Edit: Mây
Mà đối diện với ánh mắt hoảng loạn kia của Phó Ấu Sanh.
Sau khi Ân Mặc buông cô ra, xoay người đi đến máy lọc nước ở bên kia.
Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc thuần thục rót nước.
Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là đi rót nước.
Nhớ tới bình thường sau khi sinh hoạt vợ chồng của bọn họ kết thúc, Ân Mặc đều sẽ đi rót cho cô một ly nước ấm ở phòng khách.
Hôm nay ước chừng một đêm không ngủ.
Cô cảm giác như cả người mình cũng sắp khô cạn.
Nhận lấy ly nước từ Ân Mặc đưa đến, Phó Ấu Sanh ngay cả nhiệt độ cũng không thử, uống một hơi cạn sạch.
“Chậm một chút, còn nữa.”
Ân Mặc nhìn động tác dồn dập của cô, lại rót thêm một ly.
Vừa uống đã cảm nhận được nhiệt độ thích hợp, cũng là nhiệt độ quen thuộc nhất của cô.
Giống như mấy năm trước, mỗi lần Ân Mặc rót nước cho cô, lúc cô uống vào, đều là nhiệt độ như thế này không chênh lệch quá nhiều.
Lúc trước cô cảm thấy Ân Mặc không đủ yêu cô.
Hiện tại từ mỗi chi tiết bỗng nhiên phát hiện.
Chỉ là tình yêu của Ân Mặc, không thể hiện rõ ràng như vậy mà thôi.
Ở khắp mọi nơi là dấu vết của tình yêu của cô.
Nhưng cả hai lại chưa từng phát hiện ra tình yêu dành cho nhau.
Có đôi khi, giống như chính là một ly nước ấm, khiến cho những khói mù trước đó tan thành mây khói.
Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc, vươn tay về phía anh: “Buồn ngủ rồi.”
Ngược lại còn chủ động muốn ôm một cái.
Tối hôm qua làm bao nhiêu lần, Phó Ấu Sanh đã không đếm được, nhưng mà hai lần cuối cùng kia, cô không cho Ân Mặc làm biện pháp.
Cô giữ vững tinh thần nói: Nếu có, thì có nghĩa là bảo bối có duyên với bọn họ.
Cuối cùng Ân Mặc nhìn ánh mắt kiên quyết của cô, vẫn nghe theo.
Quên đi.
Vẫn là không thể nhìn cô không vui.
Có lẽ là quá mệt mỏi.
Sau khi Phó Ấu Sanh nằm xuống trên giường, thế mà lại không cảm thấy buồn ngủ, nhìn đồng hồ.
Mới sáu giờ sáng.
Nghĩ đến hôm nay chủ nhật, Ân Mặc có thể không cần đến công ty, Phó Ấu Sanh quay đầu sang nhìn anh: “Không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi.”
Vốn dĩ Ân Mặc cũng không có ý định ngủ. Buổi sáng còn có một cuộc họp video quốc tế.
Lúc này nghe thấy Phó Ấu Sanh nói vậy, nhìn ánh mắt mệt mỏi lại sáng ngời của cô, nhẹ nhàng kéo chăn lên, chậm rãi vuốt vuốt.
“Muốn nói cái gì?”
Bàn tay nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh chui từ trong chăn ra, kéo ngón tay thon dài của Ân Mặc qua, đặt lên trên bụng nhỏ ấm áp của mình: “Lại sinh một đứa nữa làm bạn với Tiểu Ma Vương đi.”
“Nếu không chờ chúng ta trăm năm sau, một mình thằng bé cô đơn……”
Ân Mặc hiểu được ý tứ của cô, lại cố ý trêu chọc cô: “Lúc ấy, thằng bé cũng có gia đình của mình, làm sao có thể lại là một mình được chứ.”
“Không cần lo lắng.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Cũng không mong đợi gì.
Nhu tình như nước thiếu chút nữa ngay cả giả vờ cũng không chịu nổi.
Cái tên cẩu nam nhân Ân Mặc này lúc nào cũng không ra bài theo lẽ thường.
