*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#10.
“Mưa lớn quá.”
Đứng trước dãy phòng học, mưa to tựa như thác nước từ mây trời trút xuống, Triệu Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là sáu giờ chiều, trận mưa này không biết đến lúc nào mới có thể dừng lại. Cứ tiếp tục chờ thêm như vậy, sợ không thể bắt kịp tuyến xe cuối lúc bảy giờ.
Nôn nóng trong lòng mỗi giây mỗi phút lại dần lớn hơn, cảm giác này nhiều ngày nay khiến Triệu Thần sợ hãi, cậu cảm thấy mình càng ngày càng không giống mình nữa.
Lê Vân mở ba lô, từ bên trong lấy ra một cây dù, nhìn mưa to mưa,to hít một hơi.
“Mưa lớn như thế, sợ dù cũng chẳng dùng được.”
Cô quay đầu lại, Triệu Thần nhíu chặt mi chăm chăm nhìn vào màn mưa đang xối ào ạt, cô bỗng nhiên dừng lại, an tĩnh mà nhìn đối phương.
Vườn trường sau giờ tan học, radio trong phát đi phát lại một bài hát Diamond Without A Name. Nam ca sĩ kia đến từ Australia, thanh âm trong suốt giống như ánh nắng xinh đẹp của mùa hè, từng giọt từng giọt hòa tan tại khoảnh khắc hoàng hôn.
Do U Hear Her Cry Will They Fall Under Fears Like Tears Falling In The Rain Can U Hear Her CryWill Good man Fell Fear Try Out Goodless Again In This Word
I’ m Needing U GirlIn All The Word
I’ m Needing U
Gió hè mang theo chút hơi nước ẩm ướt thổi qua người bọn họn, toàn bộ thế giới trong lúc họ không hề chú ý đã nhanh chóng vụt đi, đợi đến khi phát hiện, thế giới sớm đã không còn là hình dáng lúc ban đầu.
Triệu Thần thâm hít một hơi, một cây dù đưa tới trước mặt cậu.
“Cây dù này học trưởng cầm đi, tuy rằng em cảm thấy công dụng không được tốt lắm.”
Triệu Thần quay sang, Lê Vân đang mỉm cười nhìn cậu. Cậu không đưa tay nhận lấy cây dù kia, có chút nghi hoặc hỏi.
“Em thì sao?”
“Không có việc gì a, em chờ chờ là tốt rồi.”
Triệu Thần nhăn mày so với lúc trước còn chặt hơn, hiển nhiên không tiếp nhận lời đề nghị của người kia.
Lê Vân nghĩ nghĩ, lại nói.
“Nếu không học trưởng chúng ta cùng nhau dùng che cây dù này, đến trạm xe là được.”
Triệu Thần nhìn thoáng qua, khuôn viên trường lớn như vậy, cuối cùng gật gật đầu.
Dọc theo đường đi, mưa to theo gió tạt đến, trận mưa lớn thế này không đơn giản chỉ có một tán dù là che được, nước dưới chân cơ hồ vượt quá cả mũi giầy, Triệu Thần hơi nghiêng cây dù trong tay về phía Lê Vân, mưa to nhanh chóng khiến vai cậu ướt nhẹp. Từ mặt đất đến không trung tràn ngập hơi nước, giống như rơi vào lòng đại dương mênh mông vô bờ.
Khi hai người tới trạm chờ xe, ngoại trừ đầu, cả người giống như là vừa được vớt từ dưới nước lên. Triệu Thần vội vàng đồng hồ, hoàn hảo mới sáu giờ bốn mươi, còn theo kịp truyến xe cuối cùng. Cậu thở ra một hơi, một giọt nước mưa từ gò má cậu chảy xuôi xuống.
Ngồi ở ghế chờ bến xe, chung quanh ngập tràn hơi nước khiến cho trong vòng bán kính năm mét đều là một mảng mơ hồ, đây là trận mưa lớn khởi đầu mùa hè, giữa hè luôn mang theo những cơn mưa ầm ầm. Sân ga bị mưa ngăn cách thành một mảnh riêng biệt an tĩnh, giống như thời gian yên lặng dừng ở lúc này.
