Nỗ lực lâu như vậy, tất nhiên điều anh muốn không phải là một câu xin lỗi của cô. Nếu như có thể buông xuống được thì anh đã không yêu câu ba mẹ chuyển trường từ Bắc Kinh về lại khi đang học năm cuối cao trung như vậy.
Theo đuổi người con gái mình yêu cần kiên nhẫn, thứ mà từ nhỏ đến lớn mà anh không thiếu nhất đó là kiên nhẫn.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Trình Nhất Phong khăng khăng đòi đưa Lộc Quân Nam tới nhà ga. Cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh ngồi trên cùng một chuyến tàu với cô. Kỳ thực vé anh mua là vé đứng, nhưng mà anh không yên tâm để cô về một mình cho nên quyết định mua vé bổ sung.
Đúng thế, thích một cô gái, là sẽ không yên tâm để cô ấy một mình.
Vì là vé đứng, cho nên anh cứ đứng bên cạnh cô như vậy hết bốn tiếng đồng hồ, nói gì cũng không chịu ngồi xuống chỗ cô nhường cho.
Cuối cùng có lẽ cô thật sự không nhịn được nữa, lúc sắp đi cô hỏi anh một câu: "Trình Nhất Phong, rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào?"
Cô chờ anh trả lời đồng thời cũng như muốn giải thích gì đó. Trong lòng có cả một đống lời muốn nói, nhưng vì nhìn thấy ba mẹ tới đón mà từ bỏ.
Trình Nhất Phong nhìn bóng cô rời đi, mới xoay người quay lại phòng chờ chuẩn bị về lại Bắc Kinh, trong lòng vui mừng khôn nguôi. Bởi vì anh nhìn thấy được giây phút cô hỏi anh câu kia, đôi mắt cô như muốn nói, Trình Nhất Phong, tôi sắp bị cậu đánh bại rồi.
"Rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào?"
Đáp án là: "Cái gì cũng thích."
Nhớ lại khi bắt đầu ấy, nhà bọn họ chuyển tới dưới lầu nhà Dương Dương, ba mẹ anh cùng ba mẹ Dương Dương cùng làm tại một đơn vị, cho nên mẹ Dương Dương nói là để Dương Dương cùng anh đi học. Khi đó anh còn chưa biết cự tuyệt. Vốn đây là một chuyện rất nhàm chán, nhưng lại bởi vì sự xuất hiện của một nữ sinh mà trở nên thú vị. Hoá ra trên thế giới này không chỉ có những nữ sinh yêu thích búp bê Tây Dương, mà còn có nữ sinh yêu thích bóng rổ nữa.
Ngoài Lộc Quân Nam ra, anh chưa gặp được một cô gái nào giống như anh, cùng thích cầu thủ Duncan của đội NBA, cũng là một fan hâm mộ của đội bóng Arsenal Anh Quốc. Anh không thích nói chuyện phiếm, nhưng lại thích nghe cô nói. Mỗi lần nghe cô phàn nàn về việc huấn luyện viên Wenger của Arsenal đã đưa về một hậu vệ cánh trái, nhưng lại kiên quyết cho người ta đá cánh phải, lúc đó anh sẽ không nhịn được mà cười rộ lên. Khi đó anh chỉ đơn thuần mà chờ đợi thời gian cùng đi trên một tuyến đường với Lộc Quân Nam, chưa ý thức được cô chính là người con gái mình thích khi còn niên thiếu. Hơn nữa, loại thích này lại cứ kéo dài đến tận cả đời. Mãi cho đến khi Dương Dương thổ lộ với anh.
Nguyên nhân anh không từ bỏ sau bao nhiêu lần bị cự tuyệt, có lẽ là vì anh hiểu được suy nghĩ trong lòng Lộc Quân Nam, nếu cho anh cơ hội, chẳng khác nào là phản bội Dương Dương. Lần cô cùng anh cãi nhau đó, lúc mà cô chút nữa thôi đã nói ra câu 'kỳ thật tôi không thích cậu', chính là thế nên anh mới đau khổ mà nhận sai. Chỉ cần không bị cô phủ nhận hoàn toàn thì anh vẫn còn cơ hội.
Trên đường về lại Bắc Kinh, anh bất ngờ nhận được tin nhắn Wechat của Lộc Quân Nam: Cậu về đến nhà chưa?
Anh dùng tốc độ nhanh nhất trả lời: Sắp rồi.
Cuộc đối thoại rất đơn giản, Lộc Quân Nam dừng ở chế độ 'đối phương đang nhập' thật lâu. Sau đó trong khung chat nhảy ra bốn chữ: Chú ý an toàn.
Câu nói bình thường đến không thể bình thường hơn, thế nhưng anh có thể xem đi xem lại rất nhiều lần, rồi cười ngây ngốc suốt hai tháng liền.