Cố Mặc Hàm đợi nửa ngày cũng không thấy phản ứng, cúiđầu nhìn xuống, Tần Vũ Dương đã ngủ, anh bất đắc dĩ cười một cái. Chỉ đành ômlấy cô đến phòng anh thường ở trong khách sạn này, đặt cô lên giường, cởi giàycùng áo khoác ra, đắp chăn, lại dùng khăn nóng lau mặt và tay cho cô, ngồi ởbên giường nhìn cô một lúc, rồi cuối cùng tắt đèn đi khỏi.
Chờ anh trở lại hội sảnh yến tiệc, năm con mắt kia hếtsức tò mò sao anh còn có thể trở lại.
"Cậutại sao trở lại rồi?" ThạchLỗi hỏi.
"Côấy uống quá nhiều tớ không có đưa cô ấy trở về mà trực tiếp ở lại khách sạn.Đúng rồi, vừa rồi trên hành lang có phóng viên gì đó chụp được cái không nênchụp, cậu giúp tớ xử lý." CốMặc Hàm không yên lòng trả lời.
"Khôngnên chụp cái gì? Chụp được cậu với Vũ Dương làm cái gì? Ừ rồi?" Lý Thanh Viễn vẻ mặt cười xấu xa.
"Theonhiều năm kinh nghiệm y học của tớ, vừa rồi dạ dày của tiểu thư Tần kia khôngđược tốt lắm, loại bệnh này tuy lớn mà nhỏ, cậu để ý một chút. Tiểu thư Triệukia thật sự độc ác a!" HàVăn Hiên hiếm khi đứng đắn như vậy.
"Ơ.Bác sĩ Hà thật sự là lương y như phụ mẫu, bạn gái của người ta cậu quan tâm nhưvậy làm gì?" Lý Thanh Viễn thật vất vả mới nắm được cái cơ hội tốtnày.
"Ngươicút!" Hà Văn Hiên nổi giận.
Cố Mặc Hàm nhìn xa xa đôi mắt thâm thúy càng ngày phátra màu đen đặc, con mắt khẽ nheo lại: Triệu Tịch Vũ.
Trăng lên đỉnh đầu, yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc,sáu người đứng ở ngưỡng cửa nói lời tạm biệt với từng khách mời. Sau đó, sáungười động tác thống nhất đều nới lỏng cà vạt ra, cởi nút thứ nhất của áo sơmi.
"Chếttiệt [1], chuyện này thật không phải để người làm, tớ có lẽ đilàm bác sĩ của mình thôi." HàVăn Hiên chửi bới.
"Bệnhviện có liên lạc gì không?" CốMặc Hàm trầm mặc cả buổi rốt cục cũng mở miệng.
"Bìnhthường, bệnh viện trực thuộc H Đại, khoa não của bệnh viện này nhưng lại tốtnhất trong nước." Hà Văn Hiên rấtđắc ý.
Mệt mỏi cả đêm, mọi người cũng không muốn nói nhiều,đi khỏi đại sảnh yến tiệc thì đều trở về nhà, đều tìm các mama của mình.
Cố Mặc Hàm lái xe rời khỏi khách sạn cũng không quálâu thì trở lại. Đi đến phòng của Tần Vũ Dương ngủ để thuốc dạ dày ở đầugiường, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang ngủ say này vẻ mặt bất đắc dĩ: "VũDương, anh nên làm thế nào với em đây..."
Ngày hôm sau Tần Vũ Dương mới vừa tỉnh dậy đã cảm thấyđau đầu như muốn nứt ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh không quen thuộc này, ởđầu giường nhìn thấy một ly nước cùng một lọ thuốc dạ dày. Cô chỉ nhớ rõ ngườinhìn thấy sau cùng là Cố Mặc Hàm, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi cô làm cáchnào đến được chỗ này, rửa mặt thay quần áo xong rồi đi khỏi thì mới biết đây làkhách sạn mà tối hôm qua mới tổ chức buổi yến tiệc kia, chắc là Cố Mặc Hàm đưacô tới đây. Cô bây giờ thật sự là không rõ tâm tư của Cố Mặc Hàm.
