Edit: Mây
(1) Phiên ngoại Thẩm Hành Chu:
Từ nhỏ Thẩm Hành Chu sống ở trong một gia đình thư hương nghiêm khắc, thế giới đều là hai màu trắng đen.
Nửa đời trước của anh, màu sắc duy nhất trong cuộc đời, có lẽ chính là em gái nhỏ vô cùng xinh đẹp vừa chào đời ở nhà hàng xóm bên cạnh.
Sau đo, em gái nhỏ lớn lên.
Cô sẽ gọi bố mẹ.
Sẽ gọi anh trai.
Sẽ đi bộ.
Lúc anh đến Phó gia đi theo ông cụ Phó học thư pháp, em gái nhỏ đi đường còn lảo đảo kia, luôn là thích cong đôi mắt long lanh, gọi anh là anh trai, cho anh ăn kẹp.
Tuy rằng Thẩm Hành Chu không hề thích ăn đồ ngọt một chút nào.
Nhưng chỉ cần là em gái nhỏ cho anh ăn, anh sẽ cảm thấy, cho dù có là thuốc độc, anh cũng có thể ăn hết mà mặt không đổi sắc.
Hoàn toàn không đành lòng nhìn thấy biểu cảm mất mát xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Nụ cười ngọt ngào của cô, vẫn luôn là động lực để cho Thẩm Hành Chu kiên trì đi tiếp.
Vốn dĩ Thẩm Hành Chu cảm thấy mình là người thừa kế gia đình này, áp lực học tập nặng nề như vậy hẳn là chuyện hiển nhiên, dù sao thì bố cũng đi theo con đường như vậy, vì sao anh lại không được.
Chỉ là, con đường này có mệt mỏi như thế nào, có khó khăn bao nhiêu, có cô độc đến mức nào, Thẩm Hành Chu cũng là người rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Nhưng từ trước đến nay lại chưa từng sinh ra bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.
Anh là người uyên bác, ôn hòa, giống như là một công tử nhẹ nhàng thời cổ đại, học được cách che giấu cảm xúc của mình, có đôi khi như là phiên bản thứ hai của bố anh vậy.
Cho đến khi Thẩm Hành Chu nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của cô gái nhỏ càng ngày càng ít.
Một cô bé ngây thơ và tinh khiết như thiên thần như vậy, cũng đang sao chép cuộc sống của anh.
Cuối cùng Thẩm Hành Chu cũng cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa.
Anh không muốn để cho cô bé đó, cuối cùng cùng cũng giống như anh, biến thành cái xác không hồn.
Cho nên….
Thẩm Hành Chu quyết định, phản kháng, trốn thoát.
Thay đổi cuộc sống chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối cùng, thay đổi quy tắc rập khuôn sai lầm của gia đình này.
Lúc thi đại học, anh quyết đoán liên hệ với trường học nước ngoài, cắt đứt liên lạc với gia tộc, một thân một mình ra nước ngoài.
Ngày đó anh rời đi.
Anh đã nói với cô bé.
“Sanh Sanh, cuộc đời của mình thì phải tự mình khống chế.”
Anh biết, cô bé thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu được lời anh nói.
Cũng sẽ bởi vì anh rời đi, mà thay đổi, mà cũng sẽ dũng cảm trốn thoát khỏi sự trói buộc.
Anh muốn làm muốn trở thành một tấm gương vĩnh cửu cho Sanh Sanh.
Không thể để nhiều năm làm anh trai của cô trở nên vô ích được.
Quả nhiên chờ đến mười năm sau Thẩm Hành Chu trở về.
Thấy được một điều hoàn toàn mới, tự do, không ràng buộc rực rỡ không gì sánh được…… Cô ấy.
Cô bé ngây thơ ngây thơ kia, đã có người mình yêu, cũng có người yêu ở bên làm bạn, càng ngày càng tốt đẹp, càng ngày càng vui vẻ.
Không, không thể lại gọi là cô bé được nữa, càng không thể gọi là em gái nhỏ.
