Chương 60
Lúc tan ca, đại sảnh phòng khám vắng tanh, các cô y tá trẻ giao ca bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về một góc nào đó của khu nghỉ ngơi.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, tướng mạo có một không hai, đáng tiếc là ‘hoa đã có chủ’, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa giỡn.
Các cô y tá châu đầu ghé tai, xì xào bàn luận, có người ngưỡng mộ, có người thở dài.
Trong khi Kỳ Nhiên là trung tâm của chủ đề bàn tán lại không hề bận tâm đến mọi thứ xung quanh.
Lọ thuốc nhỏ màu xanh lá cây dưới lòng bàn tay anh đã trở nên lạnh lẽo, anh đọc đi đọc lại phần hướng dẫn, trong đầu toàn là hình ảnh Từ Tri Tuế uống loại thuốc này.
Anh cũng có hiểu biết sơ về nguyên nhân và triệu chứng của bệnh trầm cảm, nhưng cũng chỉ là lướt xem vội trên web, trước hôm nay anh chưa bao giờ liên hệ căn bệnh này với Tuế Tuế.
Vừa nghĩ đến chuyện cô đã hoặc đang chịu sự dày vò của căn bệnh này, cảm giác tự trách lại mạnh mẽ nuốt chửng anh.
“Tiểu Kỳ, lại đến đợi Tri Tuế à?” Người nói chuyện là Tạ Thành Nghiệp.
Trong khoảng thời gian Chu Vận bị ốm, ông ấy có từng đến thăm bệnh, cũng từng gặp Kỳ Nhiên lúc ấy vẫn luôn túc trực bên cạnh hai mẹ con cô vài lần, qua lại thường xuyên nên cũng dần quen mặt.
Tuy rằng ông ấy đã cố gắng tác hợp Từ Tri Tuế và Tạ Thư Dục, cũng cảm thấy tiếc nuối cho sự bỏ lỡ của Tạ Thư Dục, nhưng không thể không thừa nhận, cậu thanh niên tên Kỳ Nhiên này biết cách chăm sóc người khác hơn con trai của mình, cũng hiểu rõ trái tim Từ Tri Tuế hơn.
Ông ấy vừa mới đi họp về, nhìn thấy Kỳ Nhiên ngồi một mình ở đây, xuất phát từ sự đánh giá cao về anh, ông ấy hiếm khi chủ động chào hỏi.
Kỳ Nhiên quay đầu, gật đầu mỉm cười với ông ấy: “Chủ nhiệm Tạ, thầy mới từ bên ngoài về ạ?”
“Đúng vậy, tôi về lấy chút đồ, cậu ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, em đợi Tuế Tuế đi ăn cùng.”
Tạ Thành Nghiệp chào hỏi anh mấy câu đơn giản rồi rảo bước định vào văn phòng, bỗng nhiên Kỳ Nhiên đứng thẳng người gọi ông ấy lại.
“Chủ nhiệm Tạ.”
Tạ Thành Nghiệp quay đầu: “Còn chuyện gì sao?”
Kỳ Nhiên thở dài một hơi, bước nhanh sang đó, cân nhắc vài giây rồi mở miệng nói: “Thầy là thầy giáo của Tuế Tuế, cũng là chuyên gia về lĩnh vực này, không biết là…thầy hiểu rõ về trình trạng bệnh của cô ấy bao nhiêu ạ?”
Tạ Thành Nghiệp cẩn thận đánh giá người thanh niên trước mắt, trong mắt không có quá nhiều kinh ngạc, im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Đi thôi, đến văn phòng của tôi nói chuyện nhé.”
…
Lúc Từ Tri Tuế ra khỏi văn phòng, vừa liếc mắt đã thấy Kỳ Nhiên đứng cuối hành lang, trên gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của cô lập tức nở một nụ cười thật tươi. Cô khép lại áo khoác, chạy về phía anh.
“Sao anh lại lên đây? Không phải đã nói là ngồi trên xe đợi em sao?”
Nghe thấy giọng nói của cô, Kỳ Nhiên thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, mỉm cười vươn tay về phía cô: “Muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút, nên anh lên đây đợi.”
Từ Tri Tuế nắm lấy tay anh, gương mặt đầy vẻ ngọt ngào lườm yêu anh một cái: “Em không tin, anh quá biết cách dỗ em rồi.”
Kỳ Nhiên cắm ống hút vào ly nước trong tay rồi đưa qua, xoa xoa đầu cô, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ lại nuông chiều: “Sao hôm nay tan làm muộn thế?”
“Em cứ tưởng được tan làm sớm, ai ngờ nhất thời có nhiệm vụ khác… Thôi bỏ đi, anh đợi lâu lắm rồi đúng không? Hay là em mời anh ăn cơm nhé, coi như đền bù?”
Kỳ Nhiên chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô: “Đi thôi.”
Hai người ăn tối ở một nhà hàng Vân Nam, hương vị không được ngon lắm nhưng người xếp hàng lại rất nhiều, Từ Tri Tuế đánh giá nhà hàng này chỉ hào nhoáng bên ngoài, marketing tốt hơn phục vụ, sau này sẽ không đến nữa.
Lúc ăn cơm, Kỳ Nhiên im lặng bất thường, ánh mắt mang theo suy tư luôn dừng trên người cô, muốn nói gì đó rồi lại ngần ngại.