Cố Mặc Hàm đứng trước cửa sổ phòng làm việc của tầng26 nhìn Tần Vũ Dương ra khỏi khách sạn gọi xe rời đi, điện thoại trong phònglàm việc vang lên, Cố Mặc Hàm liền nhấc lên.
"Cốtổng, cô Tần đã đi khỏi."
"Đượcrồi, tôi đã biết."
Cố Mặc Hàm đơn giản đáp một tiếng liền gác máy.
Đêm qua anh ngồi ở chỗ này cả buổi, suy nghĩ cả đêm,nhưng rút cuộc thế nào cũng nghĩ không ra được gì. Co ngón trỏ lên ấn trán, rấtnhanh cũng rời khỏi khách sạn.
Về nhà thay quần áo, ăn bữa sáng ở gần cổng khu đô thịthì mới loạng choạng lái xe đến công ty. Đến công ty các nhân viên nữ thì đangvây quanh một chỗ khí thế ngất trời chỉ trỏ vào một trang của tờ báo mà thảoluận, còn các đồng nghiệp nam thì bực bội không thôi.
"Haiz,cậu nhìn cái người đẹp trai đứng gần nhất kia, thật có nhiều khí chất của tiểuthụ a!" Một đồng nghiệp nữ trong ánh mắt tràn đầy bong bóngmàu hồng.
Tần Vũ Dương nhìn thoáng qua, đó là ảnh chụp của buổitiệc tối hôm qua, trong hình là sáu người đang nói cười nhìn về phía máy ảnh.Đứng gần nhất, ư, Lý Thanh Viễn, hình như cũng giống thụ thật.
"Tớvẫn thích nhất Cố tổng, áo sơ mi màu hồng phấn thật thích hợp với anh ấy nha,cậu nhìn đôi mắt hoa đào kìa, còn nữa cậu xem anh ấy cười thật dịu dàng." Một người đồng nghiệp nữ khác thì đoạt lấy tờ báo ômvào ngực.
Tần Vũ Dương lại nhìn lướt qua, cái tên yêu nghiệt kiacười có chỗ nào là thấy dịu dàng đâu? Thấy thế nào cũng như công tử ăn chơi.Anh ta đang nhìn thấy cái gì? Mà cười đến vui vẻ như vậy.
"Khôngphải là thế hệ con nhà giàu thứ hai với chút giàu có thôi sao, có gì đặc biệt hơnngười, người đàn ông có bộ dạng tốt như vậy thì làm được cái gì?" Một vài đồng nghiệp nam khịt mũi coi thường, lập tứclọt vào sự vây đánh của toàn thể quí cô.
"Đâylà □ sự ganh ghét trắng trợn của bọn ông! Thật đáng tiếc nha, ganh ghét cũng vôdụng thôi, đời này ấy mà, bọn ông cũng không có hi vọng gì đâu."
"Bọnngười các cô là những phụ nữ nông cạn!"
"Mặckệ bọn ông, chúng mình cứ tiếp tục xem, đừng để ý đến bọn họ. Tớ cònthích..."
Tần Vũ Dương vẫn đang hứng thú bừng bừng nghe, đột nhiênmột số đồng nghiệp quay đầu lại trông thấy cô: "Tần tổng."
Một đám thất kinh đều trở về vị trí mỗi người.
Tần Vũ Dương bình dị gần gũi cười: "Khôngsao, về sau chúng ta có thể sẽ cùng Phong Hoa hợp tác, hiểu rõ hơn về văn hóacủa công ty Phong Hoa cũng không tệ, mọi người cứ tiếp tục đi."
Nói xong cũng trực tiếp vào phòng làm việc, lưu lạimột đám người đưa mắt nhìn nhau: văn hóa công ty?
