Edit: Hy | Beta: Mây
Phó Ấu Sanh vỗ vỗ bọt nước, khép nửa mắt, vẻ mặt lười biếng.
Biết rằng nhất định là Ân Mặc đang phát sốt, ngược lại trong lòng cũng không có áp lực gì.
Dù sao khi anh khỏe lại, khẳng định sẽ phải hối hận vì đêm nay đã cầu xin cô quay lại.
“Bị bệnh rồi thì phải chữa, đừng để sốt đến hỏng não như thế.”
“Cả người anh thứ đáng giá nhất là đầu óc, nếu như để hỏng mất, thì phải tổn thất đến mấy trăm tỷ.”
Hơi nước làm phòng tắm như màn sương mù mông lung, hàng lông mi ướt át của cô chớp chớp vài cái, nhàn nhã nói.
Không còn như ngày xưa, sau khi biết anh đang bệnh cô sẽ vô cùng nôn nóng, lo lắng.
“Sanh Sanh, em thật sự muốn kết hôn cùng Sở Vọng Thư sao? Cho nên mới muốn ly hôn với anh.” Giọng nói sâu kín của Ân Mặc truyền đến, có lẽ là vì đang sốt, giọng nói thong thả mang theo tiếng hít thở có chút khó khăn.
Phó Ấu Sanh chơi đùa với mặt nước: “Ân Mặc, chúng ta đều phải sắp ly hôn rồi, anh quản tôi kết hôn với ai sao?”
Nghe được hô hấp của đối phương càng ngày càng khó khăn hơn.
“Em cùng anh ta mới quen biết mấy ngày mà đã muốn kết hôn, chúng ta ở bên nhau chín năm… Phó Ấu Sanh, em đã nói, đời này chỉ yêu mình anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh mà.”
Cũng không biết anh có thật sự bị sốt đến hỏng não hay không.
Những việc này thế mà lại nhớ rõ ràng rành mạch như vậy.
Phó Ấu Sanh cười cười, giọng nói mềm mại dưới tiếng vang rồi bị lớp gạch men trong phòng tắm phản lại, cùng với đó là giọng nói thanh lãnh lại tùy ý: “Ồ, vậy anh cứ coi tôi đã thay lòng đổi dạ rồi đi.”
Nghe được bên kia chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
Phó Ấu Sanh không lừa gạt anh nữa: “Nhưng mà tôi và anh ly hôn cũng không liên quan đến Sở Vọng Thư, tôi và anh ta cũng không ở bên nhau, ở trên mạng đều là tin đồn nhảm mà thôi.”
“Anh cũng không cần cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, nghỉ ngơi thật tốt, chờ hết bệnh rồi, chúng ta đi nhận giấy chứng nhận ly hôn, bên nhau vui vẻ chia tay vui vẻ.”
“Người trưởng thành rồi, phóng khoáng một chút.”
Nói xong, Phó Ấu Sanh liền quyết đoán cúp điện thoại một cách thoải mái.
Cô vậy mà lại thật sự thoải mái.
Ân Mặc nghe tiếng tút tút cúp điện thoại, nằm trên chiếc giường lớn màu xám, mu bàn tay phủ trên vầng trán nóng bỏng, ánh mắt từ trước đến nay luôn u ám thâm thúy dường như phủ lên một lớp mù mịt.
Chờ đến khi Tiếu Trầm Nguyên đến, phát hiện Ân Mặc sắp sốt đến 40 độ.
–
“Điên rồi?”
“Ân Mặc cậu điên rồi, tối hôm qua cậu sốt tới 40 độ. Hôm nay mới vừa tỉnh lại cậu liền bắt đầu làm việc, cậu không muốn sống nữa sao?”
Ngày hôm sau Tiếu Trầm Nguyên xách theo bữa sáng tới bệnh viện thăm anh, tức giận nói.
Ân Mặc đã tỉnh lại, nhiệt độ cũng đã giảm đi rất nhiều, ngồi trên giường bệnh, trên mu bàn tay nhợt nhạt còn đang truyền từng giọt dịch.
