Khang Dụ trở về nhà thì bắt gặp Tử Đằng đang cầm một chén canh súp rau củ đang bốc khói nghi ngút, tỏa một mùi thơm ngào ngạt khiến đối phương phải thèm thuồng.
Tử Đằng đứng bất động nhìn Khang Dụ. Vì sự việc tối hôm qua nên cô có chút khó xử khi đứng trước anh. Sáng sớm thức dậy không thấy Khang Dụ đâu nên Tử Đằng cứ ngỡ ít nhất phải đến tối cô mới gặp anh cơ, nhưng không ngờ anh lại về sớm đến thế này.
Biết nói gì bây giờ… chẳng lẽ cứ im lặng như vậy mãi? Tử Đằng nghĩ bụng.
“Ừm… anh ăn canh súp không?”
Cô ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, phá tan bầu không khí gượng gạo kia.
Khang Dụ không nói tiếng nào, đi một mạch đến bàn ăn rồi ngồi xuống đó. Vậy là chịu ăn… đúng không nhỉ?
“Tôi mới vừa nấu xong thôi, vẫn còn nóng lắm đấy, anh ăn cẩn thận.” -Tử Đằng đến bàn, đặt chén canh xuống trước mặt anh, cô ngừng một chút lại nói tiếp - “Lần sau nếu anh có về thì nói trước với tôi một tiếng để tôi nấu nhiều đồ ăn hơn.”
Đến khi cô nói xong, Khang Dụ vẫn chưa đụng một ngón tay đến bát canh mà chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Tử Đằng nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh. Mãi đến một lúc sau Khang Dụ mới mở miệng nói.
“Không có ống hút để hút canh.”
Anh trầm giọng nói, không biết là đùa hay đang đá xéo cô, chắc là cả hai.
Tử Đằng lúc này mới sực nhớ ra là vẫn chưa có muỗng để anh ăn. Vừa nãy mới múc xong chén canh thì Khang Dụ về, cô cũng quên hẳn luôn việc đó.
“À phải rồi, xin lỗi, để tôi đi lấy.”
Cô nói rồi vội vàng đi lấy muỗng nhưng Khang Dụ lại kêu giật ngược Tử Đằng lại.
“Này khoan đã, lấy thêm một chén canh nữa, em ngồi ăn cùng đi.”
“À… vâng.”
Tử Đằng quay trở lại với một chén súp nóng hổi và hai cái muỗng trên tay. Trong lúc ăn, cô vương mắt lén lút nhìn Khang Dụ, muốn hỏi xem canh nấu có vừa ăn không nhưng cô vẫn không đủ can đảm để hỏi chỉ im lặng thưởng thức bữa ăn đạm bạc kia. Cuối cùng, Khang Dụ là người lên tiếng trước.
“Khi chỉ có mỗi anh với em, cứ gọi trực tiếp tên anh.”
“Vâng?”
Tử Đằng tròn xoe hai mắt, nghiêng đầu nhìn Khang Dụ.
Có vẻ như cô vẫn chưa tiêu hoá kịp những gì anh nói. Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch ấy của Tử Đằng, Khang Dụ lại một lần nữa lặp lại cho cô nghe một cách ngắn gọn.
“Hai chúng ta ở riêng, em gọi trực tiếp tên anh.”
“Hả?”
Gì vậy? Hôm qua rõ ràng là tức giận lắm mà, sao hôm lại tự dưng bắt mình phải gọi tên anh ấy chứ? Tử Đằng ngượng ngùng thầm nghĩ.
“Sao? Ăn canh nóng quá không nói được à, gọi thử tên anh xem nào.”
Khang Dụ nói với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, tay vẫn múc từng muỗng canh ăn. Trong khi đó Tử Đằng thì đang ngượng chín mặt.
“À… ừm, Khang Dụ?”
Cô ngập ngừng nói.
“...Thân mật hơn.”
Anh im lặng hồi lâu và đáp.
“Vậy… A Khang?”
Khi nghe Tử Đằng gọi anh bằng cái tên như thế, trong tâm trí Khang Dụ bỗng chốc thoáng qua một giọng nói quen thuộc cũng gọi anh bằng cái tên “A Khang” như thế.
