Chuyện quan trọng như thế này, không biết cậu ấy đã biết chưa nhỉ? Hoàng Nam vừa đi đến văn phòng của Khang Dụ vừa ngẫm nghĩ.
Anh đang có việc cần gặp Khang Dụ thì vô tình bắt gặp Tử Đằng đang đứng tựa lưng vào cửa, khuôn mặt thấp thỏm, lo lắng như đang suy nghĩ điều gì đó trông có vẻ rất quan trọng.
Sao cô ấy lại không vào phòng mà cứ đứng trước cửa đấy để làm gì thế nhỉ? Hoàng Nam thầm nghĩ, sau đó bước đến chỗ Tử Đằng.
"Sao em lại đứng đây? Không vào à?"
Anh cười nhẹ hỏi. Giọng nói của Hoàng Nam đã khiến Tử Đằng hoàn hồn, cô ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn anh một lúc rồi mới trả lời.
"À ừm, tôi mới vừa đưa cà phê cho Lâm thiếu gia xong."
Cô cười gượng nói.
“Ra vậy. Mà hôm nay sắc mặt em có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ em cảm thấy không khỏe trong người à?”
“Không ạ, xin phép anh, giờ tôi phải đi làm việc đây.”
Tử Đằng nói rồi vội vàng rời đi, sau đó Hoàng Nam cũng vào phòng làm việc của Khang Dụ để nói về một vài chuyện vô cùng quan trọng.
Anh tự nhiên mở cửa, hiên ngang bước vào như đây là phòng làm việc của mình. Mặc dù bị làm phiền, nhưng Khang Dụ thì vẫn tập trung làm việc, thậm chí còn chẳng màng ngước lên nhìn xem là ai đã tự tin đến thế.
Hoàng Nam khẽ cau mày khi thấy anh vẫn cúi đầu nhìn vào đống giấy tờ trên bàn.
“Cậu cũng nên về nhà ăn cơm cùng với gia đình đi chứ, đừng suốt ngày cắm đầu vào công việc, rồi gái gú như thế nữa.”
Haiz, lại nữa rồi, Khang Dụ than thầm.
“Là Khả Ái đến tìm cậu rồi bảo cậu nói vậy à?”
“Việc em ấy đến tìm tôi thì đúng, còn việc sau thì không. Con bé chỉ muốn cậu về nhà thôi.” - Hoàng Nam im lặng nhìn Khang Dụ vẫn mải miết làm việc một lúc rồi khuyên nhủ - “Cậu cứ không về nhà như thế thì cũng không phải là cách hay. Nếu không muốn về dùng bữa cùng với gia đình thì ít nhất cũng phải ghé qua thăm Khả Ái một chút chứ.”
Tôi muốn cũng không được, mỗi lần về là có chuyện xảy ra, thế thì khỏi về luôn cho lành, việc gì phải rước thêm phiền phức, bực bội vào lòng, Khang Dụ khó chịu nghĩ thầm.
“Từ khi nào mà cậu đã bị Khả Ái mua chuộc rồi?”
Anh nhướn mày nhìn Hoàng Nam nói.
“Không phải, vấn đề ở đây là Khả Ái đã nói là Lâm Khôi Vĩ vừa tốt nghiệp, có lẽ cuối tuần này sẽ trở về từ Mỹ.”
Nghe anh ấy nói đến cái tên Lâm Khôi Vĩ, cuối cùng Khang Dụ cũng có chút phản ứng ngoài việc cầm tài liệu rồi ghi ghi chép chép kia. Anh quay sang nhìn Hoàng Nam, tận sâu trong đáy mắt Khang Dụ dường như đã có chút dao động, giống như vừa bất ngờ rồi lại chuyển sang lo lắng việc gì đó.
Cậu ta sắp về nước rồi sao? Hm, có vẻ như mình cần phải sắp xếp một vị trí phù hợp cho cậu nhóc đó càng sớm càng tốt, anh hai tay đan xen lại với nhau, cặp mắt hơi híp lại, ánh mắt xa xăm nhìn thẳng vào một điểm như đang suy nghĩ việc gì đó vô cùng quan trọng.
Trông cậu ấy như thế chắc có lẽ là đang nghĩ cách đối phó với Khôi Vĩ nhỉ? Hoàng Nam thầm nghĩ.
“Nhà họ Lâm các cậu tổng cộng có bốn người kế thừa, cậu xếp thứ hai. Nhưng do sau khi anh hai qua đời, cậu hiện tại tạm thời là lớn nhất. Bây giờ lão tam, Lâm Khôi Vĩ, đã tốt nghiệp MBA từ Mỹ trở về. Cậu định sẽ như thế nào?” - Anh ngừng một lúc, quan sát biểu hiện của Khang Dụ rồi nói tiếp - “Chẳng lẽ cậu định nhường lại vị trí tổng tài này cho lão tam kia à?”
Khang Dụ nghe Hoàng Nam nói thế thì hàng chân mày lá liễu kia liền cau lại khó chịu, một tay anh bóp nhẹ mi tâm, tay còn lại gõ nhẹ lên mặt bàn như đang suy tính chuyện gì đó. Đợi một hồi lâu, anh ấy vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Khang Dụ, Hoàng Nam kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa. Nhưng anh lại thốt lên một câu khiến Hoàng Nam giật mình, mở to mắt nhìn anh.
“Vậy cậu tính như thế nào đây?”
“Làm như lời cậu nói. Việc gì cần làm thì tôi sẽ làm.”
Giọng Khang Dụ trầm khàn, bình thản vừa nói vừa đứng lên, hướng mặt về phía cửa sổ.
Trời đất, tôi nói chơi mà cậu định làm thật à?! Hoàng Nam hốt hoảng thầm nghĩ.
“Chẳng lẽ cậu định nhường lại vị trí tổng tài cho cậu nhóc đó thật à?”
Anh dè đặt hỏi thêm lần nữa.
“Nếu nó muốn lấy thì tôi sẵn sàng cho nó lấy, nhưng mà… không phải bây giờ.”
Mình vẫn còn việc quan trọng phải làm khi còn ngồi trên chiếc ghế tổng tài này. Nhưng mình nghĩ với tính cách của nó thì nó không thèm cái vị trí này đâu, Khang Dụ ngẫm nghĩ.
“Ha, cậu mà nhường vị trí tổng tài này cho Khôi Vĩ nhà cậu thì tôi đoán chắc công ty sẽ không duy trì được ba ngày đâu.”
Hoàng Nam cười khẩy, trong lời nói vừa có ý đùa, vừa có phần châm biếm. Khang Dụ nghe thế cũng mỉm cười, xoay người lại nhìn anh ấy với một dáng vẻ khá tự tin.
“Đừng xem thường nó như thế chứ, với cả, tự tôi biết phải làm thế nào mà.”
Hoàng Nam thấy anh có vẻ tự tin như thế thì cũng không có ý kiến gì thêm, chỉ nhún vai rồi đi ra ngoài cho Khang Dụ làm việc.