Nhưng mà vì con gái thơm tho mềm mại, Phó Ấu Sanh nhắm mắt, khôi phục lại tâm tình một chút.
Làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại.
Cô vì để làm cho Ân Mặc cảm giác làm người bố từ ái một lần nữa, còn xốc vạt áo lên, để lòng bàn tay của Ân Mặc dán nàng lên trên cái bụng nhỏ mịn màng của cô, giống như thật sự đang có một đứa bé ở đó vậy.
Ngoài miệng lại nói: “Với tính tình đó của Tiểu Ma Vương, có cô gái nhà ai nguyện ý gả cho thằng bé, em cảm thấy tương lai khả năng thằng bé độc thân rất lớn.”
“Chuyện quan trọng chúng ta phải chuẩn bị trước.”
“Lỡ như độc thân, có Nhị Bảo, cũng không đến mức tương lai trở thành người cô đơn, anh nói có đúng không?”
“Tất cả đều là vì con.”
Trong lòng: Bảo bối nhỏ con cũng đừng trách mẹ, mẹ đều là vì có thể làm cho con sau này có thêm một em gái có thể yêu thương làm bạn, về sau nếu như con thật sự không tìm được vợ, cho dù mẹ có tốn mấy trăm triệu sính lễ cũng sẽ cưới về cho con được một người!
“……”
Nghe được lời Phó Ấu Sanh nói, Ân Mặc hiếm khi không nói nên lời.
Phu nhân nhà mình vì con gái, thật sự liều mạng.
Chỉ là……
Tiểu Ma Vương biết mẹ tiên nữ thân yêu của thằng bé vì có thể cho sinh cho thằng bé một đứa em gái, mà trả giá nhiều như thế sao?
Ngay cả con trai cũng có thể “bán”.
Cuối cùng ôm người vào trong lòng: “Ngủ đi.”
Nghiễm nhiên là không có ý định nói chuyện phiếm với cô.
Phó Ấu Sanh ngược lại càng ngày càng có tinh thần, nhìn lồng ngực người đàn ông gần trong gang tấc, cô chọc chọc vài cái: “Tại sao lại không nói chuyện phiếm với em?”
“Có phải là anh thấy em đến phát chán rồi không?”
“Hay là bên ngoài mà có tiểu yêu tinh khác rồi!”
Lúc Phó Ấu Sanh nói xong những lời cuối cùng này, lập tức tỉnh táo lại, muốn dịch người lên.
Nhưng mà sức lực cánh tay của người đàn ông quá chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội nhúc nhích.
Ánh mắt dừng ở trên lỗ tai nhỏ trắng nõn của cô, Ân Mặc cảm thấy mình không nhịn nổi, bỗng nhiên cúi người cắn một phát: “Chỉ có một tiểu yêu tinh là em.”
“Nếu là còn không muốn ngủ, vừa vặn anh còn có nửa tiếng nữa, đủ rồi.”
Nói xong, ngón tay thon dài của Ân Mặc ám chỉ lướt qua bắp chân nhỏ nhắn của người phụ nữ.
Phó Ấu Sanh bị anh làm cho sởn tóc gáy.
“Em còn đau đó!”
Lần này không dám làm trò nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đứa con thứ hai không thể vội vàng tới.
Hơn nữa lỡ như lần này có thì sao.
Phó Ấu Sanh tính toán một chút, tuy rằng không phải kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không phải là kỳ an toàn kỳ mà.
Cô tự an ủi mình như thế .
Ân Mặc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Cô như vậy tưởng lại muốn một đứa con nữa, kỳ thật Ân Mặc rất rõ ràng, chỉ là anh vẫn là không vượt qua được cửa ải trong lòng mình.
Tưởng tượng đến bộ dạng của cô lúc sinh con, Ân Mặc lại không muốn phải trải qua lần thứ hai.
Tuy rằng hiện tại tính nguy hiểm của phụ nữ mang thai khi sinh con gần như bằng không, nhưng nếu như tỷ lệ này rơi ở trên người Phó Ấu Sanh, ở trong lòng Ân Mặc, tính nguy hiểm là năm mươi phần trăm.
Anh không dám mạo hiểm.
