Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ------------------------------
Phó Ấu Sanh sinh xong thì mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Thậm chí chưa kịp nhìn bé cưng lấy một cái.
Đợi sau khi cô nhìn thấy bé cưng, đã là ba giờ chiều rồi.
Trong phòng bệnh rộng lớn có chút trống trải, Phó Ấu Sanh nhìn thấy bức tường hơi hơi mang theo chút xanh lam nhạt, ánh mắt có chút phát ngốc.
Vẫn chưa có hoàn hồn lại.
Cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói hơi khàn của người đàn ông: "Tỉnh rồi?"
"Có đói không em?"
Tiếng nói dịu dàng quen thuộc trước sau như một.
Phó Ấu Sanh nghiêng đầu nhìn sang, theo bản năng muốn ngồi dậy, đột nhiên trên người đau buốt.
Rít ――
Ân Mặc nhanh tay lẹ mắt đỡ cô ngồi dậy: "Đừng gấp, từ từ thôi."
Bây giờ có thể ngồi ăn chút đồ rồi.
Cháo đựng trong hộp giữ nhiệt bất cứ lúc nào cô tỉnh dậy cũng có thể ăn.
Ninh đến mềm mại thanh ngọt, rất thích hợp để thai phụ lót dạ sau khi tỉnh lại.
Ân Mặc biết thói quen của Phó Ấu Sanh, khi cô vừa mới thức dậy, là không uống được canh, cho nên muốn chờ cô hoãn lại một chút rồi mới uống canh mẹ vợ đích thân hầm.
Phó Ấu Sanh dựa trên vai Ân Mặc: "Bé cưng đâu anh?"
Đút cô uống một ngụm nước, Ân Mặc mới ấm giọng đáp: "Sợ ồn đến giấc ngủ của em, bế ra bên ngoài rồi."
Phòng bệnh của bệnh viện là phòng cao cấp, có hai gian phòng.
Vừa rồi bé cưng đã khóc, cho nên được mấy người Ân phu nhân bế ra ngoài.
"Bé cưng rất khỏe mạnh, em yên tâm."
Nghe được lời này của Ân Mặc, Phó Ấu Sanh mới thở phào một hơi, sau đó cảm nhận được đau đớn trên người, chợt ủy khuất: "Sinh con đau quá."
Cô chính là muốn làm nũng với Ân Mặc.
Nhưng lại không ngờ.
Ân Mặc vừa đút cô ăn cháo, vừa nói: "Ngoan, sau này sẽ không sinh nữa."
"Anh đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ, chờ em xuất viện liền đến buộc ga-rô."
Phó Ấu Sanh hoàn toàn không ngờ tới Ân Mặc nói những lời này như lẽ đương nhiên.
Cô ngẩng đầu khiếp sợ: "Buộc ga-rô......"
"Không sao." Ân Mặc vỗ vỗ lưng Phó Ấu Sanh, "Chỉ là một tiểu phẫu."
"Sẽ không có bất cứ trở ngại nào."
Chẳng qua là sau này khi sinh hoạt vợ chồng, có thể càng không kiêng nể gì nữa.
"Không được, em không đồng ý!" Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng phản ứng lại, cất cao giọng.
"Không muốn sinh còn có biện pháp tránh thai......"
Ân Mặc trấn an nói: "Biện pháp tránh thai cũng không hoàn toàn chắc chắn tuyệt đối."
Lỡ như lại mang thai thì sao.
Đến lúc đó lẽ nào lại bảo cô phá bỏ, bất kể là phá bỏ hay sinh ra, anh đều không nỡ.
Giải phẫu buộc ga-rô về cơ bản có thể coi là chắc chắn tuyệt đối nhất.
Có lẽ là bởi vì vừa mới sinh con, hốc mắt Phó Ấu Sanh rất nông, không khỏi nước mắt lưng tròng nhìn Ân Mặc: "Em không cho phép."
Cho dù là một tiểu phẫu, cô cũng không nỡ để Ân Mặc làm.
"Vẫn còn ở cữ đó, đừng khóc." Ân Mặc vừa nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng kia của Phó Ấu Sanh, không nhịn được đau lòng hôn hôn lên má cô, "Được được được, không nói nữa, để sau lại nói."
"Ăn chút đồ trước được không?"
"Sau khi ăn xong, liền để em đi xem bé cưng."
Khi Ân Mặc kiên nhẫn dỗ dành cô, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng nhớ ra còn có cậu con trai chưa có nhìn.
Có điều lại không có quên: "Anh không được phép đi bệnh viện sau lưng em."
"Được, tuyệt đối không sau lưng em."
Phó Ấu Sanh giờ mới thu nước mắt lại.
Nhìn gương mặt rất sạch sẽ của cô, dáng vẻ hoàn toàn không hề lưu lại chút nước mắt, ngón tay vốn đang định lau nước mắt thay cô của Ân Mặc hơi khựng lại.
Luôn có loại ảo giác bị cô lừa rồi.
Sau đó vừa nghĩa lúc cô vợ nhà mình mang thai tính tình cũng nắng mưa thất thường, bây giờ cảm xúc sáng nắng chiều mưa, cũng bình thường.
Phụ nữ ở cữ, nghe nói tính khí càng lớn hơn.
Nghĩ đến bộ dáng buổi sáng khi cô ra khỏi phòng sinh, Ân Mặc ngoài dỗ dành cô, hoàn toàn không nghĩ ra cách nào khá.
Sau khi ăn xong một bát cháo, khuôn mặt vốn tái nhợt của Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng có chút ửng hồng.
Ân Mặc thở phào một hơi.
Liền nghe thấy Phó Ấu Sanh thúc giục: "Mau bế bé cưng qua đây để em nhìn xem."
Nếu không phải vừa động đậy liền đau, bây giờ Phó Ấu Sanh thực sự muốn tự đi xuống gặp bé cưng.
Nghĩ đến bé cưng, miệng nhỏ của Phó Ấu Sanh lảm nhảm rất nhiều câu hỏi.