Hoàng Nam để ý thấy Tử Đằng trông có vẻ rầu rĩ, cũng chẳng thèm động gì đến thức ăn ở trong đĩa, anh lại bắt đầu lo lắng cho cô. Nhưng Khôi Vĩ thì giở giọng trêu chọc Tử Đằng.
“Sao em không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
“À ừm không phải, trông ngon lắm, là do tôi uống nước từ nãy đến giờ nên có chút no bụng, giờ chỉ ăn được ít thôi.”
Tử Đằng cười gượng nói.
“Ôi trời, thư ký Uyển có cần người khác đút cho ăn không?” - Khôi Vĩ chống cằm, cười cợt nhìn cô, vừa dứt câu thì anh bị ai đó dẫm vào chân rất mạnh khiến Khôi Vĩ điếng cả người - “Ah! Đau đấy!”
Anh đau đớn quay sang nhìn người vừa dẫm vào chân mình, đó là Huyết Tâm, cô cũng đang lườm Khôi Vĩ một cách đáng sợ.
“Hoàng Nam quan tâm đến Tử Đằng như thế cũng tốt mà, chừng nào mà làm khó thì mới nói.”
Huyết Tâm mỉm cười lên tiếng.
Cái đồ xấu xa! Khôi Vĩ cắn môi ngẫm nghĩ.
“Tôi ra ngoài hút thuốc chút.”
Khang Dụ đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt vô cảm nhìn Tử Đằng nhưng trong giọng nói có chút hằng học và khó chịu làm cô ngẩn cả người, chẳng biết bản thân mình vừa làm gì khiến anh khó chịu.
Gì vậy? Sao tự nhiên nổi nóng với mình? Với cả… anh ấy ăn không nhiều nhỉ? Đĩa thức ăn dường như chẳng vơi đi chút nào, Tử Đằng đưa mắt lo lắng nhìn bóng lưng của Khang Dụ đang sắp rời đi.
“Cậu ăn xong rồi à? Ít thế?”
Huyết Tâm hỏi.
“Phải đấy, cậu ăn ít như vầy là một lát nữa sẽ đói đấy.”
Hoàng Nam tiếp lời.
“Cũng không chết được.”
Khang Dụ lạnh lùng nói rồi rời đi. Lúc này, tâm trạng của Tử Đằng không hiểu sao lại càng trùng xuống, cô đã ăn rất ít rồi nhưng giờ lại càng ăn ít hơn.
“Kệ anh ta đi, anh ta nói không sao thì không sao, việc gì phải lo. Ăn đi ăn đi.”
Khôi Vĩ nhíu mày nhìn về phía cửa rồi phất phất tay ý muốn mọi người hay tiếp tục bữa ăn, đừng vì Khang Dụ mà gián đoạn bữa ăn.
Khoảng một lúc lâu sau thì Khang Dụ quay trở vào, đó cũng là lúc mọi người dùng bữa xong. Thay vì kết thúc bữa ăn một cách nhàm chán như thế này, Khôi Vĩ muốn làm gì đó thú vị hơn nên đã bày ra một trò chơi.
“Nếu Khang Dụ đã vào rồi thì chúng ta nên chơi trò gì đó để làm bầu không khí trở nên thú vị hơn nhỉ?”
Hoàng Nam cười nói.
“Thế cậu đã nghĩ ra trò gì rồi?”
Huyết Tâm lên tiếng.
“Chúng ta chơi trò quốc vương đi.”
“À, là cái trò mà bốc lá bài, trong đó có một lá quốc vương, còn lại là số bình thường. Người bốc trúng lá quốc vương có thể chọn hai người rút số làm bất kỳ việc gì, đúng không?”
Khôi Vĩ hào hứng lên tiếng.
“Chính xác, và hai người được chọn không có quyền từ chối.” - Hoàng Nam đứng lên lấy bộ bài từ trong hộc bàn nhỏ ở góc phòng - “Ở đây có sẵn bộ bài, chúng ta chơi luôn nào.”