Cô đã trưởng thành rồi.
Nhưng ở trong lòng Thẩm Hành Chu, vĩnh viễn là một cô bé cầm quả quýt đưa cho anh, cho anh trai ăn.
(2) Phiên ngoại: Tần Trăn x Tiếu Trầm Nguyên
Từ trước đến này Tần Trăn chưa từng nghĩ tới, mình thế mà sẽ có bất kỳ chuyện cũ nào với Tiếu Trầm Nguyên.
Nhưng, chính là ngày đó trong hôn lễ của cô bạn thân mình, tất cả đều không chịu đi theo khống chế.
Lúc cảm nhận được sự lấy lòng của Tiếu Trầm Nguyên, là tháng thứ hai sau khi hôn lễ kết thúc.
Tần Trăn và anh cũng tham gia một bữa tiệc.
Cô bị một nhà đầu tư tấn công.
Với tính tình nóng nảy của Tần Trăn, khi vừa muốn hắt rượu vào mặt ông ta.
Một người khác đã nhanh hơn cô một bước, rượu tích màu đỏ chật vật chảy đầy trên người nhà đầu tư kia.
Tần Trăn theo bản năng nhìn sang.
Lại thấy Tiếu Trầm Nguyên đang chơi đùa với một cái lý rượu vang đỏ trống rỗng, hướng tới nàng cười đến phong lưu lang thang.
Trên khuôn mặt anh tuấn, lộ ra sự bất cần.
Còn khiêu khích nhìn nhà đầu tư kia, lắc lắc ly rượu hỏi ông ta: “Xin lỗi không?”
Nhà đầu tư vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy Tiếu Trầm Nguyên, lập tức kinh hãi.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không biết Tần tiểu thư là người phụ nữ của anh.”
Tần Trăn nhíu mày, làm sao lại biến thành người phụ nữ của anh ta rồi.
“Tôi……”
Tiêu Trầm Nguyên cắt ngang lời cô.
Chờ sau khi nhà đầu tư rời đi.
Anh mới ở nhỏ giọng giải thích ở bên tai Tần Trăn: “Người này là một tên biến thái, nếu như để cho ông ta biết tôi và cô không có quan hệ gì, thì sẽ đến tìm cô trả thù.”
Giọng nói người đàn ông trầm thấp, tê tê dại dại truyền đến bên tai Tần Trăn, cô không nhịn được xoa nhẹ lỗ tai nhỏ nhạy cảm của mình.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói chuyện thì cứ nói, cách tôi gần như thế làm gì?”
“Là tôi đường đột.”
Tiếu Trầm Nguyên đứng dậy, khôi phục bộ dạng như trước.
Đêm đó, là Tiếu Trầm Nguyên tự mình lái xe đưa cô về nhà.
Lúc ấy trong xe, anh lấy điện thoại di động mở giao diện WeChat ra, đưa tới, mỉm cười nói: “Thêm WeChat có được không?”
Chắc chắn cô sẽ thêm.
Thật ra Tần Trăn cũng rất thích giá trị nhan sắc và dáng người của Tiếu Trầm Nguyên, nhưng mà cũng biết, không thể chơi đùa với người đàn ông này.
Có thể sẽ chơi lật xe.
Cô nhìn màn hình kia, suy nghĩ hai giây, vẫn thêm.
Cũng chỉ là thêm WeChat mà thôi, người ta còn giúp đỡ cô.
Tần Trăn cười xa cách: “Được rồi, hôm nay cảm ơn Tiêu tổng.”
Tiếu Trầm Nguyên: “Không cần khách sáo.”
Khi Tần Trăn cho rằng đây là chấm hết.
Lần gặp nhau tiếp theo lại tới bất ngờ như vậy làm cho cô không kịp đề phòng.
Cô vốn đang uống rượu với bạn bè ở quán bar, ai ngờ, vừa mở mắt ra, thế mà lại phát hiện người ngủ bên cạnh mình chính là Tiếu Trầm Nguyên.
