Nhớ Anh

Chương 2



03

Má ơi!

Tuy rằng anh là vô thức nói vậy, nhưng bây giờ trông dáng vẻ của anh đặc biệt quyến rũ!

Hơn nữa, nhìn gần càng thấy đẹp trai hơn. Lông mi của anh còn dài hơn của tôi nữa chứ.

Đồng tử của anh không lớn, nhưng dường như nó đang phát ra ánh sáng.

Tôi không khỏi nghĩ đến việc những đứa trẻ sinh ra với gen đẹp trai như vậy sẽ sinh đến cỡ nào. Truyện Dị Năng

Có lẽ là ánh mắt của tôi quá ngang ngược. Nên anh lập tức đứng dậy, cau mày trịnh trọng nói:

“Nói thế cũng chỉ liếc nhìn lấy một cái.”

“Ha? Em keo kiệt đến thế à? Chúng ta là vợ chồng mà, em cũng chỉ ngắm anh thôi mà!”

Anh mím môi, không nói gì, hai má và lỗ tai đều đỏ bừng.

Bầu không khí dần trở nên nóng hơn,

Khoảng cách giữa hai chúng tôi rất gần.

Trong phim truyền hình, cảnh này không phải hôn môi thì chính là đ.ánh nhau.

Đánh nhau trong doanh trại quân đội thì không hay lắm đâu nhỉ? Vậy nếu tôi miễn cưỡng hôn anh ấy một cái thì thế nào ta?

Tôi nắm chặt bàn tay của mình lại, chuẩn bị di chuyển, coi như mình chuẩn bị nằm nghỉ.

Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy chột dạ.

Tôi sợ, sợ anh ấy sẽ lại ấn người tôi xuống sàn như ngày nhận chứng nhận kết hôn.

Mặc kệ đi, quan tâm làm gì nhiều!

Tôi kiễng chân lên, chuẩn bị nhào vào người anh….

“Báo cáo!”

Cánh cửa đang được khép lại trong nháy mắt bị một sĩ quan đẩy ra.

Cố Kình theo bản năng, di chuyển sang bên cạnh, tôi mất đi chỗ tựa, “phập” cả người ngã va vào khung giường.

Má!

Cố Kình quay đầu lại, lo lắng hỏi: “Va vào đâu rồi? Em có đau không?”

Tôi nghiến răng xấu hổ, mỉm cười và xua tay.

Bà cô của tôi ơi, tôi làm chuyện xấu hổ như này đã nếm qua hai lần vồ hụt, mà còn đều là ngã trên người hắn.

Hình như anh ấy có chuyện gì đó!

Năm phút sau, Cố Kình nói chuyện xong quay trở lại nói với tôi rằng:

“Trong đội có chút chuyện, trưa nay anh không thể cùng em ăn trưa được.”

Tôi sợ rằng tối nay anh ấy không đến, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch “bỏ cha, giữ con” của tôi.

Tôi liền nũng nịu nhắc nhở anh ấy: “Em đợi anh~!”

Tối nay chị đây sẽ ăn (thịt) anh đấy ~!

04

Lúc Cố Kình quay trở về đã là năm giờ chiều, tay vẫn còn mang theo túi xách, trên người mặc thường phục.

Anh ấy nói đã không xin nghỉ phép trong nhiều năm, lần này anh đã xin nghỉ năm ngày để cùng tôi đi thăm quan danh lam thắng cảnh và tìm một homestay ở gần đây để ở.

Tôi vừa muốn cảm thán rằng người đàn ông này đã phần nào giác ngộ.

Cho đến khi tôi đẩy cửa phòng homestay mà anh đặt ra.

Cml, vợ chồng ở với nhau mà đặt phòng tiêu chuẩn thế!

“Ý anh là sao? Sao anh không đặt luôn hai phòng riêng cho rồi?”

Cố Kình hơi sửng sốt, nhíu mày một lát, sau đó mới thỏa hiệp mà gật đầu:

“Xin lỗi, là anh quá nóng lòng, để anh đi đổi thành hai phòng riêng.”

Tôi thấu hiểu điều đó!

Anh ấy còn nói “nóng lòng”?

Là nóng lòng muốn chọc cho tôi tức ch.ết đúng không? Lấy chồng cũng không cần ly hôn, nhưng trực tiếp thành góa bụa luôn sao?

Tôi nhấc lấy chiếc gối lên và đập vào người anh, hận rằng anh đúng là đồ đầu gỗ mà!

Anh ấy thật ra cũng không hề trốn tránh, chỉ cứ đứng thẳng tắp tại chỗ mà bị gối đập vào mặt.

Anh hơi cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên sự tủi thân.

Rồi ai là người nên tủi thân hơn tôi không?

Cuối cùng, tôi đã đặt phòng trực tuyến. Phòng có giường cỡ lớn, dành cho cặp đôi.

Tôi kéo anh ấy lại.

Khoảnh khắc bước vào cửa, tôi đã ngây ngất vì hài lòng.

Anh là một người đàn ông trưởng thành, nhưng khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi, mặc dù rất nhanh anh đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

Đôi mắt anh có lướt qua chút xấu hổ cùng với sự ngượng ngùng.

“Phòng này em đặt không được. Nó lòe loẹt quá, không ngay thẳng chút nào.”

Tôi?

Tôi nói với anh ấy về sự lãng mạn, còn anh ấy nói với tôi phải ngay thẳng, chính trực.

Tôi giận đến mức cầm cây roi trên giường quật xuống nệm:

“Chúng ta đi du lịch như một cặp vợ chồng, không phải là tu sĩ xuất gia tu hành!”

Sau đó lại chỉ vào những món đồ trang trí thú vị kia, nói: “Anh thật sự không hiểu hay là…”

Anh liếc nhìn theo phía ngón tay tôi chỉ, rồi nhanh chóng quay mặt đi như thể bị bỏng. Anh không trả lời câu hỏi của tôi nữa, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, má và hai bên vành tai đều đỏ bừng.

Lần này thì tôi hiểu rồi nè.

Anh ấy có hiểu đó chớ!

Có lẽ vì được giáo dục nghiêm khắc, nên anh không được phép làm càn như vậy.

Vì vậy, anh ấy đang giả vờ trước mặt tôi?!

Hiểu là được! Còn hơn là đầu gỗ tinh khiết.

Tôi yêu cầu lễ tân mang đến cho mình một chai rượu vang,

Đợi đến khi tôi chuốc say anh và để cho anh bộc lộ bản chất thật của mình,

Anh chính là một vị thần tiên cấm dục, vậy tối nay tôi chắc chắn phải kéo anh xuống khỏi thần đàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv