Chương 63
Sau đó, được Kỳ Nhiên trấn an, Từ Tri Tuế lại nằm mơ.
Có thể là vì quá mệt mỏi nên giấc ngủ này cô rất sâu, đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Kỳ Nhiên cũng không còn ở bên cạnh.
Trải qua sự hỗn loạn đêm qua, cô cảm thấy cả người mình rã rời, chỗ nào cũng đau nhức, nhất là eo và chân, hoàn toàn mềm nhũn không dùng lực được.
Nếu không phải bụng đang ùng ục kháng nghị, có lẽ cô đã nằm nguyên một ngày không xuống giường.
Sau khi hồi phục được một chút, Từ Tri Tuế xuống giường tìm một bộ quần áo mới mặc cho mình, bộ quần áo tối hôm qua đã bị Kỳ Nhiên giày vò đến biến dạng, lúc này đang lặng lẽ nằm trên sàn nhà, chờ đợi số phận bị ném vào thùng rác.
Vừa nghĩ tới giá cả của nó, Từ Tri Tuế vẫn không nhịn được đau lòng. Kỳ Nhiên bề ngoài là một người nhã nhặn lạnh lùng, không ngờ khi ở riêng lại mất khống chế đến vậy, ngay cả kiên nhẫn cởi mấy cái nút áo cũng không có.
Cô có dự cảm, tối hôm qua chỉ là một khởi đầu, một con thú hoang mới được buông thả sẽ không dễ dàng tha cho con mồi, sau này có lẽ sẽ có thêm nhiều chiếc áo ngủ chôn vùi trong tay anh —
Đương nhiên, so với áo ngủ thì bản thân cô còn đáng thương hơn nhiều.
Sau đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lên, ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi trên cửa sổ sát đất, toàn bộ phòng khách đều sáng ngời.
Từ sau khi Từ Tri Tuế vào ở, trong phòng có thêm rất nhiều đồ trang trí tinh xảo có phong cách, một số là cô tìm được trên mạng, một số là cô và Kỳ Nhiên cố ý chọn lựa khi đi dạo trung tâm thương mại. Tuy rằng đều là những món đồ chơi nhỏ không đáng tiền, nhưng lại làm cho căn phòng vốn trống rỗng này có thêm một chút ấm áp và hơi thở cuộc sống.
Lúc này, Kỳ Nhiên đang bận rộn trong bếp, hình thành một sự đối lập rõ ràng với Từ Tri Tuế. Thoạt nhìn anh rất có tinh thần, hẳn là vừa mới tắm xong, đuôi tóc vẫn còn ướt sũng, đường nét sườn mặt rõ ràng đứng ngược sáng lại càng thêm sắc nét. Cổ áo nửa hở, xương quai xanh như ẩn như hiện, mang theo chút hơi thở cấm dục.
Nhưng vừa nghĩ tới những chuyện tối qua anh làm trên người mình, trong đầu Từ Tri Tuế chỉ có một suy nghĩ ——
Tuyệt đối đừng để vẻ bề ngoài của anh mê hoặc, có người bề ngoài áo mũ chỉnh tề nhưng sau lưng lại rất cầm thú!
“Anh đang nấu gì vậy? Thơm quá.” Từ Tri Tuế đi theo mùi thơm trong nồi, kiễng chân nhìn quanh bếp, dùng mũi ngửi hai cái.
“Em đói bụng chưa? Sắp xong rồi đây.”
Kỳ Nhiên đậy nắp nồi lại, xoay người ôm eo cô, ánh mắt thoáng chốc dừng lại trên cổ cô, ho khan mộ tiếng rồi vén một lọn tóc dài che lại cho cô.
“Đi rửa mặt trước đi, lát nữa chúng ta ăn cơm.”
“Chờ đã…” Từ Tri Tuế cảm nhận được sự khác lạ từ trong ánh mắt anh, cô thuận tay cầm lấy điện thoại di động anh đặt trên bàn, mở chức năng máy ảnh rồi chụp lại cổ mình…
Quả nhiên!
