Hôm nay Vĩ Đình cũng đi làm bình thường, cho đến chìu cô lại vội rời khỏi công ty. Hi Chi nhìn Vĩ Đình vừa rời khỏi phòng liền nhắn tin cho Tiểu Bạch.
- " Vĩ Đình ra ngoài rồi. Em ấy đi kí hợp đồng với Lâm tổng đó."
- "ừm.tớ biết rồi."
Tiểu Bạch ngồi trong xe trước công ty Trương thị thấy màn hình điện thoại sáng lên thì bật lên xem. Nhìn dòng tin nhắn cô cũng nhíu mày rồi nhanh trả lời. Thì ra Tiểu Bạch không xuất hiện trước mặt Vĩ Đình nhưng mọi thứ về người kia cô đều biết là do trong nội bộ của Trương thị và cả Trương có nội gián giúp đỡ. Và không ai xa lạ đó là Hi Chi.
Sau khi nhận tin nhắn chừng 5 phút Vĩ Đình cũng xuất đầu lộ diện, cô nhanh lái xe rời khỏi Trương thị.
- A Tâm...theo cô ấy.
Tiểu Bạch ra lệnh cho tài xế mình đuổi theo. A Tâm nghe vậy cũng nhanh khởi động xe đuổi theo phía sau. Chẳng mấy chốc chiếc xe của cả hai ngừng ngay một nhà hàng kiểu Nhật. Vĩ Đình cũng nhanh được nhân viên dẫn lên lầu vào trong một căn phòng. Tiểu Bạch cũng nhanh vào một căn phòng kế bên sát vách. Cả hai căn phòng chỉ cách nhau một cánh cửa kéo màu trắng thôi.
- Lâm tổng theo như yêu cầu của ông tôi đã soạn sẵn một hợp đồng rồi. Ông xem qua đi.
Vĩ Đình đưa 1 bản hợp đồng đưa tới trước mặt người đàn ông ngồi đối diện mình. Đây là hợp đồng với giá hơn 10 tỷ nên Vĩ Đình rất cân nhắc.
- Giám đốc Trương, cô làm gì mà gấp thế. Chúng ta uống với nhau một ly rồi bàn tiếp nha.
Người đàn ông kia phớt lờ bản hợp đồng đi mà đưa tới trước mặt Vĩ Đình một ly rượu. Vĩ Đình biết mình vừa mới vào đã nhanh nói bản hợp đồng cũng kì nên cũng cắn răng mà nhận lấy ly rượu.
Nhưng 1 ly rồi 1 ly cứ thế Vĩ Đình uống rất nhiều hai má ửng đỏ, mắt bắt đầu lim dim. Cô biết mình không ổn rồi, phải nhanh kí nhanh rồi chùn lẹ.
- Lâm.Lâm tổng. Ông xem lại bản hợp đồng dùm tôi đi.
Vĩ Đình đầu óc quay cuồng cơn buồn nôn cũng khiến cô khó chịu, cô mơ hồ quơ lấy sấp bìa xanh đưa cho người kia. Nhưng người kia lại quăng sang 1 bên.
- Giám đốc Trương cô thật sự rất đẹp...áy da... lại rất thơm nữa. Nếu cô làm tôi vui....dù 10 cái hợp đồng tôi cũng sẽ kí cho cô. Lại đây nào...ngoan nào.
Tên đàn ông biếи ŧɦái kia bắt đầu rời chỗ mình mà sang chỗ Vĩ Đình, Ông ta nắm tay Vĩ Đình đưa mũi vào cổ Vĩ Đình mà hít lấy mùi hương của nước hoa.Vĩ Đình giờ rất say không tài nào mở mắt nổi để nhìn rõ vẻ mặt dê xòm của lão.
- Lâm tổng...ông làm gì vậy....buông tôi ra.
- hí hí hí.Ngoan nào.
Vĩ Đình cô sức yếu ớt mà đẩy tên biếи ŧɦái kia ra, Nhưng có lẽ cô quá yếu thêm hơi men làm tay cô chẳng có chút sức lực nào. Tên Lâm tổng biếи ŧɦái kia càng càng quấy, hắn ta kìm chặc tay Vĩ Đình mà bắt đầu mò mẫm khắp người cô.
SẸT...BỊT..A
Ngay lúc Vĩ Đình đang tuyệt vọng nước mắt lăn dài thì cánh cửa bên hông cũng được kéo ra. Tên đàn ông kia liền ngưng mọi hành động quay sang nhìn. Nhưng chưa kịp nhận ra là ai thì một bàn chân đã ịn ngay lên người ông. Khiến cho ông ngã nhào ra sàn mà rên rĩ.
- Đừng sợ...tôi sẽ bảo vệ em.
Tiểu Bạch cởϊ áσ khoát ra trùm lên người Vĩ Đình ôm ngay cô vào lòng mình. Vĩ Đình được ôm vào lòng mùi hương dịu nhẹ kia sao quen thuộc quá, vòng tay này sao quen thuộc quá. Vĩ Đình cảm nhận được sự che chở, và cảm giác an toàn của người kia nên liền rút vào lòng Tiểu Bạch mà ôm ghì chặc lấy cô.