Nước thuốc trong suốt theo ống tiêm nhỏ chảy vào mạch máu màu xanh.
Mà sắc mặt anh vẫn không cảm xúc đối diện với laptop, xử lý công việc của công ty.
Tiếu Trầm Nguyên lấy bữa sáng ra, đưa tới trước mặt anh, “Muốn tôi đút cho cậu ăn nữa sao?”
Cuối cùng Ân Mặc cũng liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt kia, Tiếu Trầm Nguyên luôn cảm thấy như mang theo sát khí, nhưng mà, anh ta không sợ, “Chuyện của cậu là như thế nào? Tâm tình không tốt nên sinh bệnh?”
“Hay là nói vì tâm tình không tốt mới sinh bệnh không tới gặp bác sĩ.”
Ân Mặc nhận lấy chén cháo trắng, ngược lại không cự tuyệt.
Từ tối hôm qua đến giờ, anh chưa ăn một miếng nào, dạ dày đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Hiện tại anh chỉ muốn dùng công việc làm tê liệt chính mình, bằng không sẽ rối có thời gian rảnh rỗi sẽ nghĩ đến chuyện ngu xuẩn tối qua mình làm.
Thấy biểu tình lạnh như băng cùng người khác nợ anh một ngàn vạn của Ân Mặc, Tiếu Trầm Nguyên cũng thật sự rất tò mò.
Ân Mặc chén không cho anh ta, nghiễm nhiên xem anh ta như là người hầu: “Cậu có thể đi rồi.”
“Để thư ký Ôn vào được rồi.”
“Ha, tôi là thái giám tới đây hầu hạ Hoàng Thượng dùng bữa, dùng xong liền bảo nô tài lui ra ngoài.” Tiếu Trầm Nguyên âm dương quái khí nói.
Ân Mặc xoa xoa thái dương: “Ồn ào.”
Giây tiếp theo.
Tiếu Trầm Nguyên chủ động cầm bình giữ nhiệt lên: “Đã hoàn thành rồi, nô tài không làm ngài chướng mắt nữa.”
Tên chó Ân Mặc này, thật sự là một chút ảo tưởng tốt cũng không lưu lại cho anh ta.
Vốn đang định an ủi một chút, thật là cho chó ăn mà.
Thư ký Ôn bước vào phòng.
Thật cẩn thận nhìn sườn mặt lạnh lùng của Ân Mặc: “Ân tổng, Phó tiểu thư có gửi cho anh một bó hoa, còn có một tấm thiệp chúc anh sớm hồi phục, sức khỏe…”
Ân Mặc nhìn anh ta ôm bó hoa cúc trắng bước vào phòng.
Nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Tặng cho người bệnh hoa cúc trắng, thật may mà cô vẫn nghĩ ra.
Thấy thư ký Ôn muốn nói rồi lại thôi, anh hỏi: “Còn gì nữa?”
Thư ký Ôn ho nhẹ một tiếng: “Còn nói, đợi sau khi anh hồi phục, hãy liên hệ với luật sư của cô ấy, thảo luận thỏa thuận ly hôn, làm giấy chứng nhận ly hôn, đường ai nấy đi, mỗi người đều vui vẻ.”
Nhìn từng câu từng chữ này.
Thật sự nói trắng ra là muốn làm cho người ta tức giận.
Ân Mặc vẫy tay, bảo anh ta đem bó hoa cúc trắng đến, đôi môi mỏng hơi trắng nhếch lên một độ cong lãnh đạm: “Đường ai nấy đi, mỗi người đều vui vẻ?”
Giọng điệu nguy hiểm này làm cho da đầu thư ký Ôn cũng cảm thấy tê dại da đầu.
Nhưng mà Ân Mặc không có biểu hiện gì, ngón tay tái nhợt không chút để ý khảy cánh hoa trắng.
*
“Em mua một bó hoa cúc trắng đưa đến bệnh viện?”
Lúc Phó Ấu Sanh đợi diễn, ngồi trong phòng hóa trang nghe Tiểu Nặc nói xong, im lặng một giây.
