Editor: Yang Hy.
Khương Tuệ vội vàng chạy lại, không có gì quan trọng bằng mạng người.
Trì Nhất Minh chạy tới cũng sửng sốt: "Anh!"
Cậu cố hết sức nâng Trì Yếm dậy, cắn răng nói với Khương Tuệ: "Giúp tôi một chút."
Tết nhất, đến được bệnh viện đã gần giữa trưa.
Trì Yếm mất máu quá nhiều, vẫn luôn hôn mê, Trì Nhất Minh cau mày, nhìn thấy Khương Tuệ, lạnh lùng hừ một tiếng.
Khương Tuệ thấy Trì Yếm không có việc gì, liền quyết định rời đi.
Trì Nhất Minh ngồi ở cạnh cửa, thấy cô đứng dậy rời đi, cậu vươn chân ra đá cửa, cánh cửa đóng chặt lại.
Trì Nhất Minh nhìn thấy, má cô hơi phồng lên, có chút đáng yêu.
Cậu nói: "Cậu đi đâu?"
"Tôi về nhà." Hôm nay vẫn là tết đấy!
Trì Nhất Minh cứng đờ, cũng ý thức được mình theo bản năng không cho cô đi có chút kỳ quặc, nhưng cậu vẫn không rút chân về, tìm lung tung một cái lý do: "Anh trai tôi còn chưa ăn cơm, cậu đi mua cơm cho anh ấy."
Khương Tuệ trợn tròn đôi mắt.
Trì Nhất Minh sờ sờ túi của mình, chạy ra quá vội nên không mang theo tiền. Trì Nhất Minh mặt dày không đổi sắc: "Có đi hay không, mua luôn cho tôi một phần."
Khương Tuệ mím môi, rõ ràng là mùa đông nhưng môi cô vẫn đỏ đỏ như bông hoa hồng.
Khương Tuệ hỏi: "Vậy hai người ăn cái gì?"
Trì Nhất Minh bị nhan sắc của cô lung lay, có chút ảo não: "Tôi không ăn cay, những cái khác đều có thể. Anh trai tôi không kén ăn."
Khương Tuệ gật đầu, tỏ vẻ nhớ rõ: "Cậu lấy chân ra để tôi đi ra ngoài."
Trì Nhất Minh hồ nghi nhidn cô: "Cậu sẽ không chạy chứ?" Ngay sau đó cậu cười u ám, "Cậu dám chạy học kỳ sau mỗi ngày tôi đều đi tìm cậu."
"..."
...
Trì Yếm mở to mắt, thấp giọng ho một tiếng.
Anh có chút choáng váng đầu, khuôn mặt còn bị trầy da do mặt đất gồ ghề. Cũng may không nghiêm trọng.
"Anh. " Trì Nhất Minh vội vàng đi tới, "Anh tốt lên chút nào chưa? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trì Yếm đứng dậy muốn xuống giường: "Anh không sao."
Trì Nhất Minh nói: "Có phải là do con tiện nữ Đoạn Linh kia không!"
Trì Yếm nhàn nhạt nói: "Không phải." Anh nói không phải thì thật sự là không phải, hơn nữa lần này là anh cố ý bị thương.
Trì Yếm nhìn ngoài cửa sổ, tuyết nặng trĩu trên cành cây. Năm 2002, anh vẫn hai bàn tay trắng.
Mấy năm nay anh nhìn thấy rõ, Đoạn Thiên Hải chỉ coi anh như món đồ chơi của Đoạn Linh, anh rất ít khi được tiếp xúc với bất cứ thứ gì của xí nghiệp Đoạn thị, vì vậy con đường Đoạn Thiên Hải này không thể đi.
Nhưng con đường Dương Tung lại có thể.
Trì Yếm giúp hắn cải tiến vài chiếc xe máy, Dương Tung cực kỳ có hảo cảm với anh.
Mấy năm gần đây, anh đã dần hoà nhập vào vòng nhỏ hẹp của Dương Tung.
Mấy tên con nhà giàu thích ăn uống thưởng thức nhạc, ngoại trừ có cha tốt, mọi thứ đều hỗn loạn. Nhưng mà đám con nhà giàu ấy chỉ hảo cảm ở ngoài mặt, trong lòng không nhất định sẽ coi trọng anh.