“Học trưởng đã có người để ý sao?”
Câu nói đột ngột của Lê Vân khiến Triều Thần cả kinh, cậu quay đầu nhìn cô gái bên phải, xa xa tiếng còi xe ô tô xuyên qua tầng mưa, từ xa xa truyền tới. Lê Vân cũng nhìn qua, vẫn là vẻ mặt mỉm cười, giống như lúc mới quen nhau. Triệu Thần theo bản năng muốn lắc đầu, sau đó cậu nghe thấy đối phương tiếp tục nói.
“Kỳ thật chính trong lòng học trưởng cũng đã có đáp án phải không?” Lê Vân bước lên phía trước hai bước, vệt đèn xe màu cam trong màn mưa lớn càng dài hơn, ô tô cũng sắp dừng lại.
Lời Lê Vân nói khiến Triều Thần trong nháy mắt không biết làm sao lâm vào trầm mặc, cậu cảm thấy trong thâm tâm rối bời không có đáp án, tất cả những manh mối bên trong đều bị giấu kín, cậu không có cách nào làm rõ.
Nhưng mà vào giây phút cô ấy hỏi mình. Đáp án kia, cậu có dũng khí để lộ sao?
“Nếu như đã nhận ra, thì không cần do dự, thời gian sẽ không chờ anh.”
Khi câu nói chấm dứt, ô tô cũng dừng lại bên sân ga. Triệu Thần ngẩng đầu, một cái hôn mơ hồ nhẹ nhàng lướt qua gò má cậu, mang theo hơi thở trong lành của thiếu nữ, tựa như mưa rơi vào hồ nước, bắn lên tạo thành một vòng sóng lăn tăn rồi nhanh chóng tiêu tán. Đợi đến khi cậu kịp phản ứng, Lê Vân đã lên ô tô đi thật xa, bên tai chỉ để lại một câu nói gặp lại nhẹ nhàng của đối phương.
Một chút tình cảm vừa mới manh nha hình hài, còn chưa kịp khỏe mạnh trưởng thành, liền nhanh chóng tuyên bố chết yểu. Love Or Be Loved, vấn đề này chưa từng có người có thể giải đáp, ngay cả như những thứ tình cảm ngây ngô tốt đẹp, những cái đó khi yêu cũng trở thành bài toán đố, tất cả đều là những thứ chúng ta có được thời thanh xuân.
Triệu Thần nhắm mắt lại, tình cảm trong lòng lại trào dâng, mãnh liệt tựa như không khí giữa trưa hè bị xao động, dưới cơn mưa lớn muốn gột rửa tất cả, trong khoảnh khắc đợi chờ bỗng nhiên bùng lên. Cậu không biết, trong nháy mắt kia, phía ngã tư đường đối diện có một người cùng lúc đã nhìn thấy tất cả.
Trong cơn gió nóng bỏng của mùa hè, chàng trai và cô gái, dùng một cái hôn nhẹ nhàng, tạm biệt tình yêu đầu đời của mình.
The ending is always the beginning.
And it’ s true.
Mười chín giờ tiếng chuông kêu vang, Triệu Thần thu dọn đồ đạc của mình, vững chãi hướng về phía xe bus của mình. Cậu không có thấy, Triệu Tinh ở đối diện, mặt không đổi sắc mà ngồi vào trong ô tô đang dừng lại bên đường. Quần áo trên người đã bị mưa xối ướt đẫm, trong nháy mắt cửa đóng lại, Triệu Tinh hung hăng nện một đấm vào cửa xe, một khắc kia, tiếng sấm nổ vang cả thành phố.
#11.
Ngồi trên xe về nhà, thành phố lùi dần sau màn mưa, Triệu Thần lấy tai nghe điện thoại từ túi ra, sau đó chạm lên. Nhấn nút trình phát, trong tai nghe là tiếng ghi – ta mộc mạc trong trẻo của Allred, chậm rãi hát.
I want my life is easy... is easy…
I want my life is easy... is easy…
Nếu cuộc sống thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, Triệu Thần nghiêng mặt, những ngọn đèn thành phố trong màn mưa trở nên rực rỡ, chúng theo mưa chảy xuôi xuống, tràn lan khắp nơi.