Tiểu Nặc vô tội: “Đúng vậy, không phải chị nói muốn tặng cho chồng cũ sao?”
“Gửi tặng chồng cũ nằm viện không tặng hoa cúc trắng thì tặng hoa gì?”
“Em còn nhờ nhân viên cửa hàng chọn kỹ lưỡng nhất, tươi mới nhất, đảm bảo anh ta nhìn sẽ tức chết.”
Được rồi…
Phó Ấu Sanh bất đắc dĩ, dù sao cũng đã tặng rồi.
Cô vốn muốn tùy tiện tặng một bó hoa, chủ yếu là từ thư ký Ôn biết được Ân Mặc đang nằm viện, giờ cũng không làm được giấy chứng nhận ly hôn, vậy thì cho anh chút mặt mũi.
Càng bình tĩnh không ngại nhắc đến Ân Mặc, càng chứng minh rằng cô đã buông bỏ.
Phó Ấu Sanh nhoẻn miệng mỉm cười.
Không thèm để ý đến lúc Ân Mặc nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, tóm lại chỉ cần biết lời cô nói đã được đưa đến là được.
Chủ yếu là chúc anh sớm hồi phục, sau đó sớm làm giấy chứng nhận ly hôn.
Mọi người đều nhanh được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Phó Ấu Sanh thay trang phục xong, bước ra khỏi phòng trang điểm, đi về phía phim trường.
Cô và Sở Vọng Thư đang quay bộ phim đô thị《Quãng đời còn lại chỉ có em》, hiện tại cũng đã quay được một nửa, mọi người đều đã tiến vào trạng thái, quan hệ ngày thường cũng không tồi.
Nhưng là lần này khi Phó Ấu Sanh đi đến phim trường để quay, trên đường phát hiện rất nhiều nhân viên công tác nói nhỏ sau lưng cô. Còn có chỉ chỉ trỏ trỏ.
Có vài người thậm chí nhìn thấy cô cũng không chào hỏi.
Tiểu Nặc tức giận nhìn những người nghe gió chính là mưa: “Trước kia mỗi lần nhìn thấy chị, đều một câu cô Phó, một tiếng chị Sanh Sanh, hiện tại trở mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng.”
Phó Ấu Sanh mỉm cười: “Giới giải trí đều là như thế đấy.”
“Nâng cao giẫm thấp, rất bình thường.”
Tối hôm qua sau khi bài viết về Trình Thư Từ được tung ra, các bình luận trên mạng về cô đều là chỉ trích cô.
Khi trước khen cô khiêm tốn, thanh nhã, khí chất mỹ nhân. Hiện tại một tổ ong lại nói rằng cô không xứng với danh hiệu đệ nhất sườn xám mỹ nhân, càng không xứng với sườn xám tinh túy của quốc gia. Thậm chí còn có người xuống dưới trang official weibo của《Quãng đời còn lại chỉ có em》yêu cầu đạo diễn thay cô.
Đương nhiên, cũng còn có người cho rằng là có thể cô ghen ghét Trình Thư Từ, khẳng định là vì cô ta mặc sườn xám đẹp hơn cô.
Một đám người kêu muốn người mới ra mắt.
Lúc này, Từ Thành Thiện tuôn ra một tấm ảnh chụp Trình Thư Từ đánh đàn tỳ bà, thuận tiện chụp luôn lý lịch việc học của cô ta đăng lên.
Tức khắc……
Danh hiệu mỹ nữ học bá, mỹ nữ nghệ thuật, mỹ nữ cổ điểm chân chính được dán lên người Trình Thư Từ.
Trong một đêm Weibo của cô ta thu hút thêm mấy chục vạn fan.
Phó Ấu Sanh nhìn cô ta ‘trùng hợp’ bị lộ Weibo cá nhân, trong đó đều là những năm tháng yên tĩnh học tập và cuộc sống du học của cô ta.
Hoàn toàn phù hợp với khí chất thanh nhã của đại mỹ nữ trong tưởng tượng của mọi người.
