Đến công viên nơi Hà Thanh đã hẹn, Tử Đằng dáo dác tìm hình bóng thân thương của bà. Thấy bà ngồi trên một chiếc ghế gỗ bên cạnh cây đèn với vẻ mặt vô cùng thương tâm. Cô nhanh chóng chạy đến chỗ Hà Thành rồi ngồi xuống, nắm chặt tay bà. Chưa kịp để Hà Thanh định thần, Tử Đằng đã vội vàng hỏi chuyện bà.
“Mẹ à, có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra có phải không? Mau nói cho con biết đi.”
Cô mệt mỏi thở dốc vì đã chạy cả một quãng đường đến đây. Tuy đoạn đường không dài, nhưng do Tử Đằng nôn nóng muốn gặp Hà Thanh vì lo lắng cho bà, nên cô dường như đã dùng hết sức lực của mình chạy đến đây.
Tử Đằng ngày càng lo lắng khi thấy mắt Hà Thanh có chút sưng, lòng cô cứ như dậy sóng, thấp thỏm không yên. Cô sợ, cô chỉ còn mỗi một mình Hà Thanh là “gia đình” thôi, nếu như bà có mệnh hệ gì…
“Con gái, thực ra chuyện mẹ sắp nói cũng là do bất đắc dĩ thôi.” - Bà dè đặt nhìn Tử Đằng một lúc rồi nói tiếp - “Chỉ là học phí mấy năm đi học của con… đều do chú An lo liệu.”
Nghe Hà Thanh nói thế, cô biết bà đang muốn ám chỉ việc gì.
Không lý nào mẹ đột nhiên nói chuyện này ra cả, chắc là bên đấy xảy ra việc hệ trọng gì rồi, Tử Đằng nghĩ thầm.
“Mẹ nói rõ cho con biết xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Công ty của Bình Quý… thằng bé trước đây sử dụng vốn của công ty để đầu tư vào một hạng mục công trình, nhưng không ngờ công trình ấy lại có vấn đề. Bây giờ tiền vốn cũng gặp khó khăn, đi vay hết mấy ngân hàng họ đều không muốn hỗ trợ.” - Hà Thanh vừa nói vừa rưng rưng nước lại, bà cố kìm nén lại cảm xúc và nói - “Mẹ gả vào An gia đã là phúc của mẹ, con cũng góp phần giúp mẹ. Mẹ biết mẹ ích kỷ, nhưng mà con có thể nói bên ngân hàng Lâm thị vài lời được không?”
“Việc này con…”
Tử Đằng lòng rối bời, đang không biết nên giải quyết việc này làm sao thì Hà Thanh lại vội nói tiếp như sợ cô sẽ từ chối yêu cầu của bà.
“Mẹ cũng biết như này là làm khó con vô cùng, nhưng nghĩ lại việc An gia đối xử với mẹ rất tốt. Mẹ nghĩ trong vụ việc lần này mẹ cũng nên làm điều gì đó ngược lại, nếu không còn ngân hàng nào cho vay thì… thì công ty sẽ phá sản mất.”
Nói xong Hà Thanh liền ôm mặt bật khóc, khiến Tử Đằng vừa bất ngờ vừa đau lòng.
Đây có lẽ là lần đầu tiên mẹ khóc dữ dội như thế này, đến cả khi ba mất, mẹ cũng không khóc như vầy. Xem ra mấy người An gia đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời mẹ rồi, nói không chừng còn đặt trên cả mình… Nhưng nếu những điều họ làm khiến mẹ hạnh phúc, thì mình cũng hạnh phúc, Tử Đằng rũ mắt, nở nụ cười chua chát thầm nghĩ. Thấy Hà Thanh khóc nức nở như thế, cô cũng không nỡ, nên đành đồng ý giúp bà.
“Thôi được rồi, nếu như mẹ đã nói như thế thì con cũng không còn cách nào khác. Con sẽ nói với Lâm tổng một tiếng, nhưng anh ấy có đồng ý hay không thì con không chắc chắn.”
“Như vậy thì tốt quá rồi! Cảm ơn con nhiều lắm.”
Hà Thanh liền mừng rỡ, khuôn mặt tươi tắn vẫn còn đọng một vài giọt nước mắt nở nụ cười. Tử Đằng thấy nụ cười ấy của bà, lòng tự khắc cũng thấy nhẹ nhõm.
Kết thúc cuộc nói chuyện, hai người nhà ai nấy về. Đến gần nửa đêm, Tử Đằng nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, cô còn bận đang suy nghĩ nên nói với Khang Dụ ra sao để anh đồng ý.