Cho đến hôm nay, anh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội.
Có một chiếc motor đã được cải tiến ở nước ngoài, nhưng tên chủ lại sợ lốp xe không đủ độ bám, lại tự tiện thay đổi.
Sau khi Trì Yếm nhìn thấy, anh nhàn nhạt dời tầm mắt đi.
Sau đó, lúc tên kia đua xe trên đường núi, bọn họ đang hào hứng cổ vũ thì lốp xe đột nhiên nổ, người nọ bị ném văng ra. Đám người đều trợn tròn mắt, chạy đi không kịp.
Trì Yếm đi chơi cùng bọn họ, cách rất gần, trong mắt lạnh lùng, mạnh mẽ chuyển tay lái chiếc xe đang mất khống chế.
Anh lăn trên mặt đất, đá xẹt qua khuôn mặt và khuỷu tay anh, nóng rát lại đau đớn.
Đám phú nhị đại vốn cho rằng hôm nay đã phải xong đời, không nghĩ tới Trì Yếm chuyển hướng chướng ngại vật, bọn họ mới có thể kịp thời chạy đi, nhặt về một cái mạng.
Đám phú nhị đại chân tay đều mềm nhũn.
Dương Tung cũng run rẩy, hắn kéo Trì Yếm lên: "Anh giúp đám tụi em nhặt cái mạng, về sau mọi người đều thiếu anh một cái mạng." Hắn quay đầu lại nhìn những người khác, "Không quá đáng chứ?"
Mọi người sắc mặt trắng bệch nhao nhao gật đầu, sau đó đưa người bị thương nặng nhất đến bệnh viện.
Trì Yếm không đến bệnh viện, anh kiên trì về nhà rồi mới ngã xuống.
Anh biết, nguồn nhân mạch này, cuối cùng cũng nắm chặt được.
Anh không có gì, nhưng cái gì cũng có thể kiếm bằng bản lĩnh. Mấy năm nay anh liều mạng xem sách ở Đoạn gia, cũng trộm học rất nhiều thứ lúc thực tập ở Đoạn thị. Bởi vì Đoạn Linh không thích đi học, một khi cô ta không muốn học, thì anh cũng không được học. Trì Yếm càng thêm ý thức rằng, anh cần phải cấp bách tìm một con đường khác.
Trì Nhất Minh thấy anh nhìn ngoài cửa sổ, cậu cũng nhịn không được đưa mắt nhìn: "Cậu ta sẽ không chạy trốn chứ? Lá gan có lớn vậy không?"
"Em nói ai?" Trì Yếm hỏi.
Bọn họ vừa nói xong, Khương Tuệ liền thở phì phò đi vào phòng.
Một lớp tuyết rơi trên tóc và khăn quàng cổ của cô, tựa như bị gió lạnh thổi đến đông cứng, cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt: "Ăn cơm đi."
Trì Yếm nhìn thấy cô, khẽ mím môi.
Khương Tuệ còn nhớ rõ sự không khách khí và xa cách trước khi anh té xỉu, cô lấy hộp cơm màu trắng đưa cho anh. Cô học theo anh, khuôn mặt khó coi, không nói lời nào.
Hộp còn lại màu đỏ, cô đưa cho Trì Nhất Minh.
Sau đó cô cũng không thèm nhìn tới bọn họ: "Cơm mua xong rồi, tôi đi đây."
Trì Nhất Minh theo bản năng đứng dậy, nhưng cậu vẫn còn nhớ mình đã đồng ý với Trì Yếm những gì. Cậu mở hộp ra: "Em nhìn xem cậu ta mua cái gì."
Phía trên là mấy lát khoai tây thanh đạm, còn có mấy hạt tiêu đặc biệt nhỏ.
Trì Nhất Minh hoài nghi nhìn hạt tiêu, sau đó cắn một miếng.
Ngay sau đó, sắc mặt cậu đột nhiên biến đổi: "Khương Tuệ!"
Mẹ nó khoai tây xào tiêu! Hạt tiêu đều lẫn ở trong không lấy ra được!