Tiểu Nặc tức giận: “Chị Sanh, chúng ta còn phải xem cô ta đắc ý bao lâu nữa ạ!”
“Hiện tại phía dưới Weibo chị cũng không thể nào nhìn nổi nữa rồi!”
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh nhếch lên.
“Phía bên Đào Yểu không phải đã gửi vài video reuters sao, có thể tìm đại V truyền ra ngoài.”
Trầm ngâm một chút, “Không được, để phòng làm việc truyền ra đi.”
Gần đây cô rất thích… phản bác trực diện.
Loại cảm giác này, còn rất thú vị.
Ngón tay tinh tế của Phó Ấu Sanh vuốt ve cằm mình một chút, ý cười vui vẻ.
Ánh mắt Tiểu Nặc sáng ngời: “Em đi nói với anh Văn!”
Lúc trước Phó Ấu Sanh không nôn nóng làm sáng tỏ.
Vì dù sao sau tất cả… Trình Thư Từ cũng không thừa nhận là cô đã bắt nạt cô ta.
Lúc này, nếu mình nhảy ra làm sáng tỏ, cũng không biết Trình Thư Từ sẽ bày ra bộ dáng gì, đóng vai là người bị hại, chẳng phải là càng đúng tâm nguyện cô ta sao.
Phó Ấu Sanh càng không muốn thỏa mãn cô ta.
Bây giờ cũng không muốn để cho cô ta dẫm lên mình mà hút fan.
Cho nên…
Trong lúc Phó Ấu Sanh đóng phim, phòng làm việc có dấu V xanh của cô đã đăng lên Weibo một bài viết.
Phòng làm việc của Phó Ấu Sanh V: Sanh Sanh của chúng ta và chị gái nhỏ ở chung thật tốt nha, nhiều năm không gặp vẫn là bạn tốt đó ∼ đính kèm một video ngắn 10 giây.
Trong video 10 giây ấy.
Là lần đầu Phó Ấu Sanh và Trình Thư Từ gặp mặt, Trình Thư Từ mang theo một đám người nhìn xuống Phó Ấu Sanh từ trên cao, chủ động chào hỏi: “Sanh Sanh, đã lâu không gặp.”
Phó Ấu Sanh lười biếng ngước mắt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Câu sau đó là giọng nói mơ hồ của Trình tiểu thư, mọi người chỉ nhìn thấy Phó Ấu Sanh cười với cô ta.
Hơn nữa Trình Thư Từ mang theo một đám vệ sĩ và trợ lý đi về phía Phó Ấu Sanh, rõ ràng là đại tiểu thư ra phố, có chỗ nào giống bộ dáng bị bắt nạt.
Có chỗ nào là giống bia đỡ đạn.
Video này vừa được truyền ra.
Cộng đồng mạng liền sôi nổi thi nhau hóa thân thành Conan.
Mọi người đều thấy lời này của phòng làm việc cộng thêm video đều có chút ý vị thâm trường.
Ha ha ha ha, sao tôi lại cảm thấy người bị bắt nạt lại là Sanh Bảo thế này?
—— Nói thật, giọng điệu và cách nói chuyện của Trình Thư Từ kia, có chút giống, trà xanh.
—— Cuối cùng có người nói lời thật lòng!!! Cùng mặc sườn xám, nhưng Phó Ấu Sanh có loại cảm giác phong tình vạn chủng, tuyệt thế mỹ nhân, tựa như ai cô đều không để mắt đến, cả thiên hạ đều kính nể. Còn cô người mới kia lại đối lập hoàn toàn, có chút giống phông nền, cho nên… Bài viết lúc trước nói Phó Ấu Sanh ghen ghét cô ta, cảm giác có gì đó sai sai à nha.
—— Cho nên… Đây là có người lên mặt trăng ăn vạ?
—— Chậc, hiện tại cô người mới vì ra mắt, thật sự có thể là lăng xê.