“Anh Kỳ! Anh xem chuyện tốt anh làm đi!” Từ Tri Tuế xụ mặt muốn tính sổ với anh.
“Ừm…” Ngón tay Kỳ Nhiên cọ nhẹ lên vết đỏ trên da cô, cố nén cười nói: “Lúc ấy ánh đèn quá tối, anh cũng…”
Sự ăn năn của anh không hề thật lòng, Từ Tri Tuế không chút hoài nghi anh hoàn toàn cố ý làm ra chuyện này, tức giận nhéo mu bàn tay anh một cái: “Anh còn cười!”
“Được rồi, tối nay anh sẽ chú ý.” Kỳ Nhiên thuận thế cầm tay cô, ôm người vào trong ngực, cẩn thận đánh giá kiệt tác của mình, “Đúng là hơi sâu, lát nữa lúc ra ngoài em thắt khăn quàng cổ đi.”
“Chúng ta sẽ ra ngoài à?”
“Ừ, anh dẫn em đến một nơi.”
……
Sau bữa trưa, Kỳ Nhiên lái xe đưa cô đến bệnh viện Hoa Hiệp, gọi điện cho chuyên gia khoa tâm lý. Về phần tại sao không đến đơn vị của Từ Tri Tuế, Kỳ Nhiên có suy tính của mình.
“Đi tìm thầy của em làm kiểm tra thì các đồng nghiệp khác của em chắc chắn sẽ biết, anh không muốn em bị quấy nhiễu. Bệnh viện Hoa Hiệp cũng vậy, anh đã liên lạc với chủ nhiệm bên kia trước, ông ấy sẽ giúp chúng ta.”
Bác sĩ tâm lý đi khám bác sĩ tâm lý, việc này thấy thế nào cũng có chút là lạ, Từ Tri Tuế nói: “Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của em?”
Kỳ Nhiên nói: “Không, anh chỉ sợ vì em không muốn anh lo lắng nên không nói cho anh biết tình hình thực tế thôi. Ngoan, coi như để anh yên tâm, chúng ta qua đó kiểm tra một chút.”
“……”
Về chuyện muốn giúp cô điều chỉnh thân thể của mình, quyết tâm của Kỳ Nhiên còn kiên định hơn nhiều so với tưởng tượng của Từ Tri Tuế.
Đến bệnh viện, chủ nhiệm lớn tuổi hỏi thăm tình hình hàng ngày của Từ Tri Tuế, kiểm tra điện tâm đồ cho cô, lại làm đánh giá tâm lý và bài kiểm tra tính cách EPI, kết quả chẩn đoán cuối cùng giống như lời Từ Tri Tuế nói, trầm cảm nhẹ cộng thêm lo âu nhẹ.
Chủ nhiệm tiến hành trò chuyện sâu với cô, cố gắng tìm ra điểm khúc mắc của cô, biết được là biến cố gia đình đã để lại cho cô bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa, ông ấy thở dài một tiếng, đề nghị với Kỳ Nhiên: “Aiz, nhân sinh vô thường, gặp phải những chuyện như vậy, người nhà các cậu phải đồng hành và thấu hiểu cô ấy nhiều hơn.”
“….” Từ Tri Tuế cầm thẻ bệnh án của mình ngẩn người, nghĩ thầm bình thường mình cũng hay nói những câu như vậy. Nghĩ đến đây, cô còn thấy mình rất có tiềm năng trở thành chuyên gia.
Kỳ Nhiên trịnh trọng gật đầu, ghi lại từng câu từng chữ những điều cần chú ý và phương pháp điều trị của chủ nhiệm vào điện thoại di động.
Từ bệnh viện đi ra, Từ Tri Tuế nghịch hai hộp thuốc trong tay, nói thầm: “Xem đi, em không hề lừa anh, ngay cả thuốc cũng kê giống của em.”
Kỳ Nhiên cười kéo tay cô: “Đi, về nhà thôi.”