Trên đường đến phòng làm việc, Tử Đằng vô tình nghe những đồng nghiệp nữ khác đang bàn tán về Khang Dụ. Đây dường như đã là chuyện thường nhật rồi, nhưng những gì họ nói thật khiến cô khó chịu.
“Này, hình như hôm nay tôi không thấy Lâm tổng đi làm.”
“Nghe bảo là anh ấy lại nghỉ phép nữa đấy.”
Ha, coi kia, mới tối hôm qua còn “ăn nằm” với mình mà hôm nay lại đi với người khác rồi. Xem ra một người là không đủ với anh ta nhỉ, bộ anh ta không sợ bị nhiễm bệnh hoặc là bị yếu sinh lý hay gì đó à? Hứ, anh ấy đi thì càng tốt, một mình mình chiếm căn nhà, muốn làm gì thì làm, Tử Đằng hờn dỗi ngẫm nghĩ.
Vừa đi vừa nghĩ thầm, cô hoàn toàn không chú ý đến việc Nhã Vân đang đi về hướng ngược lại và vẫy tay với cô. Cho đến khi Nhã Vân đi nhanh đến, vỗ vào vai Tử Đằng.
“Này, cô có vẻ không chú ý đến những thứ xung quanh nhỉ? Tôi vừa chào cô đấy.”
Nhã Vân nở nụ cười tươi tắn nhìn cô.
Tôi có chú ý xung quanh nên mới biết chuyện “đối tác làm ăn” của tôi nghỉ làm hôm nay đấy, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
“Oh, xin lỗi, tôi bận suy nghĩ chút chuyện thôi. Chào cô.”
“Chiều nay tan làm cô có bận gì không? Chúng ta cùng đi ăn nhé?”
“Chiều nay à? Hm…”
Chắc chắn là anh ta sẽ ở qua đêm cùng với cô gái nào đó rồi, chắc có lẽ là không về nhà đâu. Lâu rồi mình cũng không đi ăn với cô ấy, thôi thì lâu lâu xả một bữa vậy, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
“Được, tan làm cùng đi ăn nhé!”
Cô cười khẽ nói.
Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn khiến cho cả một vùng trời như rực lửa, đó cũng là lúc Tử Đằng được tan làm. Cô xuống dưới dưới sảnh trước, một lúc sau thì Nhã Vân mới vội vàng chạy xuống.
"Xin lỗi, tôi có chút việc nên xuống hơi trễ. Chúng ta đi thôi, tôi biết có một quán kia ngon lắm!"
Cô vui vẻ nói và khoác lấy tay Tử Đằng.
"Ừm."
Thấy Nhã Vân nồng nhiệt như thế cũng khiến cô cảm thấy vui lấy, trút bỏ mấy chuyện buồn bực trong lòng, vui chơi hết mình với Nhã Vân. Trong lúc chờ đồ ăn ra, Tử Đằng và Nhã Vân cùng ngồi trò chuyện.
"Tử Đằng này, giờ cô đã thấy ổn hơn khi làm việc cùng với phó tổng chưa? Không còn cảm thấy áp lực chứ?"
"Việc này… khó nói lắm. Nhưng chắc là làm việc với anh ta một thời gian nên tôi dường như đã quen với tính khí trẻ con đó của anh ta rồi."
Tử Đằng cười gượng nói.
"Vậy cũng xem như là chuyện tốt nhỉ?"
"Nhưng tôi mong phó tổng sẽ làm việc tốt hơn. Như tôi đã nói lần trước ấy, anh ta rất chểnh mảng trong công việc, khiến tôi muốn điên đầu vì anh ta luôn."
Cứ nhắc đến Khôi Vĩ là Tử Đằng lại than phiền đủ điều, từ tính cách cho đến cách làm việc, mọi thứ của Khôi Vĩ khiến cô muốn điên cả đầu.
Sau một lúc than trời than đất, Nhã Vân cũng kiên nhẫn ngồi nghe từ đầu đến cuối, đồ ăn cuối cùng cũng được dọn lên.
"Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu, đồ ăn của quý khách đây ạ!"
Người phục vụ vừa nói vừa đặt những món cả hai vừa gọi lên bàn. Khói bốc nghi ngút, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt khiến bụng Nhã Vân và Tử Đằng bắt đầu đánh trống biểu tình.
"Cuối cùng đồ ăn cũng lên, ăn thôi, tôi đói lắm rồi."
Nhã Vân thèm thuồng nhìn dĩa đồ ăn nói.
Cả hai người ăn xong thì cùng nhau đi dạo và đi mua sắm, vì Nhã Vân có đồ cần phải mua. Sau một lúc vui chơi thì cuộc vui nào cũng tàn, trời cũng đã sập tối nên cả hai đã quyết định về nhà.
"Aiya, hôm nay đi chơi vui thật, chưa kể về nhà cũng không cần phải gặp mặt Khang Dụ. Ha ha, niềm vui nhân đôi."
Tử Đằng tung tăng đi trên hành lang trở về phòng, nhưng niềm vui ấy đã nhanh chóng vụt tắt khi cô sực nhớ ra là cô không có chìa khoá để vào nhà…
Tại sao mình lại quên béng mất cái chuyện này chứ?! Rồi lấy chìa khóa đâu mà vô? Hay là gọi điện cho anh ấy hỏi vậy, Tử Đằng ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra lướt tìm số của Khang Dụ.
"Tút… tút…"
Tiếng chuông kéo dài từng hồi một cách nặng nề, một lúc sau thì cũng có người bắt máy. Nhưng giọng nói trong điện thoại lại là giọng nữ.
"Alo? Lâm thiếu, tôi không có chìa khoá vô nhà. Anh có chìa khoá dự phòng không?"
"Ai đấy? A Dụ đang tắm rồi, anh ấy giờ không…" - Cô ấy dửng dửng nói rồi đột nhiên ngừng, sau đó lại nói với giọng rất mừng rỡ - "Ah, anh tắm xong rồi à? Nhanh thế."
Nghe những gì người phụ nói vọng vào điện thoại khiến Tử Đằng giật mình.
Chẳng phải anh ấy nói rằng đây là số điện thoại riêng sao? Sao giờ người bắt máy lại là phụ nữ? Tử Đằng tức giận thầm nghĩ.
"Anh đã bảo là đừng động vào điện thoại của anh rồi mà." - Khang Dụ khó chịu nói với cô gái đó rồi giật lấy điện thoại từ tay cô ta - "Chìa khóa anh để dưới thảm."
Nói xong Khang Dụ liền cúp máy. Tử Đằng cũng lật tấm thảm lên xem để có chìa khoá không, thì đúng thật có một chiếc ở đó.
Hm, xem ra tối nay anh ta sẽ có một đêm đầy vui vẻ đây, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
Mở cửa bước vào nhà, cô tắm rửa xong xuôi rồi lên giường nằm. Vì đã có một cuộc đi chơi khá dài nên vừa đặt lưng xuống là cơn buồn ngủ đã ập đến, chỉ trong chốc lát, Tử Đằng đã chìm sâu vào giấc ngủ