Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ----------------------------
Năm Tiểu Ma Vương được 3 tuổi.
Phó Ấu Sanh đã trở thành nữ diễn viên có cả thực lực lẫn kỹ năng diễn xuất trong giới giải trí, ngoài ra còn giành được Ảnh hậu đại mãn quán, trở thành nữ diễn viên số một trong làng giải trí.
Không phải nữ minh tinh mặc sườn xám đẹp nhất làng giải trí, mà là nữ diễn viên có kỹ năng diễn xuất cùng thực lực hàng đầu giới giải trí.
Nhắc đến Phó Ấu Sanh, cái mọi người nghĩ đến đầu tiên không phải là giá trị nhan sắc nghịch thiên của cô, mà là nền tảng chất lượng phim điện ảnh và doanh thu phòng vé cơ bản đã ổn định.
Có điều Phó Ấu Sanh sau khi trở lại từ sau khi sinh con, cơ bản duy trì tốc độ một năm hai bộ phim.
Thời gian còn lại đều là về nhà làm bạn với con trai.
Tới gần cuối năm, Phó Ấu Sanh nhận một bộ phim, phải ở trong đoàn quay phim khoảng 3 tháng.
Có thể Tết cũng phải trải qua ở đoàn phim, không chắc sẽ được nghỉ phép.
Hôm rời đi.
Bạn nhỏ Ân Đình Lễ chơi xấu ôm lấy cảnh chân của mẹ mình: "Mẹ mang theo con đi cùng đi mà hu hu hu, bé cưng không muốn rời xa mẹ."
Mới tí tuổi đầu đã diễn cực sâu.
Có điều lần này tiểu diễn tinh Ân Đình Lễ là khóc thật rồi.
Mỗi lần mẹ đi quay phim đều phải lâu thật lâu không gặp được.
Không có vòng ôm thơm tho mềm mại của mẹ, chỉ có vòng ôm cứng nhắc của ba, không thoải mái chút nào.
Phó Ấu Sanh nhìn dáng vẻ đáng thương quá trời của con trai nhà mình, xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc: "Con phải đi học, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời ba, chăm sóc ba cho tốt có biết không?"
Ân Mặc đứng ở bên cạnh, nghe thấy lời của vợ mình, đáy mắt hiện lóe tia bất đắc dĩ.
Anh mà cần Tiểu Ma Vương này đến chăm sóc à?
Tiểu Ma Vương này không gây rắc rối chính là chăm sóc lớn nhất đối với anh rồi.
Đừng thấy bạn nhỏ Ân Đình Lễ nhỏ tuổi, nhưng vừa thông minh lại có thể gây sự ――
Nếu không phải Lộc Hà Công Quán canh giữ nghiêm ngặt, hơn nữa mấy bước sẽ có một camera giám sát, Tiểu Ma Vương này thật sự có thể bỏ nhà ra đi.
Tiểu Ma Vương nghe thấy lời của mẹ, nước mắt lưng tròng: "Mẹ, mẹ không cần bé cưng nữa sao?"
"Mẹ có thể không cần ba, nhưng không thể không cần bé cưng."
"......"
Phó Ấu Sanh bị con trai nhà mình chọc cười.
Thằng nhóc này là vừa khóc vừa tấu hài à.
Lúc này, Ân Mặc liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, sắp trễ chuyến bay rồi.
Trực tiếp xách Tiểu Ma Vương đang ôm cẳng chân vợ mình lên, giống như xác một con mèo con: "Đi thôi, chúng ta tiễn mẹ ra cửa."
Tiểu Ma Vương sau khi bị ba xách lên, khóc rống lên: "A a a, ba bắt nạt con, ba ngược đãi bé cưng, mẹ ơi mẹ thật sự nỡ để bé cưng rơi vào tay đại ma vương sao?"
"Mẹ ơi mẹ không còn yêu con nữa."
Mỗi lần ra cửa đều là một màn này.
Phó Ấu Sanh mặc dù đau lòng con trai khóc dỡ mếu dở, nhưng dĩ nhiên sẽ không chiều nhóc.
Hơn nữa ――
Tiểu diễn tinh này ngay cả nước mặt cũng không có.
Phó Ấu Sanh ôm lấy gương mặt của nhóc hôn một cái: "Bé cưng thật ngoan, mẹ đi đây."
"Bái bai."