Cậu không ăn cay được, ăn một miếng, hốc mắt đã đỏ ửng lên, miệng lập tức không có cảm giác, hận không thể ra bên ngoài lấy tuyết bỏ vào miệng.
Trì Yếm mở hộp cơm của mình ra.
Bên trong thanh thanh đạm đạm, một hộp cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo.
Anh ngẩn ra hồi lâu, đôi mắt nhẹ nhàng rũ xuống. Cô còn nhớ rõ, dạ dày anh không tốt.
Anh nhớ tới những lời ác liệt mình đã nói với cô, trong lòng chua xót, lần đầu tiên nếm được tự vị hối hận.
...
Khương Tuệ về đến nhà, trong lòng cuối cùng cũng vui vẻ lên.
Dù sao tình huống đã tệ như vậy, vì sao cô phải nhịn Trì Nhất Minh? Sớm muộn gì cũng phải chết, ít nhất phải vui sướng một ngày.
Tên hỗn trướng kia bây giờ chắc là đã xanh mặt.
Còn Trì Yếm, loại người lương bạc này, đây là lần cuối cùng cô giúp anh. Về sau cho dù anh có chết trên nền tuyết, cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Một người cô cũng không thể trêu vào, tương lai cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận đi!
Qua năm mới, Khương Tuyết lại tràn đầy sức sống.
Cô nàng đắp một người tuyết rồi đưa cho Khương Tuệ, cười ha ha nói: "Em xem nó đi, có giống em không?"
Khương Tuệ nhận lấy, không hiểu: "Giống chỗ nào?"
"Đều trắng."
"..."
Khương Tuyết đưa mắt nhìn lên lầu, lấm la lấm lét kéo em gái qua: "Ở trường có bao nhiêu người thổ lộ với em? Nếu gộp lại chắc cũng được một lớp nhỉ."
Khương Tuệ nhịn không được nhắc nhở cô nàng: "Chị à, em mới 15 tuổi."
Khương Tuyết không tán đồng nói: "Mười lăm tuổi thì sao, thời cổ đại mười lăm tuổi đã sinh con rồi! Em đã sắp lên cao nhất (lớp 10), sau đó liền có thể mở ra cốt truyện 'Giáo thảo bá đạo yêu tôi'!"
Khương Tuệ nghẹn đến xanh mặt.
Khương Tuyết cái miệng quạ đen này!
Khương Tuyết đột nhiên ngừng cười: "Chị nói đùa thôi. Lúc còn trẻ đừng quá thích một người, như vậy mới có thể vui sướng lâu một chút."
Khương Tuệ biết chị mình lại nhớ tới Cao Quân, cô vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Chị họ làm người tuyết thật đáng yêu!"
Khương Tuyết nhìn một đống tuyết lộn xộn, lại nhìn Khương Tuệ như bị bệnh tâm thần.
Khương Tuệ đỏ mặt: "Xấu cũng rất đáng yêu."
Khương Tuyết cười ha ha, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Khương Tuệ: "Chị em không có yếu ớt như vậy, đời này chị không thích đoá hoa cao lãnh nữa, chờ chị mang tiểu chó săn về đi."
Khương Tuyết vẫn luôn híp mắt cười, nhưng mà bầy trời đầy tuyết, cả thế giới đều là màu trắng.
Khương Tuyết cô đơn nghĩ, lúc còn trẻ đừng quá thích một người, như vậy mới có thể vui sướng lâu một chút. Đây là dùng rất nhiều sự chân thành và nước mắt mới đổi lấy giác ngộ.
Đầu xuân năm nay tới đặc biệt sớm, lúc đi học lại, trời cũng không lạnh như năm rồi.
Tiến vào học kỳ sau của sơ tam, tất cả các lớp đều bao phủ bầu không khí khẩn trương.
Khương Tuệ đã nghĩ kỹ quà sinh nhật năm nay của mình.
Hiện tại mới tháng ba, chờ đến tháng chín, cô muốn Khương Thủy Sinh đi làm kiểm tra thân thể một lần. Sáu tháng cuối năm cũng là khoảng thời gian cuối cùng cô đi luyện tập thăng bằng, về sau cô sẽ không đến "Lớp vũ đạo Sương mai".