Nên nói thế nào khiến anh ấy chấp nhận lời nhờ vả của mình đây. Khang Dụ chắc chắn sẽ không ngay lập tức đồng ý, vì trong chuyện này hoàn toàn không có lợi cho anh ấy. Phải làm sao đây? Tử Đằng lo lắng thầm nghĩ.
[...]
Tử Đằng đứng như trời trồng trước cửa phòng làm việc của Khang Dụ, cô đã đứng đấy mười lăm phút rồi, mà vẫn chưa dám gõ cửa.
Sao đây trời? Mình không muốn làm mẹ thất vọng, nhưng không biết phải nói như thế nào… Thôi kệ vậy, được tới đâu hay tới đó, Tử Đằng nghĩ thầm.
Cô định giơ tay lên gõ cửa thì cũng là lúc Khang Dụ đột ngột mở cửa bước ra khiến cô giật cả mình. Vừa mở cửa ra lại thấy Tử Đằng đứng ở đấy cũng khiến anh có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng định thần lại.
“L… Lâm thiếu gia.”
Tử Đằng lắp bắp, có chút ngượng ngùng nói. Vì cô có cảm giác giống như bản thân đang nhìn trộm Khang Dụ rồi bị phát hiện vậy.
“Có chuyện gì? Sao lại đứng ở đây?”
Anh trầm giọng hỏi.
“Lâm thiếu gia, tôi… ừm… “
“Nếu như cảm thấy khó nói thì không cần phải nói đâu, đừng trước cửa phòng làm việc. Em không thấy cản trở người khác làm việc à?”
Khang Dụ có chút mất kiên nhẫn, liền giở giọng sếp với cô.
“Không phải, là tôi có chuyện thật mà.” - Tử Đằng lại im lặng gần nửa buổi mới mở miệng nói được câu tiếp theo - “T… thật ra tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”
“Nói.”
Lần đầu tiên nghe Tử Đằng chính miệng xin anh giúp một việc gì đó khiến Khang Dụ tròn mắt bất ngờ, sau đó nhếch mép cười thầm.
“Chuyện của công ty An thị hẳn anh cũng biết, không biết liệu anh có thể…”
“Tất cả các ngân hàng đều không cho An thị vay, hẳn em cũng biết nguyên nhân và tôi cũng không ngoại lệ. Với tình hình như bây giờ, hà cớ gì tôi phải đem chi cho một công ty có thể phá sản bất cứ lúc nào?” - Anh nhìn cô một lúc rồi nói tiếp - “Mong thư ký Uyển biết công tư phân minh.”
Vừa dứt câu, Khang Dụ liền xoay người rời đi, Tử Đằng lại vội vàng đuổi theo anh.
“Xin lỗi Lâm thiếu gia, tôi biết là điều này không đúng với quy củ của công ty. Nhưng An thị từ khi mới được thành lập cho đến lúc đạt được đỉnh cao của sự nghiệp chỉ mất một khoảng thời gian ngắn. Tôi tin nếu có nguồn vốn, sự nghiệp của An thị sẽ trở lại như cũ.”
Mặc dù chẳng ưa gì Bình Quý, nhưng mẹ đã nói hết lời với mình như thế rồi, mình phải thuyết phục Khang Dụ đồng ý, Tử Đằng quyết tâm thầm nghĩ.
“Đó là do cô nghĩ thôi, chẳng may thực tế không giống thì sao? Kết quả tôi chẳng được gì hết, hành động này rất mạo hiểm. Hơn nữa, tại sao tôi phải giúp em? Giúp bạn trai em?”
Khang Dụ lại một lần nữa đề cập đến chuyện Bình Quý là “bạn trai” Tử Đằng. Cho dù đối mặt với hoàn cảnh nào đi chẳng nữa, cô tuyệt đối không thể nào giải thích về mối quan hệ phức tạp ấy được.
Lời Khang Dụ nói nghe có vẻ rất kiên quyết khiến Tử Đằng có chút nản chí, nhưng lại nghĩ đến hạnh phúc của mẹ, cô lại muốn thử một lần nữa.
Thôi, vì mẹ mình sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình, Tử Đằng quyết tâm thầm nghĩ.
“Vậy tôi phải làm gì… anh mới chịu giúp tôi đây?”
Cô khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói.
Giống như Khang Dụ đang chực chờ câu nói đó từ Tử Đằng, ngay lập tức anh lao đến chỗ cô và đưa ra câu trả lời.
“Làm người phụ nữ của tôi.”
Khang Dụ thẳng thắn nói.