Là ai đã từng nói, gian trà nước và phòng vệ sinhtrong công ty là nơi tốt nhất nghe bát quái. Lúc này Tần Vũ Dương đang đứngtrong vách riêng của phòng vệ sinh, tay đang đặt trên nắm cửa, chẳng biết lànên đi ra không đi ra thôi tốt nhất là không nên đi ra. Cô cũng muốn biết gầnđây công ty xảy ra chuyện gì, tóm lại thoát ly khỏi quần chúng cũng không tốtđẹp gì.
"Nghenói yến tiệc hôm qua của Phong Hoa tổ chức đặc biệt long trọng, bữa tiệc linhđình, người đẹp nhiều như mây, ngay cả lãnh đạo thành phố họ Lý cũng đi." Nghe giọng nói là nhân viên thực tập của bộ phận PR.
"Nàycó cái gì ngạc nhiên, mấy vị kia là ai chứ, lãnh đạo Lý nịnh bợ còn còn khôngkịp nữa là." Đây là của trưởng phòng của bộ phần hành chính.
"Tôinghe người bạn bên tòa soạn báo nói, ngày hôm qua phóng viên bọn họ còn chụpđược Cố tổng của Phong Hoa trên hành lang ôm một người phụ nữ mặc lễ phục dạhội màu tím, vốn tưởng rằng lập được công lớn, nhưng sáng sớm hôm nay đã bịlãnh đạo của các tòa soạn báo mắng trước mắt đến cẩu huyết, còn đem phim gốcmang đi, xem ra Cố tổng đối với người phụ nữ này không tầm thường nha." Đây là của một phó quản lý của bộ phận PR.
Lễ phục dạ hội màu tím? Tần Vũ Dương nghĩ, khi đến hộinghị hằng năm cô ngàn vạn lần phải nhớ rõ không được mặc bộ này đi dự, miễn chokhỏi bị phát hiện.
"Cònnghe nữa này, trên buổi yến tiệc có rất nhiều phụ nữ xum xoe, thật sự là khôngbiết xấu hổ, những phụ nữ kia vào ngày thường thì giả vờ đứng đắn, vừa nhìnthấy đàn ông là rập khuôn bổ nhào tới, thật là ti tiện mà!"
"Chaoôi, tối qua Tần Vũ Dương cũng đi kìa, các cô nói đi, cô ta có phải cũng chủđộng yêu đương hay không?"
"Aibiết được, tuổi cô ta còn trẻ mà đã leo cao như vậy rồi, còn không phải là ỷvào Đổng sự Tôn cho cô ta chỗ dựa sao, cô cũng không thấy cô ta có bạn trai,nói không chừng là được Đổng sự Tôn bao nuôi đây."
Tần Vũ Dương nghe đến đó thì mày nhíu lại, như thế nàolại kéo cô vào đây, những lời giống vậy cô nghe đã nhiều, ho nhẹ một tiếng đẩycửa đi ra. Đầu tiên ba người đều sững sờ, sau đó vẻ mặt xấu hổ, không biết cónên hay không nên mở miệng.
Tần Vũ Dương nhìn bọn họ một cái cũng không nói gì,chỉ là chậm rãi rửa tay, sau khi rửa xong thì hong khô tay, sau đó mới cười bọnhọ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tần Vũ Dương từ trước đến nay không phải là ngườikhoan dung độ lượng với người khác, cô am hiểu nhất khi nào nên lợi dụng việccông trả thù riêng. Vậy nên vài ngày sau, nhân viên thực tập kia bởi vì đi muộnmột lần liền bị chụp cái mũ có thái độ lười nhác nên trì hoãn việc chuyển sangchính thức, mà hai vị trưởng phòng tất nhiên là bị điều đến làm quản lý cho mộtcông ty con hàng năm đều lỗ vốn, đối với cái loại điều động bề ngoài thì thăngchức nhưng là ngầm giáng chức này, các cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
Tần Vũ Dương tự nhận không phải là thánh mẫu, cô chỉlà cùng các bộ phận có quan hệ đánh tiếng quan tâm thôi, mặc dù cô không giếtbá nhân nhưng bá nhân lại bởi vì cô mà chết [1], cô rất hài lòng đối với kết quả này.