Mới nhớ tới.
Tối hôm qua mình uống say và bá vương ngạnh thượng cung với Tiếu Trầm Nguyên.
Vốn dĩ cô cho rằng đây là tình một đêm của nam nữ trưởng thành, tỉnh lại mỗi người sẽ đường ai nấy đi.
Nhưng không bao giờ ngờ được, Tiếu Trầm Nguyên mở mắt ra câu đầu tiên nói chính là: “Phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Tần Trăn: “……”
Chịu trách nhiệm cái gì là không có khả năng.
Tần Trăn quyết đoán lựa chọn làm một người phụ nữ xấu xa, kiên quyết không chịu trách nhiệm.
Không ngờ người đàn ông này lại theo đuổi không buông.
Tần Trăn rất lý trí, cô và Tiếu Trầm Nguyên có thể là bạn giường, có thể là tình nhân, nhưng là đối tượng yêu đương chính thức thì không thể.
Bởi vì gia đình Tiếu Trầm Nguyên như vậy, chắc chắn sẽ không cho phép người như cô gả vào.
Trong lúc bọn họ phân phân hợp hợp, Tiếu Trầm Nguyên chưa từng có ý nghĩ từ bỏ.
Ngày đồng ý lời cầu hôn của Tiếu Trầm Nguyên, bọn họ đứng ở trên bờ biển gặp nhau.
Tần Trăn hỏi anh: “Vì sao không buông tay?”
Cũng khoảng sáu năm rồi.
Tiêu Trầm Nguyên không hề nghĩ ngợi: “Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết, em là người anh muốn.”
Bằng mọi giá, cũng muốn có được được cô ấy.
May mắn thay.
Lúc này cô ấy đang ở trong lòng mình.
Hoàng hôn kéo bóng dáng của bọn họ ra rất dài rất dài, dài đến mức như là cả đời vậy.
(3) Phiên ngoại hình tượng:
Trong khu vườn biệt thự rộng lớn, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ bay trong gió.
Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của công chúa nhỏ Ân Ý Nùng.
Hiện trường là Phó Ấu Sanh tự mình hướng dẫn người bố trí, trên giàn hoa trắng tinh, những bông hoa được kết thành chùm, màu sắc tổng thể là màu hồng nhạt và màu trắng mà cô bé thích nhất, còn có người hầu ở bên cạnh thổi bong bóng.
Mấy đứa nhóc đang vây quanh những quả bong bóng có màu sắc rực rỡ, đuổi theo chạy khắp nơi.
Tiếng cười vang lên không ngừng.
Một đám người lớn thì ngược lại nhàn nhã mà ngồi ở dưới giàn hoa, đang ở nói chuyện phiếm uống trà chiều.
Chỉ là phần lớn đều là phụ nữ.
Còn về các quý ông, có lẽ là không chịu nổi đám trẻ con ồn ào nhốn nháo này, đã vào phòng khách.
Phó Ấu Sanh cho người người giúp việc bưng bánh ngọt đã nướng xong lên, đặt ở trước mặt những người khác.
Rồi lại tự mình rót trà hoa quả cho các cô ấy.
“Nếm thử xem, đây là phương thuốc trà hoa quả tôi lấy được từ một chuyên viên trang điểm gần đây, có tác dụng làm đẹp dưỡng da.”
Nghe Phó Ấu Sanh nói, Tần Trăn nhấp một ngụm: “Có hơi chua.”
“Nhưng uống cũng khá ngon.”
Nói xong, lại uống một ngụm.
Cảm thấy ngon miệng, còn lấy nĩa ăn một miếng bánh ngọt.
Mấy năm nay Tần Trăn và Tiếu Trầm Nguyên phân phân hợp hợp, may mà cuối cùng vẫn có kết cục viên mãn, hiện giờ con trai Tiếu Liễm đã được bốn tuổi.
Tính cách đều không giống với Tần Trăn và Tiếu Trầm Nguyên, tuổi còn nhỏ, mà tính cách đã rất trầm ổn.