Ân Mặc cảm thấy mình cần phải suy nghĩ một chút phải làm sao bây giờ.
Lòng bàn tay trước đó bị cô ấn lên bụng nhẹ nhàng động đậy.
Ân Mặc thuận lợi rút tay ra.
Lúc trước một tay khác dùng để khống chế Phó Ấu Sanh, ngược lại bàn tay này bị cô ấn chặt không thể nhúc nhích, lúc này có hơi chết lặng.
Thấy bóng lưng nhỏ bé đưa lưng về phía mình trong nháy mắt cứng đờ, Ân Mặc dừng một chút, thấp giọng nói: “Chúng ta suy nghĩ lại.”
……
Nhưng mà.
Không chờ Ân Mặc suy nghĩ kỹ, chi nhánh công ty ở nước ngoài có công việc khẩn cấp cần anh phải qua xử lý.
Ân Mặc đành phải lưu luyến không rời xa hai mẹ con, bay sang nước ngoài xử lý công việc.
Chờ hai tháng sau trở về.
Nghênh đón Ân Mặc không phải mỗi lần phu nhân nhà mình tự tay làm cơm đón gió.
Mà là ——
Một que thử thai.
Phó Ấu Sanh ngồi ở trên sô pha, cười tủm tỉm nhìn anh: “Ân tiên sinh, chúc mừng, anh lại sắp được làm bố rồi.”
Quả thật là đòn tỉnh táo.
Ân Mặc cảm thấy mình có thể là một ngày một đêm không ngủ, bỗng nhiên đầu thấy choáng váng.
Lúc lần đầu tiên làm bố, cũng không cảm thấy kích thích như hiện tại.
Đột ngột như thế.
Ân Mặc ngơ ngẩn tại chỗ.
“Này, không phải là anh thật sự bị dọa sợ rồi?”
Phó Ấu Sanh nhìn đến Ân Mặc vẫn không nhúc nhích, vươn một bàn tay nhỏ ra, quơ quơ vài cái ở trước mặt anh.
Giây tiếp theo.
Lại bị Ân Mặc nắm tay, giọng nói của anh có hơi khô khốc: “Là ngày đó sao?”
Mặc kệ trong lòng Ân Mặc nghĩ như thế nào, Phó Ấu Sanh đều coi như anh lần thứ hai làm bố kích động muốn chết.
Dù sao hiện tại trong bụng cũng đã có, Ân Mặc nói cái gì cũng vô dụng.
Phó Ấu Sanh cố ý nói: “Không sai, chính là trùng hợp như thế.”
“Anh xem Nhị Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện và tri kỷ biết bao nhiêu, vì không muốn làm cho ba ba phải rối rắm chuyện này, trực tiếp tới.”
“Chờ đến khi sinh ra tới, nhất định là áo bông nhỏ tri kỷ.”
“Vẫn là áo bông nhỏ.”
Không phải là áo giáp nhỏ như Tiểu Ma Vương.
Chấp niệm của Phó Ấu Sanh đối với con gái còn rất sâu.
Dù sao con trai cũng đã có, càng hy vọng có thêm con gái để có thể thắt bím tóc.
Trai gái song toàn, không phải càng viên mãn hơn sao.
“Như thế nào, anh không vui?”
Thấy Ân Mặc không nói lời nào, sau khi Phó Ấu Sanh nói xong, nguy hiểm hỏi một câu.
Rốt cuộc Ân Mặc cũng hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, tự mình đỡ cô ngồi xuống: “Không phải không vui, chỉ là quá kinh hỉ.”
Nghe giọng nói khàn khàn của người đàn ông, Phó Ấu Sanh không hề cảm nhận được một chút kinh hỉ nào của anh.
Lúc này trong phòng khách không có một bóng người.
Phó Ấu Sanh móc lấy ngón tay anh, dựa vào trên vai anh: “Thật sự kinh hỉ?”
Lòng bàn tay Ân Mặc phủ lên trên bụng nhỏ của cô.
Bởi vì còn chưa lộ rõ, bụng nhỏ vẫn bằng phẳng và mềm mại như trước, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được nơi này lại đang có một đứa trẻ.