Anh nói xong liền lựa ra những lá cần thiết cho trò chơi, xào bài rồi để cho mọi người rút trước. Những lá bài lần lượt rút ra, người đầu tiên làm quốc vương là Khôi Vĩ, anh đã đưa ra một thử thách rất chi là… khó đỡ.
“Ha, xui cho mọi người rồi, tôi là quốc vương đây.”
Khôi Vĩ giơ lá bài lên cho mọi người xem, mỉm cười đắc ý.
“Vậy thì nhanh nhanh chọn người làm thử thách để qua ván mới đi.”
Huyết Tâm nhướn mày nhìn anh ấy nói.
“Nghe kỹ đây, số ba và số năm hãy vừa đi xung quanh bàn vừa sủa gâu gâu xem nào.”
Khôi Vĩ dứt lời, mọi người đều lo lắng, đồng loạt nhìn lại con số trên lá bài của mình, nhưng cũng hên cho Tử Đằng là cô giữ số hai.
Ôi trời ạ, sao mới có ván đầu mà chơi lớn vậy, không biết ai là người xui xẻo phải chịu thử thách của Khôi Vĩ đây nhỉ? Tử Đằng tròn mắt nhìn một lượt mọi người.
“Sao em trông có vẻ sốc quá vậy? Trước giờ chưa từng chơi như thế này à?”
Hoàng Nam nghiêng người sang nói nhỏ vào tai cô.
“Tôi cũng có chơi, nhưng không đưa ra những thử thách… ‘đặc biệt’ đến như thế này.”
Tử Đằng để ý đến vẻ mặt của Huyết Tâm và Nhã Vân trông vừa lo lắng vừa khó chịu, nhìn cũng đủ biết nạn nhân là ai rồi. Mặc dù không muốn nhưng bọn họ vẫn phải làm, vì đây là thử thách mà, không làm thì dĩ nhiên sẽ bị phạt.
“Cậu ăn gian đúng không? Cậu nhìn thấy bài của tôi!”
Huyết Tâm bức bối nói lớn.
“Đâu ra vậy, cô ngồi đối diện tôi thì tôi xem kiểu gì? Thôi nhanh nhanh thực hiện đi.”
Huyết Tâm và Nhã Vân bắt đầu thực hiện, Huyết Tâm trông có vẻ ngượng ngùng lại vừa tức giận, lườm Khôi Vĩ đang nở nụ cười đắc ý.
Cứ ngồi đó cười đi, cười cho toét cả mồm cậu đi, đến lượt tôi làm quốc vương tôi sẽ trả thù cậu gấp đôi, cô ấy cắn môi thầm nghĩ.
Khang Dụ ngồi đối diện Tử Đằng và Hoàng Nam, thấy hai người họ cười nói vô cùng vui vẻ khiến anh cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn đi nhanh đến chỗ Tử Đằng và Hoàng Nam chen vào ngồi giữa hai người họ thôi. Càng nhìn càng thấy tức, nhưng bọn họ thì ngồi đối diện Khang Dụ, không muốn nhìn cũng phải nhìn, chẳng biết làm gì để xả giận, anh chỉ đành lấy một điếu thuốc ra hút.
Huyết Tâm để ý đến điều đấy nên đã nhắc nhở anh, mặc dù không biết Khôi Vĩ có ý gì nhưng anh lại nói một câu khiến ai nghe cũng muốn vả vào miệng anh ta một cái.
Chậc, nói chuyện trông tình tứ quá nhỉ, thiếu điều muốn hôn nhau luôn đấy, Khang Dụ nhướn mày khó chịu nhìn Tử Đằng và Hoàng Nam, một tay kẹp điếu thuốc và bắt đầu châm thuốc.
“Khang Dụ, cậu hút ít thôi, không tốt đâu.”
Huyết Tâm lên tiếng.
“Phải đấy, hút nhiều thì chết sớm đấy.”
Khôi Vĩ tựa lưng ra phía sau nhìn anh. Huyết Tâm nghe thế liền nhéo vào tay anh ấy một cái rõ đau, còn Khang Dụ chẳng nói gì, anh chỉ đưa mắt lườm Khôi Vĩ muốn cháy luôn cả da mặt anh ta.