Nhưng cũng chỉ có lúc chơi với Tiểu Ma Vương, mới có thể hoạt bát hơn một chút.
Bà Thương cười tủm tỉm hỏi: “Nghe nói mẹ chồng cô lại bị cô chọc giận bỏ nhà đi?”
Ở chung mấy năm, dù sao các ông chồng đều là anh em tốt của nhau, cho nên các cô tự nhiên cũng rất quen thuộc.
Bà Thương nói chuyện đương nhiên không có cố kỵ quá nhiều.
Tần Trăn lười biếng chống cằm: “Mẹ chồng tôi cứ hai ngày ba ngày trốn rời khỏi nhà.”
“Lần này thật sự không phải là tôi chọc giận, là bố chồng tôi chọc.”
Phó Ấu Sanh cũng tò mò: “Lần này là bởi vì chuyện gì?”
Mẹ Tiếu vốn là một tiểu thư khuê các, xuất thân con dâu danh môn, trước kia đều vì chọn vợ cho con trai, nhưng con trai cứ như là muốn chọc điên bà vậy, một hai phải cưới một nữ minh tinh trong giới giải trí, ở trong mắt mẹ Tiếu, kiểu người bà ấy không thích nhất chính là cô gái có tính cách như Tần Trăn.
Bất luận là cách sống, hay là thân phận, gia cảnh, toàn bộ đều không phải là con dâu nằm trong sự lựa chọn của bà ấy.
Đây không phải, từ trước khi kết hôn đã bắt đầu ầm ĩ, mãi cho đến khi Tần Trăn sinh con, mới yên tĩnh hơn một chút.
Nhưng mà cũng chỉ là dừng lại một chút mà thôi.
Cũng chính là Tần Trăn chưa bao giờ để ở trong lòng, còn có thể nhẫn nhịn ở chung với mẹ Tiếu.
Chủ yếu là.
Tuy rằng bát tự của Tần Trăn và mẹ Tiếu không hợp, nhưng cô thường xuyên ở bên ngoài đóng phim, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được bà ấy mấy lần.
Đây cũng là nguyên nhân cô đồng ý Tiếu Trầm Nguyên.
Nếu không, với một bà mẹ chồng như vậy, không được mấy ngày thì chắc là Tần Trăn cũng sẽ muốn ly hôn với Tiếu Trầm Nguyên.
Tiếu Trầm Nguyên cũng biết được tính tình của mẹ mình như thế nào, cố gắng tránh để cho hai người ở chung với nhau.
Nhưng mà lần này mẹ Tiếu tức giận, thật sự không phải là vì chuyện của Tần Trăn.
Tần Trăn chớp chớp mắt, đè thấp giọng: “Còn không phải là vì ông bố chồng phong lưu của tôi sao, nghe nói gần đây lại bao nuôi một cô gái trẻ nào đó, cũng đã đưa về nhà, nghe nói có thai, bố chồng tôi cảm thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực, ồn ào muốn ly hôn.”
“Ồ……” Bà Thương nói thẳng không cố kỵ, “Ông Tiêu thật là…… Càng già càng dẻo dai.”
Phó Ấu Sanh cũng cho là đúng.
Nếu như cô nhớ không lầm, bố của Tiếu Trầm Nguyên ông Tiêu năm nay cũng đã sáu mươi tuổi.
“Sau đó thì sao?”
Tần Trăn buông tay: “Sau đó chồng tôi đi điều tra một chút, phát hiện ra đứa bé ki cũng không phải của bố chồng tôi, lập tức đuổi cô gái trẻ kia ra khỏi nhà.”
“Lúc ấy bố chồng tôi cũng khóc.”
“Vô cùng thê thảm.”
Nói xong, cô ấy lắc đầu.
Đương nhiên, thảm hại hơn chính là mẹ chồng cô ấy.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Tần Trăn cũng không chọc giận bà ấy.