Tâm trạng vui vẻ này liên tục duy trì đến tối khi cùngLãnh Thanh Thu dùng cơm với nhau, mà Lãnh Thanh Thu rõ ràng lại không tậptrung.
"ThanhThu, cậu làm gì vậy, không an tâm?" TầnVũ Dương đem tâm hồn đang lang thang của Lãnh Thanh Thu kéo trở về.
"Tớđang suy nghĩ." Lãnh Thanh Thulấy tay giữ đầu, nằm úp xuống bàn.
"Suynghĩ? Suy nghĩ cái gì?"
"Hômnay công ty chúng tớ mở cuộc đánh cược, đánh cược sáu vị lãnh đạo này ai có bạngái trước, tớ không biết nên đánh cược ai đây."
"Thậtlà đủ nhàm chán, thế nào, sao các cậu rõ ràng bọn họ lại không có bạngái?"
"Đươngnhiên, bọn họ có chỉ là bạn nữ thôi."
Tần Vũ Dương vừa ngẩng đầu liền thấy sáu vị chủ nhâncủa Phong Hoa được một đám người vây quanh từ cửa đi vào, mỗi người đều dínhlấy trên người một người đẹp, hoặc là quốc sắc thiên hương, hoặc là lung laysinh động, hoặc là phong tình vạn chủng, cô cười cười: "Đúngvậy, bạn nữ, nói thực đúng."
Lãnh Thanh Thu theo ánh mắt cô nhìn sang, cũng nhìnthấy một màn này, nhưng lại lập tức nổi trận lôi đình: "ThạchLỗi không phải nói anh ta đêm nay muốn đi bàn chuyện làm ăn sao, hiện tại tạisao cùng phụ nữ tới nơi này ăn cơm? Tớ biết là lời đàn ông không thể tinmà..."
Tần Vũ Dương nghe được manh mối trong lời nói, một taychống cằm vẻ mặt tươi cười nhìn Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu phát giác chính mình lỡ lời, vội vàngche dấu: "Tớnói, Thạch tổng làm sao lại đến chỗ này, thật là trùng hợp nha, ha ha."
Tần Vũ Dương đồng ý gật đầu, vẫn chưa nói chuyện.
Lãnh Thanh Thu cười khan vài tiếng, vẻ mặt đau khổ đãbị đánh bại.
Tần Vũ Dương đưa tay vươn qua bàn ăn vê mặt cô ấy: "Thếnào, Lãnh Thanh Thu, tìm được Kim Yến Tây của cậu rồi sao? Tớ sao cảm thấy tớgiống như bỏ lỡ cái gì đó?"
Lãnh Thanh Thu đau đến nhe răng trợn mắt: "Nhẹmột chút, cậu nhẹ một chút. Tớ nói, tớ nói thì được chớ gì, chị à chị mau buôngtay!"
Sau đó dưới ánh đèn sáng mờ tại Tinh Hải, Lãnh ThanhThu vừa uống rượu vừa thẳng thắn.
Thì ra khi Thạch Lỗi đến Phong Hoa thì rất khiêm tốn,núi không hiện nước cũng không rỉ, Lãnh Thanh Thu nghĩ anh ta chỉ là một ngườibạn học của Cố Mặc Hàm, con trai của một nhà bình thường. Thường xuyên cùng anhta nói giỡn, cùng nhau dùng cơm. Về sau biết rõ gia thế của anh ta, Lãnh ThanhThu liền bắt đầu trốn tránh anh ta, lúc làm việc tận lực không cùng anh ta tiếpxúc, vừa tan tầm liền chuồn nhanh về. Tránh được vài tuần thì Thạch Lỗi khôngchịu nổi, trong giờ làm việc liền đến phòng làm việc của cô trước mắt tò mò củabao người đem cô túm đến tầng cao nhất của công ty thổ lộ với cô. Lãnh ThanhThu lúc ấy luống cuống, Thạch Lỗi nói không cần nóng vội, cho cô thời gian suynghĩ, mỗi ngày gởi tin nhắn trao dồi tình cảm, trước giờ tan tầm của ngày hômnay thì nói cho cô ấy biết buổi tối muốn đi bàn chuyện làm ăn, ai biết thếnhưng lại đụng phải.