A Tâm bên kia thì đánh túi bụi vào tên biếи ŧɦái kia rồi trói hắn lại.Tên biếи ŧɦái kia bị đánh mặt mũi máu me hai con mắt thì sưng lên quỳ một đống. Tiểu Bạch ôm Vĩ Đình mà lòng rất giận, cô thật muốn đâm chết tên kia.
- Thằng khốn...Tao nói cho mày biết, nếu để tao thấy mày 1 lần nữa. tao thề sẽ lấy mạng chó mày đó.
Khắc hẳn một Tiểu Bạch khùng khùng thục nữ, hay là con của một gia tộc gia giáo. Tiểu Bạch ánh mắt hằn những tia máu nhìn đâm đâm tên Lâm tổng kia mà buôn lời. Mặc dù hắn ta lớn tuổi hơn cô rất nhiều nhưng cô vẫn xưng với hắn là mày tao. Người kia bị đánh đến phát sợ cũng chỉ dám gật đầu lia lịa. A Tâm sau đó liền lôi cổ hắn ra ngoài đánh cho 1 một trận nữa, để Tiểu Bạch cùng Vĩ Đình trong phòng.
- " Cậu mau đến nhà hàng Nhật Kawa đi."
Tiểu Bạch nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hi Chi gọi cô đến. Vì bản thân cô không muốn Vĩ Đình biết mình là người cứu cô.
- (Đình Đình...tôi vẫn đằng sau em đó thôi. Vẫn đợi 1 ngày em quay lại....chỉ cần em xoay lưng lại thôi.)
Tiểu Bạch ôm chăc Vĩ Đình cho thoả mọi nhớ nhung suốt thời gian vừa qua. Cô hôn nhẹ lên vầng trán kia như truyền bao yêu thương cho người kia với hi vọng Vĩ Đình sẽ nhớ ra.
- Đình Đình.....Em ấy sao vậy? sao lại say thế này?
Hi Chi cũng nhanh chạy xe tới chẳng mấy chốc cô cũng tới nhà hàng. Vừa vào phòng thì chỉ thấy Vĩ Đình đang nằm trong lòng Tiểu Bạch mà ngủ thôi.
- Đợi cô ấy tỉnh lại, cậu hỏi cô ấy đi. Giờ cậu đưa cô ấy về đi. Nhớ,đừng nói với cô ấy tớ ở đây.
Tiểu Bạch cũng không muốn nói về chuyện không hay kia, vì nếu nói thì đợi Vĩ Đình tỉnh lại nói sẽ tốt hơn. Hi Chi biết Tiểu Bạch muốn gì nên cũng nhanh dìu Vĩ Đình. A Tâm phụ Hi Chi dìu Đình Đình ra xe để đưa về.
***
Sáng hôm sau Vĩ Đình mới tỉnh lại, đầu đau nhức ngồi dậy nhìn xung quanh thì nhận ra là phòng mình nên thở phào an tâm. Cô ngồi trấn tỉnh lại suy nghĩ nhớ lại chuyện hôm qua không khỏi thắc mắc.
- Lúc đó, người đó là ai? tại sao mình thấy lúc người đó ôm mình, mình thật không còn thấy sợ nữa. Tại sao cảm giác rất quen thuộc như vậy?.... Đúng rồi ai đã đưa mình về nhà? Chắc chắn là người đó.
Vĩ Đình vò đầu nhớ mọi chuyện đêm qua, nhưng ngoài những chuyện nói chuyện với Lâm tổng kia thì cô hoàn toàn không biết gì nữa. Nhưng bây giờ cô lại ở nhà an toàn như này thì rất thắc mắc người đưa mình về, cô ngay nhanh chạy VSCN rồi đi tìm mọi người hỏi.
- Ba mẹ...hôm qua ai đã đưa con về nhà thế ạ?
Vĩ Đình từ trên lầu chạy xuống nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ở bàn ăn liền nhăn nhó chạy ngay xuống gặn hỏi.
- Là chị dâu con đó.
- chị dâu??? Chị...tại sao hôm qua chị biết em ở đó mà tới vậy?
Vĩ Đình liền quay sang nhìn Hi Chi đang ăn liền nhăn nhó gặn hỏi. Vì cô rất mong từ Hi Chi mà biết người ôm cô lúc đó là ai.
- à...... Hôm qua chị nhận được điện thoại của nhà hàng, họ nói em say ở đó không tự về được. Nên nhờ chị đến đón.
Hi Chi bị hỏi liền lúng túng suy nghĩ nhanh ra một lí do gì đó cho hợp lí. Vì như lời dặn của Tiểu Bạch thì không thể để Vĩ Đình biết được.
- Vậy lúc đó chị có thấy ai ở trong phòng cùng em không?
- Không?chị vào chỉ thấy em nằm lăn ra sàn ngủ thôi.