Bỏ nhà đi cũng là Tần Trăn tự mình đi đón bà ấy từ khách sạn về nhà, lúc ấy Tiếu Trầm Nguyên đang đi công tác ở nước ngoài .
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vì thế mà dịu hơn rất nhiều.
Sau khi Tần Trăn nói xong, không nhịn được cảm thán một tiếng: “Đều là lãng tử quay đầu kết hôn sinh con, nhưng bố chồng cậu thành thật hơn nhiều, vẫn luôn đi theo bên cạnh mẹ chồng cậu.”
“Khó trách mẹ chồng tớ nhìn thấy Ân phu nhân thì luôn tức giận.”
“Thật ra bà ấy cũng chỉ là quá hâm mộ mà thôi.”
Bà Thương: “Mẹ chồng cô cũng là một người đáng thương.”
Tần Trăn: “Nhưng mà hình như gần đây bà ấy có dấu hiệu đã suy nghĩ thông suốt.”
“Cũng coi như là một chuyện tốt đi.”
Nếu cô là mẹ chồng mình mà nói, ngay từ lần đầu tiên bố chồng ngoại tình, thì đã trực tiếp người đi rồi.
Ngoại tình và bạo hành gia đình, có lần đầu tiên thì cũng sẽ có vô số lần nữa, cho nên là không thể tha thứ.
Phó Ấu Sanh thấy đề tài ngày càng nặng nề, cười nói: “May mắn Tiêu Trầm Nguyên không giống ông Tiêu, rất chung tình.”
Tần Trăn cũng đồng tình.
Nếu như không chung tình, thì làm sao có thể vì cô, suýt chút nữa cắt đứt với người nhà.
Cũng đả động đến cô ấy.
Nhưng mà, tương lai ai biết được.
Quý trọng hiện tại đi.
Mọi người cùng nhau nhìn bọn trẻ chơi đùa, cong miệng cười.
Ngoại trừ bọn họ ra, mấy người anh em Bùi Tự, Thịnh Chiêm Liệt cũng đều đã kết hôn, chẳng qua hôn nhân của bọn họ đều là liên hôn thương nghiệp, quan hệ vợ chồng giống nhau, lần này đến nhà Ân Mặc tham gia tiệc sinh nhật của công chúa nhỏ, không dẫn vợ đi theo, chỉ dẫn theo con cái.
Đương nhiên, đây là một bữa tiệc nhỏ.
Buổi tối, Ân gia muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật chính thức cho công chúa nhỏ.
Không chỉ mời mấy người bọn họ.
Còn có người trong giới kinh doanh.
Tuy nhiên.
Ban ngày công chúa nhỏ của bọn họ chơi rất vui vẻ.
Ân Ý Nùng chơi mệt mỏi, xách công chúa váy như hoa hồ hiệp, nhào về phía mẹ mình.
Phó Ấu Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và trắng nõn của con gái, dùng khăn giấy lau mồ hôi cho cô bé: “Hôm nay có vui không?”
Đôi mắt của công chúa nhỏ cong cong: “Vui ạ.”
Còn nhận được rất nhiều quà.
Bà Thương cố ý trêu chọc cô bé: “Cháu thích quà của anh trai nào tặng nhất?”
Công chúa nhỏ không mắc lừa: “Đều thích ạ.”
Chỉ cần là tâm ý của mọi người, cô bé đều thích.
Dáng vẻ nhỏ nhắn còn thơm mùi sữa, nhưng lại làm cho bà Thương không chịu nổi.
Ôm công chúa nhỏ lên ngồi trên đầu gối mình, cho cô bé ăn một miếng bánh quy nhỏ: “Cháu cảm thấy anh Thương Lâm nhà dì như thế nào, sau này có muốn làm con dâu của dì không?”
Công chúa nhỏ bây giờ còn nhỏ, nhưng cũng biết con dâu có nghĩa là gì.
Chính là giống như bố mẹ vậy.