"Cậunói đi, gia thế của anh ấy như vậy, tớ xứng đôi thế nào được?" Lãnh Thanh Thu dĩ nhiên đã say, gối đầu nằm lên cánhtay.
Tần Vũ Dương thở dài. Người khác gặp chuyện như vậythì vui vẻ còn không kịp, mà Lãnh Thanh Thu lại giống con chim sợ cây cung [2] cũnglà có lý do.
Khi Lãnh Thanh Thu ở đại học có một bạn trai quan hệrất tốt, về sau khi hai người tốt nghiệp, bạn trai cô ấy mang cô ấy về nhà, mẹnhà nam không hài lòng gia thế của Lãnh Thanh Thu, cảm thấy cô ấy không xứngvới con trai của mình, nói rất nhiều lời khó nghe, còn làm cho con trai chiatay với cô ấy. Lãnh Thanh Thu còn nhỏ đã mất cha, mẹ cực nhọc vất vả nuôi cô ấykhôn lớn, cô ấy rất hiếu thảo với mẹ. Hết lần này tới lần khác đôi tai ngườiđàn ông kia lại cực dao động, mẹ mới nói mấy câu lại làm cho hắn thay đổi lòng.Tính tình của Lãnh Thanh Thu lại thanh cao, làm cho một trận liền tách ra. Sauđó Lãnh Thanh Thu không hề đề cập đến chuyện này nữa, nhưng dù sao cũng ở bênnhau bốn năm, làm sao có thể không đau lòng.
Những điều này đều là mẹ Lãnh Thanh Thu nói cho Tần VũDương. Tần Vũ Dương nhớ lúc ấy bà Lãnh nắm lấy tay của cô nói với cô: "ThanhThu là một đứa trẻ có vận mệnh khổ, Vũ Dương à, con quen nhiều người như vậy,sau này nên giới thiệu người tốt cho Thanh Thu đấy." Tần Vũ Dương miệng đầy hứa hẹn, nhưng trong lòng lạicảm thấy chua xót.
Hóa ra một Lãnh Thanh Thu rất tùy tiện cũng đã từng bịtổn thương. Hóa ra, người có bề ngoài cười càng vui vẻ, thì vết thương tronglòng càng sâu.
Sau đó, Lãnh Thanh Thu càng không ngừng xem mặt.
"ThanhThu? Thanh Thu?" Tần Vũ Dương vỗnhẹ Lãnh Thanh Thu, buông tiếng thở dài, lấy di động ra gọi cho Thạch Lỗi.
"Quánbar Tinh Hải, vật bị mất mời nhận lại, lập tức tới ngay, quá hạn thì không chịutrách nhiệm." Sau đó liền quyếtđoán tắt điện thoại.
Không đến mười phút Thạch Lỗi liền chạy tới, Tần VũDương vẫy tay gọi anh ta, anh ta lập tức đi tới, yêu thương nhìn Lãnh ThanhThu, hỏi Tần Vũ Dương: "Côấy là vì tôi mới say đến vậy à?"
Tần Vũ Dương vẻ mặt nhàn hạ thoải mái: "Anhcảm thấy thế nào?"
Thạch Lỗi buồn rầu ôm đầu bứt tóc: "Tôithích cô ấy lại mang tới cho cô ấy phiền não lớn như vậy sao?"
Tần Vũ Dương uống một ngụm rượu: "Mộtngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng."
Thạch Lỗi gật gật đầu: "Tôi hiểu được."
Nói xong ôm lấy Lãnh Thanh Thu chuẩn bị rời đi, lại bịTần Vũ Dương ngăn lại.
"ThạchLỗi, chúng ta cũng đã nhiều năm quen biết, Thanh Thu là bạn của tôi nhiều năm,tôi có mấy câu muốn nói cho anh biết, anh sẵn lòng nghe không?"
Thạch Lỗi đặt Lãnh Thanh Thu ngồi xuống đem cô ấy ômvào trong ngực: "Cônói đi."
