Khang Dụ thấy Tử Đằng đang nói nửa chừng thì ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó ngay sau lưng anh. Khang Dụ khẽ cau mày, tò mò quay người lại thì thấy Bình Quý đang đứng như trời trồng ở đó.
Giờ mình đã hiểu lý do tại sao cô ấy lại như thế rồi. Ra là vì anh ta, Khang Dụ khó chịu thầm nghĩ.
Một người như anh ta mà cũng đến chỗ này, lại còn có Tử Đằng nữa chứ. Rốt cuộc thì hai người này có mối quan hệ như thế nào vậy? Mình hy vọng là sẽ không giống như những gì mình nghĩ, Bình Quý ngẫm nghĩ.
“Lâm tổng, thật trùng hợp quá! Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Bình nở một nụ cười gượng gạo nhằm để che giấu sự khó chịu trong lòng mình. Nhưng hàng chân mày đang cau lại của anh ấy đã tố cáo tất cả. Khang Dụ cũng mỉm cười lịch sự chào hỏi cùng với ánh nhìn sắc bén kia.
“Đúng là trùng hợp thật!”
Trùng hợp cái con khỉ khô, đây là bữa tối “đặc biệt’’ giữa tôi và Tử Đằng. Sự xuất hiện của anh đã khiến tôi cảm thấy không hài lòng rồi đấy, anh chửi thầm.
Ủa mà khoan đã, bây giờ thấy Bình Quý mới nhớ. Sau bữa tiệc mừng thọ của An lão gia, Khang Dụ bắt gặp mình ở đó, vậy mà anh ấy cũng không hỏi gì về mối quan hệ giữa mình và An gia, giờ thì mình biết giải thích thế nào đây, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
Bình Quý đi một mạch đến chỗ cô. Đặt một tay lên vai Tử Đằng, từ hành động cho đến lời nói đều làm ra vẻ vô cùng thân thiết với cô. Khiến cho Tử Đằng một phen giật mình.
"Đằng, em không định giới thiệu sao?"
Anh ấy cười dịu dàng nói.
Giới thiệu?! Giới thiệu cái gì? Hai người chẳng phải biết nhau sao? Vừa nãy còn cười nói chào hỏi "thân thiện" lắm mà, cô bấn loạn ngẫm nghĩ.
“Sao thế? Em mau nói gì đi chứ.”
Đợi mãi mà không thấy Tử Đằng trả lời, Bình Quý kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
“Lâm thiếu gia đưa tôi về nhà, nên tôi mời anh ấy bữa cơm xem như đáp lễ thôi.”
Cô khẽ nhíu mày nói.
“Oh, thì ra là như thế. Lâm tổng đúng là vị cấp trên đáng trân trọng, luôn quan tâm đến nhân viên của mình như thế, tan làm còn đưa nhân viên về tận nhà cơ.” - Bình Quý cười đểu, hai mắt anh híp lại nhìn Khang Dụ một lúc. Sau đó choàng tay lên vai Tử Đằng rồi nói tiếp - "Vậy thì tôi cũng nên cảm ơn Lâm tổng một tiếng vì đã gái tôi đưa bạn gái về nhà chứ nhỉ. Cảm ơn Lâm tổng rất nhiều.”
Anh ta đang nói nhăng nói cuội gì vậy?! Sao từ “người dưng” mà thành bạn gái luôn rồi?! Rốt cuộc anh ta lại muốn gì đây chứ, Tử Đằng hoảng hốt thầm nghĩ.
Nghe hai chữ “bạn gái” phát ra từ miệng của Bình Quý, Khang Dụ tròn mắt, bất ngờ nhìn Tử Đằng rồi lại nhìn sang Bình Quý đang nở nụ cười đắc ý. Anh tức giận, đập bàn đứng phắc dậy, rời khỏi đó, làm cô không kịp giải thích gì cả.
“Vậy thì vật về lại chủ! Hai người cứ tự nhiên đi, tôi về trước!”
Khang Dụ cau mày khó chịu rời đi.
“Ơ này, khoan đã Lâm thiếu gia…”
Tử Đằng định đứng lên đuổi theo anh, nhưng lại bị Bình Quý đè mạnh hai vai cô ngồi xuống khiến cô chẳng thể nhúc nhích hay làm gì được. Tử Đằng chỉ có thể bất lực nhìn bóng lưng Khang Dụ đang đi xa dần.
Đợi đến lúc anh đã đi rồi thì Bình Quý mới thả lỏng hai tay để cô di chuyển. Tử Đằng liền đứng dậy, nhíu mày nhìn anh.
“Sao em lại ở cùng với anh ta?”
Bình Quý nhanh miệng hỏi cô.
“An tiên sinh! Xin anh sau này đừng nói những lời như thế, cho dù là đùa cũng không được, đó là việc thứ nhất!Việc thứ hai! Tôi đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, đây là cuộc sống riêng tư của tôi. Tôi chẳng cần phải giải thích với anh và anh cũng đừng tò mò! Cuối cùng, tôi và anh không thân thiết đến mức như thế!” - Trước khi rời đi, Tử Đằng nói thêm một câu - “Nếu như anh có đến gặp tôi thì làm ơn báo trước, đừng đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi. Nếu không, tôi sẽ nghĩ anh là kẻ hay theo dõi người khác đấy.”
Thấy Tử Đằng đã cách xa mình được một khoảng, Bình Quý vội lên tiếng:
“Em có thể không cần giải thích với tôi, nhưng còn dì Thanh thì sao?”
Dì Thanh, dì Thanh, lúc nào cũng dì Thanh, tại sao cứ lấy mẹ tôi ra để “đe dọa” vậy hả?! Tử Đằng tức giận thầm nghĩ.
“Đừng lôi mẹ tôi ra nói nữa!” - Cô quay người, sải chân bước nhanh về phía Bình Quý - “Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ trèo cao, cũng như năm đó, tôi chưa bao giờ mở miệng xin vào An gia.”
Sao em lại căm hận An gia đến thế chứ? Bình Quý âu sầu ngẫm nghĩ.
“Khoan đã, tôi có thứ này đưa cho em.” - Nói rồi anh ấy đưa cho Tử Đằng một hộp cơm - “Là dì Thanh tự tay chuẩn bị rồi nhờ tôi đưa cho em đấy.”
Nghe Bình Quý nhắc đến mẹ mình, tâm trạng của Tử Đằng nhanh chóng dịu lại sau cơn tức giận nóng đến cả gan ruột kia.
Cô nhận lấy hộp cơm từ tay Bình Quý, nhìn chằm chằm vào nó rồi nói:
“Giữa tôi và Lâm thiếu gia thật sự không có gì hết. Anh đừng suy nghĩ lung tung.”
Tử Đằng nhẹ giọng nói rồi rời đi, trở về căn nhà nhỏ của mình. Bình Quý cũng không nói thêm gì cả, âm thầm nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô.
Tôi không biết câu nói đó của em là thật hay giả, nhưng tôi mong đó là sự thật, và luôn như thế, anh thầm nghĩ.