—— Hừm… Kỳ thật cô người mới này cũng là tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ đẹp, nếu mà Phó Ấu Sanh có loại cảm giác ghen ghét người trẻ tuổi hơn cũng không phải là quá kỳ quái.
—— Phổ bên một chút kiến thức cho lầu trên, Phó Ấu Sanh năm nay 25 tuổi, còn vị người mới kia năm nay 26, cho nên ai trẻ tuổi hơn, ai đẹp hơn? Lớn tiếng nói cho tôi nghe nào.
—— Ha ha ha ha ha, cười chết đi được, thì ra chúa hề lại là người mới này?
—— Cho nên, người mới lăng xê thật sao? Hiện tại liền bắt đầu châm chọc?
—— Cho nên Phó Ấu Sanh giẫm lên búa thật của người mới sao? Vì cái gì mà các người châm chọc người ta cả đêm? Ai không nổi tiếng người đó có lý phải không?
—— Vậy có thế trách ai đây, chỉ có thể trách nữ minh tinh của chúng ta quá đẹp quá nổi tiếng xứng đáng bị người ta đố kỵ.
—— Vừa ra được một chút đã bị hắc, cái gì yêu ma quỷ quái việc vụn vặt đều nhảy ra hết.
Phó Ấu Sanh quay xong một lúc liền nghỉ ngơi.
Vừa xem Weibo, vừa nhàn nhã ăn dương chi cam lộ (*) Tiểu Nặc mới mua cho cô.
(*) Dương chi cam lộ là một món tráng miệng xuất phát từ Hongkong với nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài và bột mì).
Sở Vọng Thư đi tới hỏi cô: “Chuyện trên mạng, có cần anh giúp đỡ không?”
Từ sau khi Phó Ấu Sanh nhận《VL》, Sở Vọng Thư phát hiện anh ta đã không ngừng mang đến phiền toái cho cô, có chút băn khoăn.
Phó Ấu Sanh cười khanh khách: “Không cần đâu, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”
Nếu như nói Từ Thành Thiện thông minh, hẳn là lúc này anh ta nên thu tay lại.
Đương nhiên, nếu anh ta muốn Trình Thư Từ hắc hồng (*), như vậy thì tùy anh ta.
(*) Hắc hồng: Nổi nhờ tai tiếng.
Tóm lại…
Sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì với cô.
Chỉ cần bìa tạp chí được xuất bản, tất cả những lời đồn đều sẽ tự biến mất.
Nhưng mà bọn họ thừa cơ hội này, muốn một chân dẫm lên cô, giống như những bạn fans kia nói, là lên mặt trăng ăn vạ, nâng vị trí của mình lên, sau này khi mọi người nhắc đến cô người mới này, liền nghĩ ngay đến Phó Ấu Sanh.
Có chút giống với Triệu Thanh Âm lúc trước dẫm lên cô mà ăn vạ vậy.
Đáng tiếc…
Hiện tại ở trong giới giải trí, Triệu Thanh Âm gần như đã mai danh ẩn tích.
Phó Ấu Sanh cũng muốn xem một chút, người tâm cơ như Trình Thư Từ, có thể đi được bao xa.
Rốt cuộc, Trình Thư Từ so với Triệu Thanh Âm cũng thông minh hơn, mà người đại diện Từ Thành Thiện này, so với Leah – người đại diện của Triệu Thanh Âm thủ đoạn cũng lợi hại hơn nhiều.
Mà không đợi đến Trình Thư Từ đáp lại.
Phó Ấu Sanh lúc trước đã tham gia một chương trình truyền hình thực tế《Thách thức không thể》cuối cùng cũng phát sóng vào ngày Quốc khánh 1 tháng 10.
Các fan ít khi được nhìn thấy Phó Ấu Sanh tham gia chương trình, còn là chương trình truyền hình thực tế, quả thật vui sướng như ăn tết.
Rốt cuộc, nữ minh tinh này cũng đã ra mắt được nhiều năm, ngày thường ngoại trừ đóng phim ở ngoài, rất ít khi tham gia các hoạt động, đừng nói là tham gia gameshow gì.