Đã lâu lắm rồi mình mới nghe lại cái tên này. Trên thế giới này chỉ có duy nhất một người gọi mình bằng cái tên đó, vậy mà bây giờ mình lại có thể nghe người khác gọi mình bằng cái tên “A Khang” một lần nữa, Khang Dụ trầm mặc ngẫm nghĩ.
Thấy Khang Dụ mãi vẫn không nói năng gì, Tử Đằng lại ngượng ngùng, hai má ửng hồng, cúi đầu ăn tiếp để tránh nhìn vào mắt anh.
Chết rồi, chẳng có lẽ chắc bây giờ mặt mình đỏ đến mang tai rồi. Sao anh ấy không nói gì hết vậy? Hay là chưa chịu mình gọi như thế? Thân mật như thế là hết mức đối với mình rồi, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
“Sau này em không cần phải làm việc nhà đâu, đây không phải nghĩa vụ của em. Anh sẽ thuê người giúp việc.”
Khang Dụ dường như hài lòng với tên gọi đó nên muốn làm gì đó để Tử Đằng cũng cảm thấy thoải mái khi ở trong căn nhà này.
“Không cần đâu ạ, tôi thích làm việc nhà. Tôi làm việc nhà nên quen rồi, tan làm về ngồi rảnh rỗi ở nhà không biết làm gì cũng chán lắm. Với cả, tôi cũng thích nấu ăn nữa.”
“Cầm lấy. Em muốn mua gì thì mua.”
Khang Dụ vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Tử Đằng. Nhưng dĩ nhiên là cô liền lắc đầu, xua tay từ chối.
“Tôi không muốn dùng tiền của người khác, tôi có thể tự dùng tiền lương của mình để mua.”
Gì đây? Cô ấy là người ngoài hành tinh à? Đa phần mọi cô gái đều thích mua sắm, vui chơi và làm đẹp mà? Những thứ đó tốn rất nhiều tiền nên mình cứ nghĩ cô ấy sẽ nhanh chóng nhận tấm thẻ này chứ, Khang Dụ thầm nghĩ.
“Chậc, bảo em giữ thì cứ giữ đi. Nhiều chuyện quá, anh không cần em phải tiết kiệm tiền của anh.”
“A… vâng.”
Tử Đằng miễn cưỡng nhận lấy tấm thẻ đen.
“Còn nữa, để anh nhắc nhở em một chuyện.” - Khang Dụ ngừng một lúc rồi trầm giọng mị hoặc nói - “Nếu như em gọi sai tên anh sẽ phải chịu phạt đấy.”
Cái… anh ấy nói gì vậy chứ? Tử Đằng ngượng ngùng, đứng lên dọn dẹp bàn ăn.
Khang Dụ vẫn ngồi đấy, quan sát bóng lưng cô.
Bình Quý không phải đây là lần đầu tiên nói cô ấy là bạn gái. Nhưng Tử Đằng hiện giờ phải ở bên cạnh mình, tên đó vẫn cam lòng chấp nhận sao? “Nữ nhân” và “bạn gái” là hai khái niệm khác nhau, phụ nữ có thể có nhiều, nhưng bạn gái thì chỉ có một, Khang Dụ trầm mặc nhìn Tử Đằng đang loay hoay rửa chén.
Anh chợt trợn mắt khi nhìn thấy món đồ được đặt ngay ngắn bên cạnh Tử Đằng, không cần nói cũng biết, đó là giỏ quà của Hà Thanh. Khang Dụ đứng phắc dậy, chậm rãi đi về phía cô.
“Anh nhớ anh đã nói với em rằng anh không thích em nhận đồ của người đàn ông khác!”
Thôi chết, đáng lẽ mình nên giấu nó đi chứ! Tử Đằng khẽ giật mình.
“...Cái này mặc dù anh không thích, nhưng đối với tôi… tôi chỉ muốn giữ làm kỉ niệm, hoàn toàn không có tâm tư nào khác.”
Khang Dụ nghe không lọt tai chữ nào của Tử Đằng, không nói một lời liền cầm lấy túi quà thẳng tay thả ra ngoài cửa sổ.
“Đừng mà!”
Cô định ngăn anh lại nhưng không kịp, Tử Đằng vội vàng lau đi chút xà phòng trên tay rồi lao ra ngoài.
“Uyển Tử Đằng, em dám cả gan bước ra khỏi cửa à!”
Khang Dụ thấy thế càng tức điên, gầm lên nói.