Tần Vũ Dương nhìn vào mắt Thạch Lỗi, thu lại vẻ khôngđếm xỉa vừa rồi: "ThạchLỗi, Thanh Thu không giống những cô gái mà hôm nay anh đã mời đi ăn, nếu anhkhông nghiêm túc, nếu anh chỉ muốn vui đùa một chút, đừng tìm cô ấy, cũng khôngthiếu những phụ nữ muốn bò lên giường của anh Thạch đây, anh nên tìm các cô ấymà chơi, còn Thanh Thu không chơi nổi đâu. Thạch Lỗi, anh không phải là con cáinhà bình thường, nếu anh không thể bảo đảm gia đình của anh tiếp nhận cô ấy,anh cũng đừng nên trêu chọc cô ấy. Cô ấy đã từng bị tổn thương ở cùng phươngdiện này, tôi không muốn nhìn cô ấy lại ngã xuống một chỗ đến hai lần. Tôi nóinhư vậy, anh hiểu chưa?"
Thạch Lỗi cúi đầu ngắm Lãnh Thanh Thu: "Tôihiểu rõ, tôi rất nghiêm túc, tôi sẽ không để cho cô ấy bị bất kỳ ủy khuấtnào."
Tần Vũ Dương cười: "Rất tốt. Đưa cô ấy vềđi. Anh Đầu Đá."
Thạch Lỗi nhếch môi cười: "Đừng,đừng gọi tôi là anh Đầu Đá. Từ nhỏ tôi vì dụ dỗ nhóc Cố Mặc Hàm kia gọi tôi mộttiếng ‘anh Đầu Đá’ mà vắt óc suy nghĩ. Về sau cậu ta thực sự gọi, nhưng mỗi lầnkhi cậu ta gọi tôi là anh Đầu Đá đều cười híp mắt thì cũng có nghĩa là tôi phảichịu tiếng oan rồi."
Tần Vũ Dương bày ra nụ cười sáng lạn: "Đừng ởtrước mặt tôi nói về anh ta, tôi không quen anh ta, cám ơn!"
Thạch Lỗi bị cô vạch trần cũng không tức giận, cườicười:"Đitrước."
Tần Vũ Dương vẫy tay tạm biệt.
Nhìn Thạch Lỗi ôm Lãnh Thanh Thu ra khỏi quán bar, TầnVũ Dương ở trong lòng nói: Nha đầu, hãy biết quý trọng đi, cậu may mắn hơn tớđó!
Tần Vũ Dương lại ngồi một lát rồi mới lái xe về nhà.
___________
[1] Nguyênvăn Kháo của bạn Trung có nghĩa giống như bạn fuck you. Không biết dùng gì chohợp nên ghi chữ này, nếu các bạn đọc thấy không hợp với truyện hay có từ ngữthích hợp hơn thì nói để bạn sửa lại nha. ^^
[2] Côkhông giết bá nhân nhưng bá nhân vì ta mà chết có nghĩa: tuy lòng mang oán hậnkhông có ý làm tổn hại đối phương, song đối phương vẫn cứ vì lòng oán hận củachính cô mà bị người hại chết.
Đây là một thành ngữ điển cố bắt nguồn từ quyển thứ 39của Tấn Thư Liệt Truyện, một trong 24 sách lịch sử Trung Quốc do Phòng HuyềnLinh và Lý Diên Thọ biên soạn dưới thời Đường Thái Tông năm 648.
[3] Nguyênvăn kinh cung chi điểu. Đây là thành ngữ có trong điển tích Chiến quốc sách.Canh Luy đứng trước Ngụy Vương, giương cung không có tên, giả bắn một phát, conchim nhạn rơi xuống. Canh Luy giải thích với vua rằng: “Sở dĩ như vậy là vì conchim này bị thương, vết thương chưa lành và lòng khiếp sợ chưa tan, cho nênthấy giương cung lên là sợ hãi”. Nghĩa bóng là một lần bị nạn thì liền sợ hãi.