Từ Tri Tuế có thể cảm giác được trong lòng anh có tâm sự, nhưng anh không chủ động nói ra thì cô cũng không tiện hỏi, nói vài ba câu chuyện đùa để hòa hoãn bầu không khí, nhưng chỉ đổi lại nụ cười cay đắng bên môi anh.
Về đến nhà thì đã muộn, Từ Tri Tuế vào phòng tắm gột sạch sự mệt mỏi của một ngày, lúc ra ngoài, Kỳ Nhiên đang ngồi trong phòng làm việc bận rộn, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt anh, khiến đôi mắt đen nhánh của anh càng sâu hơn.
Từ Tri Tuế đứng ở cửa nhìn một lát, thấy anh xem quá tập trung nên cũng không làm phiền, ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc.
Cô vừa hoàn thành bước chăm sóc da cuối cùng thì Kỳ Nhiên đi tới, hơi nghiêng người từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Cằm của anh chống lên vai cô, hơi thở phả thẳng vào cổ cô, nhưng vì cúi thấp đầu nên cô không thể thấy rõ sắc mặt của anh.
Từ Tri Tuế ngẩng đầu, nhìn vào gương, đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của anh, nói: “Anh Kỳ này, anh nên cạo râu được rồi đấy, chích vừa đau vừa ngứa.”
Nghe vậy, Kỳ Nhiên nhấc cằm lên, vòng tay đang vòng quanh eo cô lại siết chặt hơn, anh hít một hơi thật sâu, tham lam mùi hương trên người cô.
Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng nói: “Tuế Tuế, anh xin lỗi.”
“Đang yên đang lành tự dưng anh nói xin lỗi làm gì?”
Từ Tri Tuế xoay người lại, phát hiện đôi mắt của Kỳ Nhiên đã đỏ bừng, mang theo suy tư nhìn sâu vào mắt cô. Cô giật mình, nhanh chóng nâng mặt anh lên, hỏi: “Sao vậy anh? Hôm nay vừa tan làm là em đã phát hiện anh hơi kỳ lạ rồi, có phải công việc gặp vấn đề gì không?”
Kỳ Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô: “Chuyện công việc đâu có khiến anh bận tâm đến vậy.”
“Vậy thì?”
Kỳ Nhiên mở lòng bàn tay cô ra, đặt lọ thuốc màu xanh lá cây vào tay cô. Từ Tri Tuế rũ mắt nhìn, trong lòng thoáng lộp bộp.
“Thuốc này…sao lại ở chỗ anh?”
Kỳ Nhiên thở dài: “Là bà chủ của Tĩnh Mĩnh đưa cho anh, bảo là em đã đánh rơi ở đó. Thì ra nguyên nhân khiến em bị đau dạ dày không phải là vì ăn uống không điều độ, mà là vì uống thuốc thời gian dài, đúng không?”
Từ Tri Tuế siết chặt lọ thuốc trong tay, sắc mặt trở nên đờ đẫn. Trầm mặc chốc lát, cô nói: “Anh biết cả rồi sao?”
Ngón tay Kỳ Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô: “Vì sao không nói cho anh biết?”
Từ Tri Tuế từ từ cụp mắt xuống.
Kỳ Nhiên không phải là người duy nhất cô không nói, mà ngay cả Chu Vận sống hằng ngày với cô cũng không biết bệnh tình của cô. Người duy nhất biết tình hình của cô chỉ có thầy giáo của cô, Tạ Thành Nghiệp.
Tạ Thành Nghiệp là chuyên gia về lĩnh vực này, những biểu hiện kỳ lạ của cô đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của ông ấy.
Cũng theo đề nghị của thầy giáo, cô đã tiếp nhận trị liệu, nhưng cô không dám để cho bất cứ ai biết chuyện này.
Trên thế giới này không có sự đồng cảm thật sự, trong môi trường ngày nay trầm cảm đã không phải là một bệnh lý có thể hiểu được, chưa kể cô còn là bác sĩ tâm lý.
Cô tự giễu nhếch môi, đáy mắt nổi lên tầng sương mù: “Buồn cười lắm đúng không? Em là một bác sĩ tâm lý nhưng lại có vấn đề về tâm lý.”
Kỳ Nhiên nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: “Không cho phép em nói mình như vậy.”
Từ Tri Tuế lắc đầu: “Nhưng đây là sự thật, em đã từng chữa trị cho rất nhiều người, nhưng lại không thể chữa trị cho chính mình.”
Trái tim Kỳ Nhiên thắt lại.
“Có thể nói cho anh biết không, ngoài thuốc này ra em còn uống loại thuốc nào khác?”
Từ Tri Tuế do dự giây lát, đứng dậy đi đến huyền quan, cầm lấy túi xách của mình rồi quay lại. Kỳ Nhiên kéo cô ngồi xuống giường, cô hít một hơi thật sâu, giống như vừa đưa ra quyết định nào đó, sau đó lấy hai lọ thuốc từ dưới lớp lót của túi xách ra.
Trazodone và Eszopiclone, tương ứng với thuốc chống trầm cảm và gây ngủ vào ban đêm.
Kỳ Nhiên nắm chặt ba lọ thuốc trong tay, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.
<!-- AI CONTENT END 1 -->