Sau khi chương trình này được phát sóng, Phó Ấu Sanh trực tiếp được các fan “bế” lên hot search chơi.
—— Trời ơi, Sênh Bảo thế mà lại tham gia chương trình truyền hình thực tế!
—— Mái tóc dài màu đỏ siêu đẹp, a a a, mỹ nhân sườn xám và công chúa Disney đã phá cách rồi.
—— Tôi có một ý tưởng táo bạo, sườn xám với tóc đỏ, sườn xám với tóc xanh, sườn xám với tóc hồng!
—— A! Lầu trên, có cảm giác như một bức tranh.
—— Giá trị nhan sắc của nữ minh tinh họ Phó này, kết hợp với cái gì mix đều có thể thấy hot ở lại!
—— Chú ý xem nội dung đi, các người không phát hiện Sanh Bảo có nhược điểm sao, vốn dĩ cho rằng cô không tham gia tổng nghệ là vì vấn đề tính cách không thể cởi mở, là tôi nghĩ quá nhiều rồi, khả năng ngày thường hơn phân nửa là cô nàng lười tham gia.
Lúc này, phòng làm việc của Phó Ấu Sanh official Weibo trả lời Weibo này: “Đúng òi, nhưng mà dạo gần đây nữ minh tinh của chúng ta đang nỗ lực kiếm tiền nha.”
A a a!
Các fan kích động không thôi.
Càng kích động hơn.
Show tuyển chọn tài năng《Thanh xuân kỷ niệm doanh》tuyên bố Phó Ấu Sanh là huấn luyện viên nhạc cụ mùa đầu tiên.
Thiếu chút nữa lật tung cả Weibo.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do ngày thường Phó Ấu Sanh quá khiêm tốn, ngoại trừ những fan đời đầu hay fan lớn ra, có rất ít người biết ngoài đóng phim, Phó Ấu Sang còn có tài hoa ở phương diện âm nhạc.
Cộng đồng mạng sôi nổi đều để lại bình luận cho Phó Ấu Sanh, nói cô là một chiếc bình hoa, không xứng làm huấn luyện viên show tuyển chọn tài năng.
Còn nói tổ tiết mục vì lưu lượng mà điên rồi.
Mà lúc này, có một đại V tuôn ra tới một đoạn video chung kết của cuộc thi âm nhạc ở nước ngoài mà Trình Thư Từ tham gia, theo đó là lý lịch giải thưởng của cô ta trong các cuộc thi nhạc cụ như đàn dương cầm, đàn tỳ bà, trên cơ bản đều là mấy năm nay khi du học tham gia các cuộc thi, không phải là quán quân thì là á quân, thấp nhất cũng là đoạt giải.
Ngay lập tức, một đám người nghĩ đến liên hệ giữa Trình Thư Từ và Phó Ấu Sanh.
Lập tức chạy đến bên dưới tiết mục tổ để lại bình luận.
Nói để Trình Thư Từ làm huấn luyện viên, cũng tốt hơn bình hoa Phó Ấu Sanh.
Anh trai nhỏ của bọn họ sao có thể để một bình hoa quản giáo?
Thư ký Ôn trước tiên báo cáo với Ân Mặc.
Vốn dĩ Ân Mặc muốn Phó Ấu Sanh cảm nhận một chút khó khăn ở bên ngoài.
Nhưng nhìn những người đó châm chọc cô là bình hoa, Ân Mặc vẫn là không thể bình tĩnh được.
Ở nhà, cả một tường đều là những cúp quán quân, giải nhất và bằng khen mà Phó Ấu Sanh không mang đi, anh chụp một tấm ảnh.
Chỉ cần cô mang những giải thưởng và bằng khen thi đấu nhạc cụ truyền ra, cũng không quá thua thiệt.
Ân Mặc rũ mắt, thần thái thanh thản bình tĩnh, gửi cho Phó Ấu Sanh một tin nhắn:【Em tự mình về biệt thự Lộc Hà lấy. Ảnh chụp jpg.】