Thấy động tác dịu dàng của anh, cơn nghẹn trong lòng Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng thả lỏng hơn một chút.
Cũng không cố ý chọc giận anh.
Cứ như vậy yên tĩnh, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh.
Nhưng Ân Mặc thì không: “Có nôn nghén không?”
“Thân thể có chỗ nào không thoải mái?”
Trước kia khi mang thai Tiểu Ma Vương, Phó Ấu Sanh một vừa biết được, đã có phản ứng mang thai.
Hơn nữa phản ứng rất mãnh liệt.
Ân Mặc càng lo lắng cho Phó Ấu Sanh.
Phó Ấu Sanh nắm tay anh: “Không sao, Nhị Bảo nhà chúng ta rất ngoan.”
Ân Mặc ôm cô, giống như nói với cô, lại giống như nói với mình: “Đây là đứa cuối cùng.”
Ngày mai anh sẽ đi buộc ga-rô ngay lập tức.
Bây giờ biện pháp tránh thai đầy đủ hết hơn nữa tính an toàn rất cao, cho nên lúc trước khi Ân Mặc bị Phó Ấu Sanh ngăn cản làm tiểu phẫu này, vì tâm trạng vui vẻ của cô, đành nghe lời cô nói, không đi làm phẫu thuật.
Hiện tại xem ra.
Chỉ cần phu nhân nhà mình làm trò, thì biện pháp gì cũng không dùng được.
Không phải anh có tính tự chủ mạnh mẽ à, cuối cùng không phải còn thua dưới sắc đẹp của vợ mình sao.
Có thể thấy được……
Vơi vấn đề này, đàn ông, không có gì không cần.
Ân Mặc thật sự cảm nhận được rõ ràng, sự tự chủ của mình không tốt như trong tưởng tượng vậy.
Tối hôm đó, nếu anh không mềm lòng.
Không bị sắc đẹp mê hoặc.
Có lẽ là……
Ân Mặc cụp mắt nhìn hai người bàn tay hai người nắm chặt vào nhau đặt trên bụng.
Cuối cùng nhắm mắt.
Vẫn là có duyên với đứa nhỏ này.
Phó Ấu Sanh cũng không biết Ân Mặc đã tính toán chuyện đến bệnh viện buộc ga-rô, sau khi nghe anh nói vậy, thành thật nói: “Ừm, chỉ một đứa nữa.”
“Cho dù có là con trai, chúng ta cũng không sinh một đứa nữa.”
Tư mình sinh, cho dù có lại là một đứa con trai nữa, cũng là kết tinh cho tình yêu huyết mạch tương của bọn họ.
Vậy là đủ rồi.
Về sau hai anh em, cũng có người làm bạn.
Tuy rằng Phó Ấu Sanh một phần là muốn sinh con gái, nhưng thật ra cũng có một phần nguyên nhân xác thật là muốn tìm bạn cho Tiểu Ma Vương.
Cô và Ân Mặc đều là con một, Tiểu Ma Cương cũng không có anh em hay chị em nào thật sự thân thiết gì.
Về sau chẳng lẽ thật sự trở thành người cô đơn.
Phó Ấu Sanh cũng không nỡ.
Phụ nữ ở phương diện này, tóm lại là vẫn suy nghĩ cẩn thận hơn một chút.
Chỉ là hiện tại đứa bé cũng có, bất luận Ân Mặc có ý kiến gì, đều chỉ có thể từ bỏ.
Hầu hạ thai phụ thật tốt mới là chuyện đúng đắn.
Vốn dĩ vì đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau Ân Mặc phải đi làm tiểu phẫu thuật ngay lập tức.
Chỉ là…
Sau khi anh trở về, không biết có phải đứa bé biết ba ba mình đã trở lại rồi, có thể làm nũng được hay không.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc này Phó Ấu Sanh bắt đầu có phản ứng nôn nghén.
Hơn nữa lần này ngoại trừ nôn nghén ra, ngay cả khẩu vị cũng vô cùng xảo quyệt.
Ví dụ như bỗng nhiên muốn ăn mì chua cay ở phía bắc thành phố.
