Tiểu Bạch sau khi rời khỏi Trương gia thì bần thần lê bộ trên đường.Cô cứ nhớ tới thái độ vừa rồi của Vĩ Đình mà đau lòng.Cô cứ đi đi cứ đi hết đụng trúng người này rồi trúng người kia mà không có 1 cảm giác gì hết.Cô đi rất lâu rất lâu đến khi cả hai chân không thể cất bước nổi nữa mới dừng lại. Tiểu Bạch nhìn sang liền thấy một quán ăn gần đó. Cô nhanh bước vào và kêu rất nhiều bia ra bàn.
Trương Thức từ nảy giờ đều đi theo Tiểu Bạch từ phía sau cô. Vì anh sợ Tiểu Bạch sốc quá sẽ làm chuyện dại dột thôi.Anh chỉ biết đi theo cô từ sau thôi. Tiểu Bạch cứ cầm hết lon này tới lon khác mà uống. Trương Thức can cũng không được đành ngồi im lặng nhìn cô uống thôi. Nhưng Tiểu Bạch càng ngày càng uống 1 nhiều hơn và cô bắt đầu lảm nhảm.
- Anh...có phải đây là hậu quả của em...không? Nếu em đi cùng cô ấy, sẽ không có tai nạn, sẽ không có ngày hôm nay. Tất cả là do em...ực
Tiểu Bạch say không còn nhướng mắt nổi nữa mà vẫn nhảm nhảm với Trương Thức.Cô vừa nói được hai ba chữ lại đưa lon bia lên uống. Trương Thức nhìn cảnh tượng Tiểu Bạch đau khổ cũng đau lòng. Anh dựt ngay lon bia trên tay nó.
- Đừng uống nữa.
- Chiều nay cô ấy nói em kinh tởm...kinh tởm đó....người yêu em kinh tởm em...kinh tởm em..
Tiểu Bạch không ngồi nổi nửa cô dần dần hiếp mắt rồi gục đầu xuống bàn.
- Sao phải khổ thế này? đau khổ thế sao lại không buông?
Trương Thức nhìn cô gái tóc tai bù xù nằm trên bàn mà lắc đầu anh liền cởϊ áσ khoát khoát mình mặt cho cô. Rồi cõng cô rời quán.Ngoài trời se lạnh trời cũng khuya rồi trên đường có một anh chàng dịu dàng cứ thế cõng cô gái đang bi thương về nhà.
Một lúc sau anh cũng cõng Tiểu Bạch về tới Trương gia. Anh vừa vào nhà thì thấy cả nhà chưa ai ngủ hết đang ngồi sofa nhìn anh lom lom. Có lẽ chuyện anh cõng Tiểu Bạch về khiến cả nhà bất ngờ. Hạ Vi nhìn thấy anh mình cõng Tiểu Bạch không hiểu sao liền nhíu mày khó hiểu.
- ( Dạo này anh cả rất tốt với Tiểu Bạch thì phải?)
Hạ Vi nhìn Tiểu Bạch ngủ say xưa trên lưng anh mình mà có chút gì đó bất an.
- Em ấy uống say nên con đưa em ấy về đây ạ.
Trương Thức thấy sắc mặt mọi người khó hiểu nên cũng nhanh chóng phân trần.
- Thôi con cõng con bé lên phòng dành cho khách đi.
Ba Trương Thức thấy con trai cứ cõng người con gái kia trên lưng mãi như vậy cũng không được nên liền kêu anh đi.
- Vợ...em lên xem Tiểu Bạch đi.
Hạ Vi không biết nghĩ gì nhìn bóng lưng anh mình rời đi liền quay sang vỗ tay Hi Chi mà nói. Hi Chi nhìn ánh mắt của Hạ Vi có ý gì đó nên cũng nhanh đi theo sau Trương Thức.
Hi Chi băng bó vết thương lại cho Tiểu Bạch rồi để cho cô ngủ. Một lúc sau cô mới trở lại phòng mình.
- Bảo bối...mau lại đây uống sữa nào.
Hạ Vi đi từ ngoài vào cầm theo 1 ly sữa ấm mang giọng cưng chiều nói với cô. Rồi nhanh đi lại đưa cho Hi Chi ly sữa ấm mà do chính mình pha. Hi Chi nghe người yêu kêu ngọt ngào nên mỉm cười vui vẻ nhận lấy ly sữa uống nhanh rồi leo lên giường.
