SÁNG HÔM SAU
Sáng hôm sau mặt trời vừa nhú lên thì Hạ Vi đã cự mình thức giấc. Nhưng nơi tay trái lại truyền ngay tới 1 cảm giác tê cứng. Hạ Vi liền mở mắt quay sang nhìn thì mới phát hiện một khuôn mặt dễ thương đang nằm lên đó ngủ ngon lành. Có lẽ đêm qua Hi Chi ngủ và xem tay nó là cái gối rồi.Hạ Vi nhìn người yêu ngủ ngon trên tay mình mà lòng sao cảm thấy bình yên đến lạ. Sau bao nhiêu sóng gió thì cuối cùng một lần nữa cô lại trở về bên nó. Hạ Vi nhẹ nhàng rút tay ra hôn lên trán người kia 1 cái nhẹ rồi đi VSCN. Mọi thứ xong xuôi nó mới lê thân đi xuống nhà, vừa xuống thì một mùi thơm của trứng chiên bay thoang thoảng khắp căn phòng rồi. Nó nhẹ nhàng rón rén đi xuống bếp. ?
- Dì...dì đang nấu gì vậy ạ? Con phụ dì 1 tay nhé?☺️
Hạ Vi vẫn rất e dè với mẹ Hi Chi, nó đứng phía sau nhìn mẹ Hi Chi mà nói nhỏ nhẹ như cún con đang sợ sệt vậy. Mẹ Hi Chi nghe tiếng nói liền quay lại tươi cười vớ nó.
- Con dậy rồi à...dì nấu chút bữa sáng cho hai đứa, hai đứa ăn rồi hả đi làm.
- Vâng. Làm phiền dì quá.hi
- Lại đây...dì có chuyện muốn nói với con.
Hạ Vi cũng vẫn giữ thái độ khách sáo và e dè nói chuyện với bà. Mẹ Hi Chi nhìn đứa trẻ sợ sệt nên liền đi ra nắm lấy tay nó đi lại sofa.
- Hạ Vi này..?
Hạ Vi ngoan ngoãn theo bà đi đến phòng khách ngồi nói chuyện. Sau khi cả hai yên vị trên ghế rồi mẹ Hi Chi mới trầm ngâm một lúc sau mới nói.
- Dì xin lỗi...Năm xưa, nếu không vì dì kiêng quyết ngăn cấm hai đứa đến với nhau. Thì có lẽ con bé Hi Chi đã không ngốc nghếch làm chuyện tổn thương con. Con cũng không vì thế mà bỏ đi nước ngoài mấy năm liền như vậy.Tất cả là lỗi của ta....ta nói ra những lời này không phải để con tha thứ cho ta. Vì ta không dám mong con sẽ tha thứ cho ta. Nhưng ta mong con hãy hiểu và đừng giận gì Hi Chi nữa. Nó chỉ vì thương ta nên mới làm những chuyện đó thôi. ?
Mẹ Hi Chi ôn nhu nhìn Hạ Vi mà nói ra nổi lòng. Sau khi mọi chuyện xảy ra một thời gian bà cũng nghe Hi Chi kể lại mà không khỏi cắn rứt lương tâm. Bà không nghĩ thứ tình cảm bà cho rằng sẽ không đi đến đâu, tình cảm mà không có bất cứ sự ràng buộc nào đó, lại là một thứ tình cảm chân thật không khác gì một cuộc tình bình thường như vậy. Và bà không ngờ rằng đứa con gái nhỏ của bà lại chọn cách hy sinh làm kẻ xấu để vung tròn tình thân như vậy.
- Dì biết không?...con từng rất sợ, sợ phải nhìn em ấy bên cạnh người con trai kia. Những lúc nhìn em ấy bên người kia, tim con đau, rất đau. Cứ như từng mạch máu đang vở ra vậy. Nỗi đau cứ ngày ngày nhiều hơn. Con đã nghĩ mình phải rời khỏi nơi này, mắt không thấy thì tim sẽ không đau nữa. Nhưng mà...con lại sợ....Con lại sợ....sợ người kia không tốt với em ấy...sợ em ấy không hạnh phúc....sợ người kia không hiểu em ấy, sợ người kia chê em ấy hậu đậu, sợ người ta không thật lòng. Rồi bỏ rơi em ấy một mình, làm em ấy tổn thương. Những lúc đó, con sợ em ấy đau lòng mà không thể dựa vào ai, không ai dỗ dành em ấy...không ai ôm em ấy vào lòng mà xoa dịu cho em ấy.?