- không đúng. Rõ ràng lúc đó có 1 người đã ôm em vào lòng, mùi hương đó, vòng tay đó rất thật không thể là do em ảo giác được. KHÔNG THỂ NÀO.
Vĩ Đình nghe Hi Chi nói vậy lòng bất giác khó chịu, bức bối, cảm giác đó cô không thể lầm được. Nhưng nghĩ lại Hi Chi chẳng có lí do gì mà dấu mình chuyện này cả. Mọi thứ cứ mù mịt trong đầu cô.
- Thì Tiểu Khúc ôm em chứ ai.Giờ thì ăn mau rồi đi làm. Con gái con đứa gì mà uống say như vậy, không thấy mất mặt à.
Hạ Vi nhìn Hi Chi như có gì đó mờ ám, nhưng có vẻ cô không muốn nói. Nên nó nhanh giúp cắt ngang suy nghĩ của Vĩ Đình.Vĩ Đình bị la cũng bĩu môi ngồi ăn điểm tâm. Nhưng trong lòng thật rối bời khi mọi thứ không rõ ràng.
- Đúng rồi. Vĩ Đình rốt cuộc hôm qua sảy ra chuyện gì? chẳng phải em đi bàn hợp đồng với Lâm tổng sao?
Hi Chi tò mò từ đêm qua khi nhìn cảnh tưởng trong căn phòng kia, rõ ràng là có gì đó rất kinh khủng sảy ra ở đó. Nên bây giờ Vĩ Đình tỉnh lại cũng thuận miệng hỏi luôn.
- Chị đừng nhắc tên biếи ŧɦái đó nữa. Hắn ta đã chuốt rượu em còn giở trò sành bậy nữa. Đúng là tên chó chết mà....Khoan..Đúng rồi. Lúc đó hắn đã cố ý sàm sở em. Nhưng sao đó hình như hắn bị người nào đó đánh. Chị dâu.... Lúc chị tới cả hắn chị cũng không thấy sao?
Vĩ Đình nhớ lại tên biếи ŧɦái muốn cưỡиɠ ɦϊếp mình mà bực tức vừa ăn vừa mắng. Nhưng sao đó chợt sực ra điều gì đó không đúng. Rõ ràng nếu như lúc đó chỉ mình cô vậy thì cô đã bị thịt rồi không thể nào tên kia đột nhiên mất hứng được.
- Không. Không có...chắc có lẽ người nào đó bất bình đánh rồi đuổi ông ta đi rồi.
Hi Chi bị hỏi ngược thêm lần nữa lại bắt đầu lúng túng. Sự lúng túng kia càng cho Hạ Vi thấy rằng cô đang che giấu gì đó.
- Tên khốn, dám giở trò với con gái ta. Nó chán sống rồi.
Ba Vĩ Đình nghe con gái nhém chút bị cưỡиɠ ɦϊếp mà giận dữ. Cả nhà ai cũng phát hoảng kinh hoàng khi nếu ngày hôm qua không có ai cứu chắc Vĩ Đình đã tiêu đời rồi. Nhìn cha mình nổi giận ai nấy đều lắm lét ngồi im ăn điểm tâm không ai dám hé răng nói gì nữa.
***
- Tiểu Khúc, em nói thật đi, làm sao em biết Đình Đình ở đó.
Đợi lúc lên xe đi làm Hạ Vi mới mở lời hỏi Hi Chi sự thật, dù cô dấu thế nào cũng không qua mắt được người ngày ngày bên cô đâu. Biết không thể dấu Hạ Vi rồi Hi Chi đành kể sự thật cho nó nghe.
- Là do Tiểu Bạch gọi em tới. Em không biết có chuyện gì sảy ra ở đó, khi em đến chỉ thấy Tiểu Bạch đang ngồi ôm Đình Đình vào lòng, trên sàn còn có máu nữa. Nếu như lời Vĩ Đình kể, vậy chắc có lẽ A Tâm tài xế của cậu ấy đã đánh cho tên kia một trận rồi.
- Sao Tiểu Bạch lại có mặt ở đó? không thể trùng hợp như vậy được....a....?có phải em làʍ ŧìиɦ báo cho nó không? khai mau.
- hihi. ừm...chị..chị nhất định không được nói chuyện này cho ĐÌnh Đình biết đó nha. Không là em ấy sẽ nổi sung thiên với em đó.
Hi Chi bị lộ tẩy liền giả nai cười cười ngây ngô nắm lấy tay Hạ Vi mà năn nỉ. Hạ Vi nhìn tiểu thụ đáng yêu đang sợ liền thừa cơ lấy chút lợi ích.
- tự nhiên má bên này đơ đơ sao á nha.
Hạ Vi hai mắt nhìn đường lái xe tay thì đưa lên má sờ giả bộ xoa xoa gì đó. Nhìn vẻ mặt đáng ghét kia Hi Chi cũng biết Hạ Vi muốn gì rồi.
- Moazzz.đáng ghét.
- hihi.