Màu son này… sao thấy quen quá vậy. Mình nhớ rồi! Là màu son của thư ký Hà! Thiệt tình, mình mơ tưởng gì với cái tên lăng nhăng, đào hoa đó chứ.
Tử Đằng tức giận, thẳng tay vứt chiếc áo đó vào giỏ đồ để giặt sau, hận không thể xé nát cái áo đó. Vì không chừng cái áo này còn đắt tiền hơn cả năm tháng lương của cô.
___________________________
Vào Giáng sinh, nếu Khang Dụ không ở nhà thì dĩ nhiên là anh sẽ đi đâu du lịch đâu đó cùng với mỹ nữ nào đó rồi. Nghe phong phanh đâu đó rằng năm nay Khang Dụ sẽ đi Thuỵ Điển.
Trong nhà giờ chỉ có mỗi một mình Tử Đằng, đến chiều cô mới đi viếng mộ cùng với Hà Thanh. Giờ đang rảnh rỗi, Tử Đằng cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nhìn dòng người đi đi lại lại một cách u sầu.
Ở phía xa xa, từ cửa sổ nhìn ra, cô thấy có một số gia đình có con nhỏ đang đứng xung quanh chờ ông già Noel phát quà. Trông bọn nhỏ vui và hạnh phúc lắm, cả ba mẹ chúng cũng cảm thấy hạnh phúc khi con mình có những ký ức tốt đẹp vào những ngày đặc biệt như thế này.
Khung cảnh như thế làm cô nhớ đến thời ấu thơ của mình, vào cái độ tuổi non nớt, trong sáng, ngây thơ khi tin vào ông già Noel có thật trên đời. Tử Đằng cũng từng có một gia đình hạnh phúc như thế kia, cô cũng được ba mẹ dẫn đi chơi, nhận được một số món quà nhỏ từ những người đóng giả ông già Noel bên đường, đồng thời cũng nhận được quà từ ông già Noel “thật”.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà không thứ gì có thể thay thế được, chính vì thế cô rất thích những ngày lễ. Được ba mẹ vỗ về, chiều chuộng hơn mọi ngày, bất cứ thứ gì mình muốn. Nhưng hạnh phúc nào rồi cũng sẽ tan, kể từ lúc ba cô, Nhật Hào, ra đi vì tai nạn.
Cô cũng không còn được dẫn đi chơi vào những ngày lễ nữa. Vào những ngày này, đáng lẽ Tử Đằng cũng phải được vui vẻ, hạnh phúc và được đi chơi như bao đứa trẻ khác thì cô phải ở nhà, hồi tưởng lại khoảng thời gian gia đình cô còn đầm ấm, bình yên và tràn đầy niềm vui. Kể từ lúc đó, Tử Đằng cũng không mong chờ gì vào những dịp lễ nữa, cũng không còn thích nó chút nào.
[...]
Gần đến giờ hẹn, Tử Đằng sửa soạn, không quên mang theo bó hoa rồi đứng chờ Hà Thanh điểm hẹn. Một lúc sau thì bà cũng đến, những điều khiến cô ngạc nhiên là Bình Quý cũng đi cùng.
“Con chờ mẹ lâu không?”
Hà Thanh nở nụ cười dịu dàng nhìn Tử Đằng trên tay cũng cầm một bó hoa Loa Kèn trắng và những đồ cần thiết.
“Không đâu mẹ.”
Tử Đằng khẽ lắc đầu, mắt hướng về phía Bình Quý như đang ngầm hỏi “Tại sao anh ta lại có mặt?”
“Bình Quý đưa mẹ đến, thằng bé sẽ đứng ngoài đây chờ.”
“Vâng, chúng ta vào thôi mẹ.”
Đứng trước phần mộ của Nhật Hào, mặc dù đã có người lau chùi hàng tuần, nhưng cả hai người vẫn lau chùi dọn dẹp sơ qua, sau đó cắm hoa vào bình và thắp hương.
“Sau khi anh ra đi, em đã chăm sóc cho Tử Đằng không tốt, con bé cũng phải chịu nhiều uất ức. Anh chắc hẳn đã giận em lắm, em xin lỗi,” Hà Thanh giọng buồn bã nói, ngắm nhìn bức ảnh nhỏ trên bia mộ. Sau đó lại quay sang nhìn Tử Đằng, “Con hẳn cũng đã giận mẹ rất nhiều.”
“Mẹ… con đã từng rất thích những ngày lễ. Bây giờ thì con chẳng mong chẳng mong chờ gì nó cả. Không phải là vì con đã lớn,” Tử Đằng im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm nhìn bà, “Nhưng lần lễ Noel năm nay, con thật sự rất mong chờ, vì Noel năm nay hai mẹ con chúng ta đi thăm mộ ba. Điều này làm con thật sự ấm lòng, tạo cho con cảm giác chúng ta vẫn là người một nhà. Con chắc là ba cũng cảm thấy hạnh phúc lắm.”
“...Con ra ngoài chờ mẹ một lát nhé, mẹ muốn ở đây nói chuyện với ba con một chút.”
Hà Thanh nghe thế cũng không biết đáp lại sao cho hợp lý, chỉ lẳng lặng đổi sang chuyện khác.
Tử Đằng ra ngoài, thấy Bình Quý đang đứng bên dưới gốc cây, nhâm nhi điếu thuốc. Khi anh thấy cô đi đến, Bình Quý vội dập điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác.
“Cảm ơn anh đã đưa mẹ tôi tới đây.”
Tử Đằng khẽ cười nhẹ nhàng nói.
“Dì Thanh cũng là mẹ anh mà.” Anh im lặng hồi lâu như đang nghĩ ngợi điều gì đó rồi mới ngập ngừng nói: “Tử Đằng, anh… anh có chuyện này cần nói với em.”
“Anh cứ nói.”
“Ừm… chuyện ‘năm đó’, anh muốn giải thích với em.”
“...Giữa tôi và anh có nhiều chuyện xung đột lắm, anh muốn nói đến chuyện nào.”
Tử Đằng lặng người, vẻ mặt thoáng chốc lạnh lùng.
“Là về cái đồng hồ kim cương. Sau khi dì Thanh vào nhà họ An được một năm, Cẩm Như đã tìm được chiếc đồng hồ ấy.” Bình Quý lấy tay gãi nhẹ đầu, ấp úng một lúc mới nói tiếp, “Lần đó là anh có lỗi, anh nên suy xét kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định như thế. Suốt ba năm nay, anh vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi em. Nhưng vẫn chưa có cơ hội.”