Đồ ngọt trên Đại lộ Hoàng Hoa.
Tôm hùm đất xào cay trên đường Sông Việt.
Tóm lại, chính là không thích ăn những món ăn tinh xảo do đầu bếp năm sao trong nhà làm ra.
Ăn một miếng là lập tức nôn ra.
Đặc biệt thích những món ăn vặt này.
Thế này cũng thôi đi.
Tâm trạng dao động còn vô cùng lớn, một khi không có nhưng thứ này để ăn, thì sẽ lập tức thấy tủi thân bật khóc.
Cô cũng không làm ầm ĩ.
Chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt.
Chính là như vậy, mới càng làm cho người ta đau lòng.
Cho nên cuối cùng Ân Mặc vẫn chờ cô sinh con xong, ra ở cữ, lại khôi phục công việc đi đóng phim, lúc đó Ân Mặc mới có thời gian rảnh rỗi đi làm tiểu phẫu này.
Đương nhiên, đây là lời sau này.
Hiện tại chính là Phó Ấu Sanh nước mắt lưng tròng vừa ăn mì chua cay, vừa nói: “Em thật sự không muốn khóc, chỉ là không kiểm soát được nước mắt.”
“Hu hu, sinh ra nhóc con này không phải là túi khóc nhỏ đó chứ?”
Yếu đuối, túi khóc nhỏ, con gái.
Phó Ấu Sanh ngẫm lại cũng đúng.
Không phải có lời truyền dân gian, phản ứng mang thai của người mẹ, ở một mức độ nào đó, sẽ đại diện cho tính cách của đứa bé trong bụng.
Cho nên Phó Ấu Sanh thật sự rất lo lắng đứa bé trong bụng là túi khóc nhỏ.
Dù sao thì cô rất hiếm khi khóc.
Ai ngờ sau khi có thai đứa thứ hai, sẽ thích khóc như thế.
Ân Mặc vừa lau nước mắt cho cô, vừa dỗ: “Không phải em muốn sinh con gái sao, yếu đuối như thế, chắc chắn là con gái.”
“Phải không?”
Nếu là trước kia thì có thể Phó Ấu Sanh sẽ không dễ dàng bị lừa như thế, nhưng mà Phó Ấu Sanh hiện tại, có lẽ là mang thai ngốc ba năm, thế mà lại mở to một đôi ngây thơ mắt.
Ân Mặc sợ cô tiếp tục khóc, lập tức trả lời: “Đúng vậy.”
“Chỉ có con gái mới có thể yếu đuối.”
“Lỡ như một đứa con trai yếu đuối thì sao?”
Phó Ấu Sanh nghĩ đến hình ảnh đáng sợ kia, không chờ Ân Mặc trả lời, tự mình lắc đầu, “Nhất định tuyệt đối trăm phần trăm là con gái!”
Như thế thật sự quá đáng sợ.
Nhưng cô cũng thật sự không khóc nữa.
Một đứa con trai là đủ rồi!
Lỡ như hai đứa con trai một đứa như gấu con vậy, đứa thứ hai lại như túi khóc nhỏ.
Đầu Phó Ấu Sanh sắp nổ tung.
Con gái là túi khóc nhỏ thì còn có thể nhẫn nhịn được.
Con trai là túi khóc nhỏ, có một đứa nhỏ có khuôn mặt như Ân Mặc, sau đó mỗi ngày đều khóc lóc, Phó Ấu Sanh lại không nhịn được tưởng tượng ra dáng vẻ của Ân Mặc lúc khóc thút thít.
Không chịu nổi run lập cập.
Quá đáng sợ!
May mắn, vận khí của Phó Ấu Sanh tốt.
Thuận lợi được như ước nguyện, đứa con thứ hai là cô bé xinh đẹp.
Cũng kế thừa tất cả ưu điểm của ngũ quan Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, bởi vì là con gái, ngũ quan thậm chí còn càng tinh xảo hơn Tiểu Ma Vương một chút.
Nhưng thật ra những đường nét trên khuôn mặt của hai anh em cũng giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, đều là đôi mắt đào hoa giống Phó Ấu Sanh.