Di động chấn động một chút, Triệu Thần cúi đầu, chạm vào hộp thư đến, là Van đã nhiều ngày không liên lạc
Van: “Hey, mấy ngày nay có tốt không?”
Chỉ có thể nói không tính là tồi, Triệu Thần nghĩ như vậy, sau đó cũng như mà trả lời, chỉ chốc lát sau, liền nhận được đáp trả của đối phương.
Van: “vẫn còn đang băn khoăn với cô bé kia?”
Lê Vân? Nhớ tới câu nói trước khi rời đi của Lê Vân, Triệu Thần bất đắc dĩ cười cười, ngón tay gõ gõ lên màn hình.
“Tớ cảm thấy, cô ấy hẳn là đã muốn buông ta.”
Ngón tay nhẹ đưa, vài giây sau trên màn hình, cho thấy tin nhắn đã gửi thành công. Triệu Thần ngẩng đầu, khi nào thì, cuộc sống lại có thêm nhiều phiền não như vậy, chẳng bao giờ đơn giản như những ngày còn bé, cánh cửa trưởng thành bất tri bất giác sẽ cho ta một chỗ dựa mỏng manh, cậu nhớ tới câu nói mẹ từng nói khi cậu bước chân vào đại học.
Suốt đời một con người mỗi giây mỗi phút lại trưởng thành hơn, từ khi sinh mệnh hình thành đã bắt đầu, đến khi sinh mệnh kết thúc mà chấm dứt, khi con đã trưởng thành, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình đối mặt,Tiểu Thần, con đã chuẩn bị tốt chưa?
“Boring”, Triệu Thần không tiếng động mà nói ra những lời này, màn đêm yên tĩnh buông xuống
Sắp đến trạm dừng, Triệu Thần lần thứ hai nhận được tin nhắn của Van.
Van: “dựa vào đó, có thể nói cô gái này rất kiên định với cậu, nếu nàng lựa chọn buông tha, Fredie, cậu đã có người để thích sao?”
Triệu Thần nhìn thoáng qua di động, còn chưa kịp hồi phục, tin nhắn thứ hai đã gửi tới.
Van: “chẳng lẽ là anh của cậu? 2333333”
Một câu giống như cánh bướm hồ điệp nhẹ nhàng vỗ, nhưng lại tạo thành cơn lốc xoáy hàng nghìn dặm.
Triệu Thần không trả lời Van, trong tim của cậu dâng lên một loại ý nghĩ đáng sợ, những thứ đó ẩn giấu trong lớp vỏ nháy mắt lột bỏ lớp cuối cùng hiện lên tất cả trước mắt cậu, cậu lại mất đi dũng khí đối mặt. Cậu sợ trong một khắc tương lai nào đó, sự chấn động của cánh hồ điệp sẽ hoàn toàn phá hủy bản thân mình, nhưng thứ tình cảm mãnh liệt trong đáy lòng khiến cậu không có cách nào khống chế.
How to deal with itNo Answer
Một đêm kia, điện thoại réo đến lợi hại mà Triêu Tinh vẫn chưa trở về, trên bàn cơm, mẹ Triệu gắp đồ ăn bỏ vào bát Triệu Thần, có chút kỳ quái mà nói rằng.
“Triệu Tinh đứa nhỏ này như thế nào vẫn chưa về nhà, trước kia không như vậy a?”
Không có người trả lời lời của nàng, Triệu Thần vô tri vô giác mà ngồi, chiếc đũa cầm trong tay, trước mặt cơm chưa hề động tới. Mẹ Triệu tận lực ho hai tiếng, cậu mới phục hồi tinh thần nhìn Mẹ Triệu, hỏi.
“Làm sao vậy, mẹ?”
Triệu mẫu hít một hơi, nói rằng.
“Ăn cơm no, lại nghĩ đến chuyện của con, một đứa hai đứa chẳng bớt lo được.”
Nói xong, Triệu mẫu lắc lắc đầu, Triệu Thần gắp đồ ăn, bỏ vào trong miệng nhai và nuốt một chút, không có vị.