- Chị....nhìn Tiểu Bạch thế này. Em thật không nở chút nào cả.Em sợ cậu ấy sẽ gục ngã mất.
Hi Chi nằm cạnh ôm lấy Hạ Vi mà mặt cũng lo lắng ít nhiều. Nhìn người bạn thân nhất của mình bị như vậy cũng khiến cô chạnh lòng.
- Nhìn chúng nó như vậy tôi cũng chạnh lòng. Nhưng tôi tin Tiểu Bạch nó không dễ buông tay vậy đâu. Rồi nó sẽ có cách để Vĩ Đình trở về bên nó thôi.Tình yêu là phấn đấu bảo vệ không phải sao?
Hạ Vi nhìn cô vợ bảo bối của mình đang lo lắng nên cũng nhanh hôn lên mái tóc cô mà trấn an. Với chuyện em gái mình như vậy người làm chị ai mà không lo lắng chứ. Nhưng chỉ là Hạ Vi không bộc lộ ra ngoài, trong lòng cũng có một nỗi lo lắng khác nữa đang canh cánh trong lòng.
- dạ.. Mà chị. Nếu như em cũng quên chị như Vĩ Đình quên Tiểu Bạch thì chị sẽ làm sao?
Hi Chi bắt đầu phim giả tưởng của mình. Cô ngồi tưởng tượng ra mình bị mất trí nhớ rồi có nổi khùng như Vĩ Đình không? Rồi người yêu bé nhỏ của mình sẽ như thế nào với bản tính dở hơi đó.
- em hả? Vậy thì tôi không ngần ngại bắt em nhốt vào một cái phòng. sẽ giam em cả đời trong đó cho đến chết thì thôi. Vì cả đời này em chỉ được yêu tôi. Chỉ được là người của Trương Hạ Vi tôi thôi.
- Ơ..chị dám...
Hi Chi nghe cách bá đạo của Hạ Vi mà không khỏi bất ngờ. Đúng là nói cô khùng không sai. Hi Chi nghe xong liền đánh bùm bụp vào bụng thon của Hạ Vi. Hạ Vi bị đánh nên liền chụp lấy tay Hi Chi rồi chòm dậy nhìn chăm chăm Hi Chi.
- Tiểu Khúc!!! Tôi thật sự hi vọng có kiếp sau. Bởi vì, kiếp này không đủ để tôi yêu em.
Hạ Vi không ăn kẹo nhưng lại nói lời ngọt ngào đêm khuya khiến Hi Chi như có ngàn con bướm đang bay lượn trong lòng. Hi Chi chẳng nghỉ gì choàng tay ôm cổ Hạ Vi mà trao cho nó 1 nụ hôn.
Hai nụ hôn trao nhau đầy ngọt ngào những chiếc lưỡi uốn éo đùa giỡn với nhau. HÔn thì hôn tay không yên, Hạ Vi bắt đầu luồn tay vào trong chiếc áo ngủ của Hi Chi vươn lên vòng một nơi nhạy cảm mà nắn bột. Hi Chi cũng không thua gì mà nhanh chóng tháo bỏ áo của Hạ Vi. Chẳng mấy chốc những chiếc áo cũng được quăng xuống sàn.
Hạ Vi lần mò xuống xương quai xanh của Hi Chi mà hôn hít khiến mặt Hi Chi bắt đầu đỏ lên. Tay Hạ Vi vuốt nhẹ dọc theo vòng eo của Hi Chi mà đùa giỡn."ư"...Hi Chi vừa nhột vừa đê mê nhắm nghiền mắt nhanh kéo đầu Hạ Vi mà hôn.
Bên dưới Hạ Vi bắt đầu xâm chiếm liên tục khiến cho Hi Chi khó chịu kinh khủng. Chỉ biết ôm ghì chặc cổ Hạ Vi. Nhưng không thể để Hạ Vi lúc nào cũng chiếm thế như thế. Hi Chi cũng nhanh chóng đưa tay xuống tìm nơi tư mật của người yêu mà xâm chiếm.
- ư...
Hạ Vi đột ngột bị ăn liền phản ứng rên nhẹ lên. Cả hai thỏa mãn nhau chìm đắm trong sự hạnh phúc và ngọt ngào của cả hai. Một lúc bắt đầu chuyển thế ra cây kéo.