- Con cũng sợ...sợ có một ngày em ấy chạy đến gặp con và nói "Chị à!!! Em không hạnh phúc". Lúc đó con phải làm sao? giữ em ấy lại hay là làm ngơ như không quan tâm?
- Con từng hỏi mình " mình đã làm sai điều gì?" mà em ấy nhẫn tâm đối xử với con như vậy? Sao có thể nói xa là xa? nói bỏ là bỏ chứ? Con đã hận em ấy, hận em ấy bỏ con, hận em ấy tổn thương con. Càng hận em ấy con lại càng hận con hơn. Khi mà bao nhiêu năm qua con luôn nghĩ con là người tổn thương nhất, con là người đau lòng nhất. Nhưng mà thật ra người chịu đau khổ hơn con đó là Tiểu Khúc. Cô ấy luôn chịu uất ức, từ sự gẻ lạnh của con mà không một lần lên tiếng than trách con. Con mới là người có lỗi với em ấy...mới là người cần sự tha thứ của em ấy.
Hạ Vi ngồi bộc lộ tâm tình ra, nó cứ ngồi nói không biết từ lúc nào mà nước mắt cũng vì thế mà trào ra theo từng chữ nó thốt ra. Mẹ Hi Chi ngồi nghe nó nói mà tim cũng nhói đau. Bà không ngờ người con gái trẻ trước mặt mình, người mà mình từng đánh, từng xua đuổi lại yêu con gái mình đến như vậy. Bà cũng cảm động đến khóc đi, bà cũng liên tục lau nước mặt mình đi. Bà nhanh ôm Hạ Vi vào lòng cho nó khóc trong lòng mình.?
- Vi nhi...Tiểu Khúc nhà ta từ nay nhờ con chăm sóc rồi. ?
Hai người dưới nhà thì an ủi nhau nhưng nào có hay còn một người nữa đã nghe thấy cuộc nói chuyện bất ngờ này. Hi Chi từ lâu đã thức giấc, cô thấy mẹ mình và Hạ Vi ngồi nói chuyện thì liền nép một bên nghe xem họ nói gì. Nhưng không ngờ những lời nói của Hạ Vi chạm đến tim cô, cô đứng siếc chặc tay, cắn chặc răng mà rơi nước mắt. Nhưng nước mắt đó là hạnh phúc khi cô biết rằng mình yêu đúng người rồi.
Hi Chi không muốn Hạ Vi biết mình nghe được cuộc nói chuyện nên liền khống chế tâm tình đi xuống nhà. Hai người kia thấy cô cũng bình thường lại. Cả ba ăn sáng cùng nhau như không có gì. Hi Chi và Hạ Vi cũng vui vẻ đi tới công xưởng khảo sát cho tới trưa mới xong việc.
- Xong việc rồi...chúng ta về nhà thay đồ rồi đi chơi ha.chịu không?
Hạ Vi vừa vào taxi liền quay sang tươi cười ôn nhu hỏi chuyện.Nó nhớ hôm nay tại thành phố có hội chợ ẩm thực đường phố rất vui nên liền rủ rê người kia.Hi Chi ngồi cạnh chẳng nói gì chỉ cười cười gật đầu rồi ngồi dựa đầu vào vai Hạ Vi.
- ( Không não...cuộc đời này, điều đúng nhất em làm đó là yêu chị. Cám ơn chị...cám ơn chị đã yêu một đứa ngốc như em.)?
- ( em ấy sao thế nhỉ?)?
Hạ Vi nhìn nhìn Hi Chi mà nhíu mày khó hiểu khi cả buổi sáng cô đều có những cử chỉ rất lạ. Cứ im lặng, từ lúc ra khỏi nhà thì cứ nắm tay nó mãi không chịu buông ra. Dù cho tay nó đã chảy mồ hôi cô cũng không buông ra cứ như nếu cô nới lỏng bàn tay thì Hạ Vi sẽ chạy mất vậy. Nhưng Hạ Vi cũng không muốn hỏi vì chỉ cần được bên Hi Chi thì dù cho cô có làm những hành động điên khùng hơn thì nó cũng chấp nhận.
Sau một lúc ngồi taxi cả 2 cũng về nhà thay đồ rồi vui vẻ cùng nhau dành thời gian còn lại cho nhau.
TẠI HỘI CHỢ
Cả hai vui vẻ ngao du bon chen đi chơi, cả 2 ghé hết giang hàng này rồi tới gian hàng khác. Có lẻ bây giờ mới là cuộc sống mà Hi Chi mong muốn. Một cuộc sống hàng ngày cùng Hạ Vi đi chơi, một cuộc sống mà không có một ai chen vào tình yêu của họ.
