Khang Dụ đột nhiên bế Tử Đằng lên khiến cô vừa giật mình vừa bất ngờ, khi đã nhận thức được tình hình, cô vội giãy dụa vì hành động ấy của anh. Nhưng Khang Dụ vẫn thản nhiên bế Tử Đằng lên xe.
"Này, anh đang làm gì thế?! Thả tôi xuống, mọi người đang nhìn kìa!"
Tử Đằng đánh nhẹ vào người Khang Dụ, hơi lớn giọng nói, khuôn mặt vì ngượng ngùng mà ửng hồng.
"Em bảo đi không được còn gì? Anh bế em vào xe thì có sao?"
Nghe Khang Dụ nói thế, Tử Đằng cũng không láo nháo nữa. Dù gì cũng chỉ bế vào trong xe thôi, chẳng có gì to tát lắm.
Sau khi gửi xe, cô cùng anh vào thang máy lên phòng. Sau khi Khang Dụ mở khoá, cửa phòng từ từ mở ra, Tử Đằng vẫn đứng đấy ngắm nhìn nội thất bên trong căn nhà. Màu sắc tuy đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch, cả một căn nhà chỉ thấy ba loại màu sắc là màu đen, màu xám và trắng.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng cũng chẳng có gì đặc sắc. Hm... để mình đoán xem, màu đen là lúc tâm trạng đang "khó ở", màu xám thì bình thường, còn màu trắng chắc là lúc "tỏ tình" với mình nhỉ, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
"Em còn đứng đấy làm gì? Anh có ăn thịt em đâu.”
Khang Dụ nhướn mày nhìn cô nói.
Câu nói này mang hàm ý gì đây? Chỉ đơn giản là ăn bình thường thôi, hay là “ăn” đây? Tử Đằng ngượng ngùng thầm nghĩ.
“À ừm, nhắc đến ăn mới nhớ. Tôi có mang theo nguyên liệu nấu ăn này, tôi có thể mượn bếp được không?”
Cô ngập ngừng nói.
Lúc này Khang Dụ mới chú ý đến chiếc túi Tử Đằng cầm trên tay, tay kia thì kéo vali. Anh khẽ nhíu mày nhìn cô lấy từ trong túi ra mấy thứ như rau củ, mì gói, trứng,...
“Chẳng phải anh đã bảo em không cần mang theo gì hết, em thích gì thì anh sẽ mua thứ đó cho em mà. Không nghe kỹ lời anh nói?”
Khang Dụ hắng giọng, nét mặt có phần có chịu nhìn Tử Đằng.
“Tôi… không muốn phung phí. Quần áo tôi mặc không có vấn đề gì thì tại sao phải mua thêm? Với cả, đồ ăn để lâu ngày sẽ hư.”
“Em ở một mình?”
“Vâng… lâu rồi.”
Tử Đằng lặng người một hồi lâu rồi mới trả lời anh. Trong giọng nói thấm đượm buồn, mặc dù anh không nhìn vẻ mặt của cô, nhưng anh cũng có thể biết rằng nét mặt Tử Đằng trông ra sao.
Lúc này, hàng chân mày của Khang Dụ đã giãn ra, anh nhìn Tử Đằng chằm chằm một lúc rồi tiến đến bên cạnh cô.
“Em đưa điện thoại đây cho anh.”
Anh ấy cần điện thoại mình làm gì? Tử Đằng lòng thầm thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đặt vào bàn tay trước mặt mình. Cô thấy Khang Dụ nhấn nhấn gì đó rồi đưa lại điện thoại cho cô.
“Anh đã lưu số điện thoại riêng của anh trong điện thoại em rồi đấy. Sau này có việc gì thì cứ gọi vào số đó.” - Khang Dụ cởi áo vest ra cầm trên tay rồi nói tiếp - “Bếp em cứ tự nhiên sử dụng, anh đi tắm.”
“Vâng.”
Tử Đằng gật gù nhìn anh rồi lại cúi xuống nhìn dãy số mới vừa lưu, nó vẫn chưa có tên. Cô cứng nhắc lưu ba chữ “Lâm Khang Dụ” vào máy, khác hoàn toàn những người tình trước của anh, nào là “anh yêu” rồi “A Dụ”...
Khang Dụ vừa tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, tóc cũng không thèm lau, cứ để nó nhỏ từng giọt xuống cơ thể săn chắc kia.