Lúc cô cởi giày nhảy, bầu trời đổ mưa.
Mưa tháng ba có chút lạnh, dự báo thời tiết ở thành phố R chưa bao giờ là chính xác.
Em trai của Trần Nam Nam bị bệnh, cô bé gấp đến độ sắp khóc, Khương Tuệ đưa ô cho cô bé, cô nghĩ ngợi một chút rồi đi đến nhà kho, tìm một miếng cao su mỏng, đội lên đầu rồi về nhà.
Lúc tiểu thành tràn ngập ánh nắng, nó ôn nhu lại đa tình, nhưng khi đổ mưa lại "Lục thân bất nhận"[2].
[2] Lục thân bất nhận: Ý là cha, mẹ, anh, em, vợ/chồng, con không nhận ra.
Hạt mưa rơi xuống bàn tay cầm miếng cao su của cô có chút đau.
Lúc đi ngang qua Nhị Kiều, Khương Tuệ thấy anh.
Anh mặc áo khoác đen, cầm chiếc ô đen, chậm rãi đi về hướng cô.
Trì Yếm năm nay mười tám tuổi, vóc dáng đã cao tới một mét chín.
Cô không thể không ngửa đầu nhìn anh, nước mưa từ trên tóc cô chảy xuống quai hàm, thoạt nhìn có vài phần hoa lệ.
Cô chớp chớp mắt, thấy là Trì Yếm, có chút phòng bị không vui mà nhìn anh.
Dù sao người đó cũng không tốt với cô.
Trì Yếm rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt đào hoa trong trẻo sâu thẳm, cực kỳ xinh đẹp.
Anh đột nhiên mở miệng: "Lúc em còn nhỏ, tôi từng cõng em một lần."
Khương Tuệ nghiêng đầu: "Cái gì?"
Trì Yếm nói: "Em kêu tôi trở về đi học, sau đó tôi đã trở về."
Khương Tuệ mờ mịt nhìn anh.
Ánh mắt thiếu niên rất lạnh nhạt, lạnh như cơn gió năm nay.
Anh nói: "Khương Tuệ, lúc đó tôi cảm thấy, thành phố R thật đẹp."
Trong mắt cô mang theo sự ngây thơ không rành thế sự và khó hiểu.
Trì Yếm nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Em thích Trì Nhất Minh sao?"
Sự nghi hoặc trong mắt Khương Tuệ chớp mắt liền biến mất, cô tức giận nhìn anh, không thể nhịn được nữa: "Anh mới thích Trì Nhất Minh!"
Anh dừng một chút, nhàn nhạt cười, trong mắt có chút ôn nhu: "Ừm, em không thích. Vậy em chờ tôi trở về."
Chờ anh trở về?
"Muộn nhất là hai năm, tôi sẽ trở về." Anh che ô lên đầu cô rồi đưa cho cô cầm, cũng không dám nhìn cô thêm, anh xoay người đi vào trong mưa.
Để lại cho cô một câu không đầu không đuôi như vậy, đến anh cũng thấy có chút khó khăn. Có lẽ ngày mai cô sẽ quên thôi. Ở thành phố R này anh đã có những trải nghiệm tồi tệ nhất, cũng có cơn mưa liên miên không dứt, còn có cô bé chưa bao giờ hiểu nỗi lòng của anh.
Có lẽ anh rất nhanh sẽ trở về, cũng có lẽ đời này anh không trở về nữa.
Mưa to chớp mắt một cái liền làm mái tóc Trì Yếm ướt nhẹp, anh chưa từng quay đầu lại.
Khương Tuệ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh, hồi lâu mới nhớ tới một chuyện cũ.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, lâu đến nỗi cô sắp quên mất.
Trì Yếm sau này oai phong một cõi, lúc trẻ cũng từng rời xa quê hương dốc sức đi làm.
Tất cả vinh quang sau này, đều là mồ hôi và máu của anh đã đổ ra.
Chịu nhiều đau khổ như vậy, anh thật sự muốn đi ôm tương lai huy hoàng của mình.