- Không ngờ trong hội chợ nhộn nhịp này lại có một cô gái xinh dẹp như thế này.
Một thanh niên lạ mặt từ đâu xuất hiện đi tới cạnh Hạ Vi đang đứng mau thức ăn mà mở lời chọc ghẹo. Hạ Vi nghe thấy nhưng không ngó ngàng tới anh ta mà chỉ chăm chú quan sát những món ăn thôi.
Nam thanh niên bị cô gái xinh dẹp bơ đi cũng không bỏ cuộc mặt dày tiếp tục buông lời.
- À...em đi một mình sao? tôi cũng một mình. Nếu em không ngại cho tôi xin làm bạn đường với em nha.
Hạ Vi lúc này thấy phiền nên liền khó chịu quay lại định mở lời thì Hi Chi từ xa mua nước uống cũng xuất hiện đi tới.
- Vợ bảo nắm chặc tay vợ rồi mà...Nhém chúc lạc vợ rồi thấy hông??
Hi Chi đi lại nắm tay Hạ Vi mặt nghiêm nghị trách yêu Hạ Vi. Hi Chi cứ tỏ ra như một cô bạn gái đang trách móc sự không nghe lời của bạn trai. Nam thanh niên nghe mà mặt đơ cả ra không tin vào mắt mình một cô gái xinh dẹp xuất hiện xưng vợ với một cô gái xinh dẹp khác. Còn Hạ Vi thì nhìn hành động đáng yêu của Hi Chi mà không khỏi bất ngờ
- ( Sao em ấy dám đáng yêu như cơ vậy chứ? Ôi...tim mình. ?)
Hạ Vi cũng như nam thanh niên kia ngơ nác nhìn Hi Chi đang tỏ vẻ đáng yêu trách yêu mình mà không tin được. Quen biết nhau bao lâu hôm nay nó mới có cơ hội mở mang tầm mắt khi thấy Hi Chi có thể hành động như vậy.Nhưng bất ngờ thì bất ngờ cũng không thể chối cãi rằng Hạ Vi nghe những lời Hi Chi nói mà rất vui. Nên quyết định tiếp tục lời của Hi Chi chơi tới luôn.
- ...chẳng phải tôi đang mua đồ ăn cho vợ sao? vậy còn trách người ta nữa. Không thương người ta mà.hic ?
Hạ Vi cũng hùa theo nối nhịp của Hi Chi phụ họa. Nam thanh niên kia nghe xong mặt tối đen lại liền kiếm chỗ bỏ đi.Hạ Vi thấy anh ta bỏ đi liền vui vẻ cười tươi, nhưng người đứng bên cạnh thì mặt xụ xuống nhìn nó với mắt viên đạn. Nhận rõ sự khác lạ trên gương mặt người yêu mình Hạ Vi cũng liền nín cười.
- ( vẫn không vui sao? em ấy ghen mình với tên dở hơi kia sao?)...moaz...Đừng có ghen bậy
Hạ Vi nhìn Hi Chi khó chịu bên cạnh thì liền hiểu ra cô đang khó chịu khi mình đứng cùng trai lạ. Không quan tâm ở đó có bao nhiêu người, không quan tâm họ nhìn hai người con gái yêu nhau bằng con mắt gì, nó cứ bình thản cuối đầu thấp xuống hôn nhẹ lên má Hi Chi. Hành động dễ thương đó cũng nhanh chóng thu vào mắt những con người nơi đó.
- WOA... ?
Hi Chi bị Hạ Vi hôn trước đám đông đây không phải lần đầu nhưng điều khiến cô e ngại đó là những ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn cô. Cô ngại quá hóa dỗi liền phùng má bỏ đi một hơi. Hạ Vi liền chạy theo phía sau, chạy đến nắm tay Hi Chi đi. Trên gương mặt cả hai bây giờ chưa lúc nào là tắt đi nụ cười.
- Lần này tôi nắm chặc rồi. Em đừng nới lỏng tay nhé.
Hạ Vi đi bên cạnh vui vẻ vừa nắm tay vừa tươi cười nói với Hi Chi. Hi Chi nghe vậy bàn tay đang được Hạ Vi nắm liền đổi lại đan tay, những ngón tay của cả hai đan vào nhau.
- Chị nhìn xem...đan như thế này,không có khe hỡ thì làm sao mà nới lỏng được.
Hi Chi vui vẻ đưa hai tay đang đan vào nhau ra phía trước mà tươi cười nói. Hạ i đi bên cạnh nhìn hai bàn tay trên môi hiện nụ cười mà lòng thì hạnh phúc.