Chỉ là mỗi lúc một lớn, Tiểu Ma Vương đã cởi bỏ sự mập mạp của trẻ sơ sinh, đường nét khuôn mặt càng ngày càng tuấn lãng giống Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh có kinh nghiệm từ lần trước, lần này sinh con xong và ở cữ tay chân đều không còn luống cuống như trước kia nữa.
Vững vàng vượt qua giai đoạn ở cữ.
Dáng người còn khôi phục càng nhanh càng tốt hơn cả lúc mang thai lần đầu.
Trong thời gian ngắn ngủi, lại thành eo liễu tinh tế.
Phó Ấu Sanh đứng ở trước gương, hài lòng nhìn dáng người của mình lúc này.
Bởi vì còn trong thời gian cho con bú, cho nên ngực lớn hơn so với bình thường một chút.
Lúc này mặc váy ngủ thắt eo, thật đúng là có loại hiệu ứng thị giác sóng biển mãnh liệt.
Phó Ấu Sanh nâng một chút.
Cảm giác thật nặng.
Cảm giác quen thuộc, đây là căng sữa.
Ân Mặc vừa ra khỏi phòng tắm, lập tức nhìn đến thấy động tác kia của vợ mình nhíu mày, đứng ở trước gương toàn thân.
Cất bước đi đến: “Nghĩ cái gì vậy?”
Phó Ấu Sanh nhìn đồng hồ, đứa trẻ đoán chừng đã ngủ rồi.
Bỗng nhiên cô nhìn Ân Mặc, vẫy tay với anh: “Ân tổng, giúp một chút đi.”
Nghĩ đến động tác vừa rồi của cô.
Ân Mặc biết ngay là cô muốn mình giúp cái gì.
Bận rộn hương diễm như vậy, Ân tiên sinh văn nhã bại hoại, vô cùng vui vẻ trợ giúp bà Ân chịu khổ chịu nạn.
Kết quả là.
Trực tiếp bế người lên, ôm đến trên sô pha.
Phó Ấu Sanh nhìn tay anh muốn đặt lên bờ vai mình, bỗng nhiên đẩy anh một cái: “Anh là gì đó.”
Giọng nói của người phụ nữ vừa ngọt vừa mềm mại, cực kỳ giống tiểu yêu tinh muốn cự tuyệt còn nghênh đón.
Ân Mặc cúi người đè cổ tay cô lại: “Đương nhiên là giúp em.”
Nhìn phong cảnh theo động tác lảo đảo lộ ra.
Đôi mắt Ân Mặc lộ ra màu sắc u ám và nặng nề.
Giây tiếp theo.
Lại nghe thấy vợ mình chậm rãi nói: “Em bảo anh đi xuống dưới lầu lấy giúp em cái máy hút sữa!”
Cả người Ân tổng bỗng nhiên khựng lại.
Cụp mắt nhìn thấy ý cười không che dấu trong đáy mắt cô, bỗng nhiên hiểu được, là cô cố ý.
Phó Ấu Sanh chính là cố ý.
Giữa vợ chồng với nhau, thích hợp tán tỉnh, giúp cho mối quan hệ vợ chồng hài hòa.
Đôi môi mỏng của Ân Mặc hơi cong lên: “Anh cũng có thể giúp.”
“Không cần mượn dụng cụ.”
Phó Ấu Sanh nghiêm tú nói: “Như vậy làm sao được, kỹ thuật của anh không được.”
Cũng không phải là một em bé chuyên nghiệp, sinh ra tự có kỹ năng riêng của mình.
Còn không bằng dụng cụ đâu.
Tuy rằng là có ý trêu chọc anh, nhưng loại chuyện này, Phó Ấu Sanh vẫn không có ý định mượn Ân Mặc.
“Không được, sắp chảy ra rồi.”
Phó Ấu Sanh cảm giác được váy ngủ lụa này bị làm bẩn, không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy Ân Mặc ra: “Anh không đi lấy em đi.”
Ân Mặc nhìn bóng dáng cô vội chạy ra bên ngoài. Một tay ôm người về lại chỗ: “Anh đi.”