Cô và anh gặp nhau, chỉ là thoáng qua, chẳng để lại chút gì ấn tượng sâu sắc trong lòng nhau. Vậy mà, năm đó cô trở thành bạn gái của anh, lại chẳng ngờ hợp li, li hợp, họ phải sống xa nhau. Khi anh gặp khó khăn nhất, tưởng chừng không thể nào chống đỡ nổi, thì cô lại giúp anh vượt qua hoạn nạn.
Trở về bên nhau chưa lâu, cô và anh lại xa nhau, lãng quên nhau, có lẽ quên mất đi nửa kia, đó cũng là một đặc quyền được hạnh phúc. Năm đó, cô và anh chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão...
Người có gặp, hoặc không gặp tôi, tôi vẫn ở nơi này, không buồn không vui. Người có nhớ, hoặc không nhớ tôi, tình cảm vẫn ở đó, không đến cũng không đi. Người có yêu, hoặc không yêu tôi, yêu thương vẫn ở đó, không tăng thêm không không bớt đi. Người theo, hoặc không theo tôi, thì tay tôi vẫn ở trong tay người, không muốn cách xa. Hãy tựa vào vòng tay tôi, hoặc, hãy để cho tôi vào trái tim của người, lặng lẽ yêu thương nhau dù cho buồn hay vui.
Bình luận truyện