Tình hình này nếu càng làm dữ sẽ có biến căng cho mà xem. Linh Đan chen vào phá hỏng không khí nghẹt thở này.
"Chú...nếu gặp cậu ấy không chừng chú sẽ thay đổi suy nghĩ. Với lại tiền cậu ấy không thiếu nên không cần phải đeo bám anh họ mà tư lợi".
"Con thì biết cái gì? Loại người này chưa chắc gì đã tốt như vẻ bề ngoài con thấy".
Nói xong liền đi thẳng lên lầu kiếm cậu, vừa mở cửa phòng đã thấy cậu vẫn đang ngủ chưa biết sự tình chi. Ông liền đến đó đánh thức cậu dậy định dạy cho một bài học, để tự biết thân phận mình ở đâu.
"Ba làm gì vậy?" Hắn thấy ông thô lỗ kéo cậu như vậy liền sốt ruột đến đó ngăn ông lại.
Ông bị đẩy ra sau, luôn tiện kéo cậu làm cậu rớt từ giường xuống đất mà tỉnh giấc.
Mới mở mắt ra nhìn, cũng không biết mình vừa rồi vì cái gì mà té xuống đây. Nhưng rồi nhìn thấy hắn đang bộ dạng lo lắng, quan tâm cậu. Rồi nhìn ra phía sau cũng có người.
Đã từng gặp qua đương nhiên biết đây là ai. Cậu liền đứng bật dậy cúi đầu chào. Hai ông bà cũng ngạc nhiên không kém, chẳng lẽ đây là....
Mọi người sau một lúc đều tập trung hết xuống phòng khách.
"Sao con lại ở đây?" Ba hắn hỏi cậu.
"Dạ, tại con nghĩ đây cũng như nhà mình nên..."
"Vậy ra con là...."
"Cô, chú chính là cậu ấy. Có phải rất ổn không?"
Hai ông bà nhìn nhau, cứng họng nửa ngày trời mẹ hắn mới nói.
"Gia Minh có phải nó ép con không? Nếu có thì cứ nói đừng sợ".
"Đúng đó. Con cứ nói ta sẽ làm chủ cho con". Ba hắn tiếp lời.
"Không ạ. Là con tự nguyện".
"Vậy ba mẹ con đã biết chuyện này chưa?" Là ba mẹ nuôi của cậu.
"Dạ chưa. Ba mẹ con đang ở nước ngoài xử lý công việc, một thời gian nữa con sẽ nói".
"Một thời gian cái gì? Nếu được ta liền gọi cho ông ấy một tiếng về đây bàn chuyện. Con có muốn tổ chức hôn lễ không?...à mà tức nhiên phải làm rồi, con muốn đơn giản hay long trọng? Có yêu cầu gì con cứ nói, người một nhà cả mà nên đừng ngại".
Hắn và cô bốn mắt nhìn nhau xem ba hắn thay đổi nhanh đến chóng mặt. Mới vừa nãy đâu phải như vậy?
Con trai của bằng hữu kiêm ân nhân quả nhiên có sức ảnh hưởng.
"Dạ? Con...con chưa nghĩ đến chuyện đó đâu".
"Sao lại chưa con? Hai nhà chúng ta dù gì cũng rất thân thiết, chuyện này sớm hay muộn cũng phải tính mà".
"Nhưng... "
"Có phải em không muốn gả cho anh?"
"..."
Cậu không muốn tiếp tục với không khí căng thẳng này nữa nên muốn kết thúc cho nhanh.
"Con nghĩ chuyện này nên nói sau đi ạ".
"Được rồi...thôi hai đứa tự quyết định đi. Ba mẹ về đây".
Hai người họ ra khỏi nhà làm cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Linh Đan cũng ra về trả không gian lại cho hai người.
Tự hỏi : vụ gì vậy trời, làm sợ hết cả hồn.
Cậu nhìn đến hắn thấy mặt than cứ ở đó không thèm đoái hoài gì đến cậu.
"Anh sao vậy?"
"..."
"Nè...nè!"
"..."
Cậu đi đến trước mặt ngồi trên đùi hắn, bắt hắn phải nhìn mình mà trả lời.
"Làm sao đây?"
"Em không muốn lấy anh".
"Chỉ có vậy mà anh bơ tôi?"
"Gì chứ? Chuyện lớn thế kia mà em nói 'chỉ có vậy' hả?"
"Chuyện lớn? Quan trọng vậy?"
"Ừ đó"."Giờ không phải lúc".
"Vậy bao giờ?"
"Ơ...không biết".
Hắn dạt cậu qua một bên rồi lên phòng...đóng cửa...tịnh tâm.
Cậu nhìn thấy hắn như vậy không biết nên vui hay nên buồn đây. Chẳng phải cứ như thế này là được rồi sao?
Vấn đề ở đây chính là hắn muốn tuyên bố với cả thế giới cậu là của hắn. Muốn người tiếp cận cậu chỉ cần nghe đến tên hắn liền tránh xa ra, muốn cậu đường đường chính chính là vợ hợp pháp của hắn.
Còn cậu thì không nghĩ nhiều như hắn, cậu chỉ cần hai người ở bên cạnh nhau hoài như vậy là được. Nhưng việc kết hôn với hắn, thật sự quan trọng sao?