Hai thân thể trần như nhộng 2 cặp chân bắt chéo nhau. Hi Chi nắm lấy chân của Hạ Vi, Hạ Vi cũng ngược lại. Cả hai nhắm nghiền mắt thỏa mãn đối phương. Chẳng mấy chốc cơ thể của cả hai bắt đầu có sự run nhẹ. Cơ thể bắt đầu nòng dần và rồi cả hai rên nhẹ lên và nằm ngã ra sau thở.
Hạ Vi mệt lừ bò lê lên ôm chầm lấy bảo bối của mình.Hi Chi cũng nằm rút vào lòng Hi Chi mà chìm vào giấc ngủ. Hạ Vi mệt là vậy nhưng vẫn dịu dàng hôn nhẹ lên trán Hi Chi rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Nhà Trương gia phòng thì ấm áp hạnh phúc, phòng thì say mà chìm vào giấc ngủ, phòng thì chìm vào mông lung với giấc mơ.
Vĩ Đình chìm vào giấc mơ của riêng mình. Trước mắt cô cả khung trời xanh biết, xung quanh người người qua lại. Những đôi tình nhân tay trong tay vui vẻ cười đùa với nhau trao nhau những điều ngọt ngào nhất. Nhưng đâu đó lại có 1 cô gái cá tính ngồi trên băng ghế với cây đàn.Vĩ Đình đang nhìn chăm chăm vào một cô gái xinh đẹp đang mân mê cây đàn hát rong.
Ngày trước chẳng biết mãi mãi là bao xa?
Cho đến một ngày chìm đắm trong sự dịu dàng của chị.
Trong biển người chỉ có chị khiến em biết thế nào là rung động
Bài hát ngọt ngào được cô gái hát lên làm thu hút Vĩ Đình. Cô say đắm nhìn cô ta di chuyển những ngón tay trên những dây đàn một cách điêu luyện. Và nghe những câu từ của bài hát kia.
- Thích thì nhìn tôi này. Tôi là hiện thân của cái đẹp nè.
Đang lúc cô say đắm tận hưởng bài hát thì từ đâu 1 bàn tay từ phía sau đan vào tay cô quay sang nói với cô.Nhưng cô không thể nào nhìn thấy khuôn mặt được dù cô cố gắng thể nào. Nhưng cô quả quyết đó là 1 cô gái, vì người đó có 1 mái tóc dài ngang lưng.
- Chị là ai?...chúng ta có biết nhau sao?
Vĩ Đình lúc này chỉ có thể hỏi người kia là ai thôi.Vì cô biết bàn tay ấm này nó quen thuộc và dáng người này cô đã thấy ở đâu rồi nhưng cô không tài nào nhớ ra nổi. Chỉ biết người này rất yêu thương mình. Nhưng khi cô kịp hỏi thì bàn tay kia cũng đã vội buông tay cô mà lùi bước đi xa dần. Vĩ Đình hốt hoảng cảm nhận người kia càng lúc càng xa dần mà tim như đau đớn chỉ biết chạy theo thôi.
- Khoan đã...đừng đi mà.
Vĩ Đình lo sợ chạy theo với lấy tay người kia nhưng rồi cô té nhào ra, người kia cũng vì vậy dần biến mất trước mắt cô.
- ĐỪNG MÀ....
Vĩ Đình la to bật dậy trong phòng mình, cô ngồi bần thần thở hổn hển. Đưa tay lên mặt sờ thì cô mới phát hiện chỉ là giấc mơ thôi mà cô đã khóc đến thảm thương nước mắt đầy mặt rồi.
- Người đó là ai? Tại sao cô ta rời đi thì tim mình lại đau như thế? Tại sao mình không thể nhớ ra? Tại sao chứ?
Vĩ Đình nắm chặc trái tim đang thổn thức trong lòng ngực của mình mà khóc. Cô không thể nào nhớ nổi người kia là ai càng khiến cô đau hơn. Hai tay cô ôm đầu vò tóc mà cố gắng ép mình nhớ ra. Nhưng mọi thứ chỉ vô vọng cô càng cố nhớ đầu càng đau nhưng kết quả cũng không thể biết người kia là ai hết.