Cô bé nghiêm túc nói: “Anh Thương tuy rằng rất tốt, nhưng Nùng Nùng còn nhỏ, chỉ sợ không thể làm con dâu của dì được.”
Phụt.
Giọng nói đáng yêu quả thật đã chọc cười những người lớn ở đây.
Thương Lâm là con thứ hai của Thương Tông, còn lớn hơn Tiểu Ma Vương gần hai tuổi.
Lúc này đã là dáng vẻ của thiếu niên.
Nghe thấy mẹ mình trêu chọc Tiểu Nùng Nùng, có chút bất đắc dĩ.
May mắn là Tiểu Nùng Nùng thông minh, nếu không hôm nay hai người bọn họ hai cái liền phải thành trò đùa của những người lớn vô lương ở đây.
Bà Thương không nhận thua, dỗ dành cô bé nói: “Vậy thì chờ Nùng Nùng lớn lên một chút, lại làm con dâu của dì?”
“Trong nhà dì có rất nhiều trang sức sáng lấp lánh, sau này đều làm sính lễ cho Nùng Nùng, có được không?”
Tiểu Nùng Nùng giống Phó Ấu Sanh, vô cùng thích trang sức sáng lấp lánh xinh đẹp.
Lúc này trên mái tóc đen nhánh mềm mại dày của Nùng Nùng, cũng đang kẹp một cái kẹp tóc nhỏ mà bà Thương tặng cho cô bé.
Cô bé vô cùng thích cái kẹp tóc do dì Thương tặng.
Nói tới đây, thế mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Mọi người đều chờ Tiểu Nùng Nùng trả lời.
Vài giây sau.
Tiểu Nùng Nùng vẫn lắc đầu: “Dì ơi, bây giờ cháu không thể đồng ý với dì được.”
Thật đúng là nghiêm túc.
Một cô bé xinh đẹp đáng yêu như búp bê phương Tây, bộ dạng lúc nói chuyện nghiêm túc, thật sự làm cho người ta muốn tiếp tục trêu chọc cô bé.
Tần Trăn đã lấy điện thoại di động ra quay lại.
Bà Thương dịu dàng nói: “Có thể nói cho dì biết vì sao không?”
Công chúa nhỏ: “Bố nói, bây giờ cháu còn nhỏ, phải chờ tới sau hai mươi tuổi, mới có thể biết cái gì là thích, chỉ có thể kết hôn với người mình thích.”
Làm con dâu chính là phải kết hôn với anh Thương Lâm.
Cái logic công chúa nhỏ vẫn hiểu được.
Mẹ ơi.
Tần Trăn cũng tán thưởng Ân tổng.
Thật tuyệt vời.
Ân tổng thật sự biết cách giáo dục con.
Còn sau hai mươi tuổi mới hiểu được cái gì là thích, chỉ thiếu nước nói trắng ra với công chúa nhỏ là, không thể yêu sớm.
Ân tổng lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường ai cũng biết.
Ngay cả Phó Ấu Sanh cũng là lần đầu tiên nghe được.
Thì ta ông bố già Ân đã gieo rắc bao nhiêu ý nghĩ cho con gái mà không nói cho cô biết.
Ông bố già Ân Mặc: Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm, không giáo dục trước, lỡ như ở bên ngoài thì thằng khốn nào lừa gạt thì làm sao bây giờ.
Thương Lâm thấy mẹ mình còn muốn thuyết phục công chúa nhỏ, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Tiến lên ôm công chúa nhỏ xuống dưới: “Mẹ, mẹ đừng trêu em ấy nữa, em ấy còn nhỏ đó.”
Tuy rằng Thương Lâm mới mười ba tuổi, nhưng ôm một đứa trẻ năm tuổi thì vẫn thoải mái.
Bà Thương cũng không ngăn cản.
Bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Cô ấy cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với bà thông gia tương lai.
“Sanh Sanh, hai nhà chúng ta cũng biết rõ nhau, nếu không cho tôi đặt cọc trước một chút?”
