất.
Mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng Hạ Thịnh Văn lại trông thấy rõ ràng, có điều anh ta tự động bỏ qua.
“Mau ngồi đi!” Hạ Thịnh Văn nhiệt tình.
Thẩm Vân Lê ngồi xuống, quét mắt nhìn Hạ Thịnh Văn sau đó gật đầu chào cô gái đang ngồi cùng Hạ Thịnh Văn, rất lịch sự và phong độ, không quên mang theo chút hững hờ xa cách.
Người ngồi bên cạnh Hạ Thịnh Văn hơi quen mắt, hình như đã gặp một lần hồi hai tháng trước lúc đưa Kiều Miên đi mua quần áo, còn người đang ngồi bên cạnh anh này không biết là Hạ tổng chọn cho cô Trương hay là cô Lý nữa.
“Cô ấy chính là Huyên Huyên, đây là Vân Lê- bạn anh.” Hạ Thịnh Văn đứng ra giới thiệu.
“Chào tổng giám đốc Thẩm, em là bạn của Văn Văn, mọi người thường gọi Sunny là được ạ.” Người tên là Huyên Huyên chính là cô gái ngồi bên cạnh Thẩm Vân Lê, lúc Hạ Thịnh Văn nhắc đến tiên mình lập tức nở nụ cười lễ phép.
“Xin chào, tôi là Thẩm Vân Lê.” Thẩm Vân Lê vừa đáp vừa hơi nghiêng đầu.
“Sunny mới du học Anh về, vẫn chưa quen thuộc với thành phố A lắm, chủ nhật này bọn em mới tình cờ đi chơi chung.” Văn Văn chính là cô gái ngồi bên cạnh Hạ Thịnh Văn.
“Không sao.” Hạ Thịnh Văn sảng khoái đáp lại, tự nhiên bắt chuyện “Sunny ở bên Anh học gì nhỉ?”
“Em học quản lý thương hiệu cao cấp, vẫn chưa tốt nghiệp tiến sĩ nữa.” Huyên Huyên Sunny cười nói.
“Ơ, cái ngành nghề này…” Hạ Thịnh Văn liếc nhìn Thẩm Vân Lê.
“Làm sao vậy ạ?” Huyên Huyên không hiểu lắm ngẩng đầu nhìn.
“Hình như rất phù hợp với công ty của bọn anh.” Hạ Thịnh Văn đũa giỡn.
Huyên Huyên nghe vậy khóe miệng liền nở nụ cười rất sâu: “Tổng giám đốc Hạ đang ngầm chiêu mộ em hay sao?”
Từ lúc chào hỏi xong trở đi, Thẩm Vân Lê một mực yên tĩnh ngồi dùng bữa, im lặng nghe họ nói chuyện phiếm, nghe thấy Hạ Thịnh Văn nói câu này, không khói đưa mắt liếc Hạ tổng, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ý vị, một giây sau đó liền rời ánh mắt đi.
Hạ Thịnh Văn cười khẽ, trên mặt hiếm khi có chút đứng đắn: “Chu tiểu thư nếu có hứng thú thì hãy liên lệ với phòng nhân sự của công ti, anh tin chắc là kết quả sẽ không tệ đâu.”
Sắc mặt Huyên Huyên chớp mắt cứng đờ mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười: “Vậy xin cảm ơn Hạ tổng trước.”
“Rất mong được gặp Chu tiểu thư ở công ty.”
Quá đứng đắn, quá nghiêm chỉnh.
Thẩm Vân Lê ngồi một bên uống trà, bộ dạng nhàn tản xem trò vui, tuy rằng anh không mở miệng nói chuyện nhưng hình như cảm giác tồn tại vẫn rất lớn khiến ba người còn lại thỉnh thoảng hữu ý vô tình đổ ánh mắt về phía anh.
Tổng giám đốc Hạ tuy bên ngoài phong lưu có tiếng nhưng với công việc luôn vô cùng nghiêm khắc có tiếng trong giới, anh ghét nhất việc để chuyện riêng tư chi phối công việc, cấm kỵ lớn nhất là…tình yêu công sở.
Kim giây không biết xoay bao nhiêu vòng nhưng kim giờ đã quay trọn vẹn một vòng, trong lòng ngập tràn chờ mong nối với mặt đồng hồ một đường vòng cung đang chầm chậm rớt xuống.
Nhưng vô vẫn muốn chờ.
Kiều Miên ngồi trước bàn ăn, trước mặt bày một bài kiểm tra số học đã làm xong, cô thất thần nhìn đồng hồ không ngưng nghỉ, bàn tay nắm chặt di động, buông lỏng rồi lại nắm chặt.
Cô muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ quấy rầy công việc của anh.
Vậy đợi hai mươi phút nữa, chín giờ tròn sẽ gọi.
“Chủ nhật anh Vân Lê thường làm gì ạ?” Bất kể ăn cơm hay nói chuyện phiếm cùng Hạ Thịnh Văn, Huyên Huyên không có cách nào nói chuyện kết thân với Thẩm Vân Lê được.
Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Thẩm Vân Lê đặt đũa xuống: “Đôi khi sẽ uống chút rượu ở nhà Thịnh Văn, đa phần là ở nhà nghỉ ngơi.”
“Vậy Chủ nhật có thể cùng nhau ra ngoài chơi!” Huyên Huyên dường như đã tìm được chút cơ hội.
Đang do dự xem nên đồng ý hay từ chối, điện thoại di động của Thẩm Vân Lê chợt rung lên, âm báo điện thoại kinh điển cũng vang lên ngay sau đó.
Điềm Điềm.
Nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, Thẩm Vân Lê hơi bất ngờ, bởi vì từ lúc mua điện thoại cho cô tới giờ, số lần cô chủ động liên lạc với anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thẩm Vân Lê trượt nút trả lời, sườn mặt nghiêng nghiêng không hiểu sao có nhiều thêm vài nét dịu dàng: “Có chuyện gì vậy?”