Trở lại phòng, Triệu Thần ngã lên giường của mình, mờ mịt mà nhìn ngọn đèn thắp sáng trần nhà trắng như tuyết trên đầu. Kia khoảng anh sáng đó có hạn, giống như nhật thực biến thàng một cái hang màu cam thật lớn, ánh sáng không ngừng phun trào ra bên ngoài. Cậu hồi tưởng lại quãng thời gian sống cùng Triệu Tinh, nhớ lại lúc ban đầu gặp nhau, từ khi nào thì, hai người lại bị mối quan hệ anh em trói buộc.
Là mỗi một lần người kia giả vờ như không để ý, không quan tâm? Hay là mỗi lần người đó cường ngạnh tham gia vào quỹ đạo sống của mình? Hay là mỗi lần người kia vô tình hữu ý trong cả lời nói lẫn ánh mắt?
Rất nhiều rất nhiều tích dần thành tầng tầng nham thạch, hết thảy kí ức của mình đều gắn bó cùng Triệu Tinh không thể tách rời, người thiếu niên kia từ ngày đó mới quen biết, giống như dương quang giữa hè chiếu vào thế giới của mình, ngay cả trốn cũng không thoát.
Triệu Thần trở mình, đồng hồ vào lúc này chỉ hướng về phía 12 giờ đêm, cậu có chút thất thần mà nhìn vào đồng hồ điện tử đầu giường, tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng cửa mở truyền tới, Triệu Tinh đã về.
Trong nháy mắt, cảm giác bối rối bỗng nảy lên trong lòng không thể tránh kịp, khiến lần đầu tiên Triệu Thần xuất hiện ý nghĩ muốn tránh né người kia trong đầu, cậu sợ nhìn thấy Triệu Tinh, sợ hãi những cảm xúc mình tận lực kìm nén dưới đáy lòng bỗng nhiên phun trào, như vậy bản thân cậu thực sự sẽ bị phá hủy.
Cậu đứng dậy, bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ, muốn đóng cửa lại, vừa mới cử động, một bàn tay đột nhiên từ bên ngoài cường ngạnh giữ chặt cửa. Triệu Thần cả kinh, cậu ngẩng đầu, khuôn mặt Triệu Tinh vì say rượu mà có chút ửng hồng, nhưng mặt không đổi sắc mà nhìn cậu. Đôi mắt sáng cứ nhìn chăm chú như thế, Triệu Thần có chút xấu hổ, cậu mở miệng muốn nói một câu để thay đổi cục diện.
“Cái kia, ngươi uống say?”
“Anh nhìn thấy.”
Người kia thình lình nói cắt ngang lời Triệu Thần, Triệu Thần nhìn Triệu Tinh, vẻ mặt người kia như kìm nén, áp lực tình cảm khổng lồ, như đại dương trước bão tố, chỉ chờ gió nổi lên, phong ba bão táp.
“Cái gì?”
“Cô ta hôn em đúng không? Em thích cô ta có phải hay không? Các người cùng nhau có phải hay không?”
Đối mặt với những câu hỏi của Triệu Tinh, Triệu Thần trong lúc nhất thời không tìm thấy câu trả lời, cậu muốn giải thích, nhưng khi cậu thấy trong đôi con ngươi của Triệu Tinh có nỗi thống khổ như sắp phun trào, cậu cảm thất rút cuộc bản thân không nói lên lời. Giây tiếp theo, một đôi tay hung hăng mà ôm vai cậu, mang theo khí lực mạnh mẽ, Triệu Thần bất ngờ không kịp đề phòng mà rơi vào một cái hôn thô bạo.
Tình cảm giống như gió lốc nóng bỏng, giống như thủy triều quét đi toàn bộ thế giới của Triệu Thần, không ngừng kéo cậu chìm sâu. Ngay thời điểm Triệu Thần cảm thấy hô hấp của bản thân sắp mất đi, bên tai truyền đến tiếng Triệu Tinh thì thầm
“Anh yêu em.”
#12.
Someone once told thatI love you, was the best words we’ d ever heard in this world.