Anh nghe tiếng lục đục cùng mùi thơm thoang thoảng từ phía nhà bếp, nên tò mò đi xuống đấy xem thử Tử Đằng đang nấu món gì. Đi càng gần đến bếp thì mùi hương càng rõ. Khang Dụ đứng dựa vào cửa, ngắm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn ấy trong chiếc tạp dề, loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa ăn, giống như anh đang muốn khắc sâu trong tâm trí hình ảnh này vậy.
Mãi một lúc sau, Khang Dụ mới chịu lên tiếng.
“Em nấu gì đấy?”
Giọng nói trầm bổng của anh cất lên khiến Tử Đằng có chút giật mình.
“Tôi làm mì xào, anh ăn không? Để tôi lấy…”
Cô vừa nói vừa quay lại nhìn Khang Dụ, vô tình thấy bộ dạng mê người ấy của anh khiến Tử Đằng ngại ngùng đỏ ửng cả mặt, quay phắc lại nhìn xuống cái chảo đang bốc khói nghi ngút.
“Lại đây.”
Khang Dụ trầm giọng nói.
Cô vẫn chưa hết ngượng ngùng, chậm chạp quay người lại nhưng không dám tiến tới chỗ anh, cũng không dám nhìn anh mà đảo mắt nhìn lung tung. Khang Dụ nhíu mày nhìn Tử Đằng, đi vài bước về phía cô, kéo cô vào lòng mình rồi bất ngờ đặt xuống môi Tử Đằng một nụ hôn.
Cái quái gì vậy?! Sao tự nhiên lại hôn mình?! Cô giật mình, mở to mắt nhìn khuôn mặt điển trai của Khang Dụ ở cự ly gần, cố gắng thích ứng với nụ hôn kia.
Nụ hôn kéo dài khoảng ba phút, khi Tử Đằng vỗ nhẹ vào cơ ngực trần ẩm ướt ấy của Khang Dụ, anh mới chịu dừng lại. Ánh mắt anh thâm sâu nhìn cô, một dấu hiệu chẳng lành đối với Tử Đằng. Khang Dụ bế thốc cô lên, đi một mạch vào phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Lúc này tim Tử Đằng đang đập mạnh đến nỗi cô sợ Khang Dụ sẽ nghe thấy, cô lo lắng, sợ hãi, hồi hộp,... mọi cảm xúc như đang hội tụ vào lúc này.
Trời ơi, mình chưa sẵn sàng, sao mà bắt đầu sớm vậy? Chẳng phải trước khi mình bước chân vào nhà, anh ấy đã nói không “ăn” mình mà?! Tử Đằng thấp thỏm nghĩ.
“K… khoan đã.”
Cô sợ hãi đẩy nhẹ Khang Dụ ra, nhưng chút sức lực nhỏ nhoi ấy chẳng làm gì được anh. Khang Dụ lấy chiếc mắt kính dày cộm ra, “phong ấn” được gỡ bỏ, vẻ đẹp kiều diều của Tử Đằng lộ ra. Nhưng tiếc là trong căn phòng tối tăm này chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng mờ ảo, nên anh không thể thấy được điều đó.
“Em không có quyền từ chối, kể từ giây phút em trở thành người phụ nữ của anh thì mọi quyết định của em chỉ được thông qua khi có sự đồng ý của anh.”
Khang Dụ nói với một nụ cười lãng tử trên môi.
“N… nhưng tôi sợ.”
Tử Đằng rơm rớm nước mắt nhìn anh.
Ánh trăng huyền ảo chiếu vào khiến những giọt nước mắt ấy của cô trở nên lấp lánh như pha lê. Khi hình ảnh yếu đuối ấy đập vào mắt Khang Dụ, anh đã sững người trong giây lát.
Không ngờ em ấy cũng có vẻ mặt này đấy, Khang Dụ cười thầm.
“Em… đây là lần đầu tiên sao?”
Khang Dụ vuốt nhẹ mắt cô để lau những giọt nước mắt đang đọng trên đấy. Giọng điệu anh có phần yêu chiều, vỗ về Tử Đằng đang nhắm tịt mắt lại, tay nắm chặt, cả người không ngừng run rẩy. Cô không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
“Ngoan, đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu. Em hãy thả lòng người đi, đêm nay, anh sẽ biến em chính thức thành phụ nữ.”
Giọng Khang Dụ trầm bổng một cách mị hoặc, Tử Đằng nằm gói gọn dưới thân anh cũng an tâm được phần nào, nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Có vẻ như đêm này sẽ dài lắm đây.