“Chỉ cần xếp con trai tôi đầu tiên lào được.”
“Đến lúc đó nếu công chúa nhỏ thật sự không thích, vậy thì có nghĩ là không có duyên.”
Tần Trăn nghe xong, nhìn con trai Tiểu Đậu Đinh nhà mình, tuy rằng đi bộ vẫn chưa ổn định: “Sanh Sanh, cậu không thể bất công, tuy rằng con trai tớ nhỏ hơn Nùng Nùng, nhưng lỡ như sau này Nùng Nùng thích kiểu tiểu chó săn thì sao.”
“Tuy rằng Thương Lâm nhà chúng tôi tuổi có hơi lớn, nhưng mà lớn hơn một chút thì sẽ thương con bé hơn.”
“Tiếu Liễm nhà tớ nhỏ thì nhỏ, nhưng cũng rất thương người.”
“Nhà chúng tôi……”
“Nhà chúng tôi……”
Vốn dĩ chỉ là hai người kia muốn xếp hàng cho con trai mình, chờ đến buổi tiệc tối.
Phó Ấu Sanh đã được cảm nhận trước cảnh mẹ già chọn con rể.
Rất nhiều bạn bè và bạn bè trong giới, sau khi nhìn thấy Nùng Nùng, đều có ý vô tình nhắc tới đính hôn từ bé.
Đây đã là thời đại nào rồi!
Phó Ấu Sanh nhìn một đám con rể tương lai bản thu nhỏ đáng yêu, rơi vào trầm mặc.
May mắn trước đó Ân Mặc đã dạy dỗ con gái mình rằng sau hai mươi tuổi mới được có suy nghĩ yêu đương.
Nếu không, cô thật sợ con gái đối mặt với nhiều mỹ nam thu nhỏ hấp dẫn như thế, sẽ không chống cự được.
Đối mặt với thử thách của mỹ nam.
Tiểu Nùng Nùng bị anh trai mình dắt đi, đi ra hoa viên bên ngoài bắt đom đóm chơi.
Phía sau còn có một đám đuôi nhỏ đi theo.
Cô bé cũng không chọn, trực tiếp giơ tay lên, nói mềm mại: “Mọi người cùng nhau chơi.”
Phó Ấu Sanh dựa vào trên vai Ân Mặc, nhìn hình ảnh này: “Sau này con gái anh sẽ không thành Hải Vương (*) đó chứ?”
(*) Hải Vương: là một từ thông dụng trên internet; từ này dùng để chỉ rất nhiều đồ vật mơ hồ, hoặc một người có trái tim giống như sống ở biển, và tất cả các sinh vật biển đều có mối liên hệ tuyệt vời với người đó, điều này dùng để mỉa mai, chế giễu và thậm chí là đáng ghét. (Baidu)
Không lựa chọn, đều muốn tất cả?
Ân Mặc bị lời nói của phu nhân nhà mình làm cho cười như không cười, nhéo mặt cô, cười nói: “Nếu như con gái em có bản lĩnh này, thì cũng không phải nhà chúng ta không nuôi nổi.”
Phó Ấu Sanh nhéo lại vào cánh tay anh: “Nếu anh dám nuông chiều con bé như thế, chiều thành đại ma vương, thì em sẽ không chơi với anh nữa.”
Khát vọng sống của Ân tổng luôn rất mạnh: “Không dám.”
“Sau này giáo dục con cái, đều nghe theo bà Ân.”
Phó Ấu Sanh hừ một tiếng: “Thế này còn tạm được.”
Hai người dựa sát vào nhau đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Bên ngoài đom đóm bay lượn, pháo hoa rực rỡ, bọn trẻ tươi cười, bọn họ cũng không kiềm chế được mỉm cười.
Ước mơ đầu tiên mỗi năm đều có ngày hôm nay, ước mơ thứ hai mỗi tuổi đều có hiện tại, ước mơ thứ ba tương lai cùng buồn cùng vui, cả đời thuận lợi.
– Hoàn toàn văn –