Are’ nt we
Mạnh mẽ đẩy Triệu Thần ra, Triệu Thần giữ khóa cửa thật chặt. Câu nói “Anh yêu em” như một viên hoả tinh, châm vào đồng cỏ nơi đáy lòng cậu biến thành đại hỏa, ngọn lửa bùng cháy, đem hắn tất cả lí trí của cậu đốt hết. Cậu chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu, rời đi, rời đi.
Khi cửa đã được khóa, Triệu Thần cảm thấy khí lực quanh thân cùng những âm vang trùng điệp kia dần dần biến mất, cậu tựa vào cửa, thân mình chậm rãi chảy xuống, cuối cùng cả người ngồi trên mặt đất. Khí nóng trên mặt còn chưa tán đi, trái tim trong ngực vẫn duy trì tiết tấu mãnh liệt như trước.
Triệu Thần ngơ ngác mà nhìn trần nhà, cậu tưởng thế giới này đến tột cùng làm sao vậy, vì cái gì đột nhiên liền long trời lỡ đất? Cậu nhìn mà hình di động trống rỗng, cuối cùng một suy nghĩ tuyệt vọng xuất hiện trong đầu.
Chắc chắn ngày mai là tận thế.
Ngày mai tận thế đi, sau đó hết thảy đều bị hủy diệt, cũng không cần lo lắng cho tương lai, không cần lo lắng những thứ gây phiền toái cho cuộc đời, và cả cậu nữa.
Chính là, khi nghĩ đến những thứ đó, chỉ có thể đánh lừa những suy nghĩ khác đang sục sôi trong đầu, chờ đến khi trời sáng, người ta sẽ phát hiện ra tất cả mọi thứ vẫn còn tiếp tục.
Một đêm không ngủ, Triệu Thần mở cửa, đại não không ngừng truyền đến cảm giác choáng váng nặng nề, tất cả những gì phát sinh đêm qua tất cả như một giấc mộng, ngoài cửa, trong phòng khách không có bóng người, Triệu Tinh giống như chưa từng trở về. Cậu đi đến trước máy nước, cho mình rót một ly nước, đáy lòng cảm thấy có chút may mắn, có lẽ thật sự là ảo giác của chính mình, ngay sau đó, tiếng nói của mẹ từ phòng bếp vọng ra triệt để phá tan huyễn tưởng của Triệu Thần.
“Tối hôm các con đứa nào mở cửa, qua cả đêm cũng không đóng vào, nếu trộm vào thì biết làm sao?”
Oanh một tiếng, Triệu Thần cảm thấy trong não giống như bị bom nguyên tử nổ tung, đem cơn buồn ngủ của cậu oanh tạc thổi bay không còn dấu vết.
Nếu hết thảy là thật, như vậy cậu nên đối diện với Triệu Tinh như thế nào?
Triệu Thần không biết đáp án, thứ duy nhất cậu nghĩ đến chính là trốn thoát nơi này thật xa, trốn thoát hết thảy những nơi có thể gặp được Triệu Tinh, từ đáy lòng cậu ẩn ẩn kỳ vọng tối hôm qua chỉ là lời nói của Triệu Tinh sau khi say rượu, chờ vài ngày nữa, hết thảy đều trở về bình thường. Nhưng mà ý nghĩ đó khiến cậu cảm thấy chút mất mát khó hiểu, cậu ấn lồng ngực của mình, tất cả mọi thứ pha trộn, như cơn lốc xoáy thật lớn, chậm rãi lôi cậu xuống đáy vực sâu.
Thế giới này đã điên rồi, hoặc là mình đã phát điên rồi.
Van: “cái gì! Anh cậu hôn cậu, còn nói với cậu anh ta yêu cậu? Ngọa tào (?), cậu không cần nói giỡn a, tuy rằng tớ rất yêu YY các cậu.”
Ngày nào đó, Triệu Thần vội vàng trở lại trường học, ngay cả điểm tâm cũng không có ăn. Khi nhận được tin nhắn của Van, cậu nhìn màn ảnh di động, bất đắc dĩ mà bĩu môi, trả lời: “nếu như là nói giỡn thì tốt rồi, tớ cảm thấy sắp phát điên rồi”
Đối phương trầm mặc một lát, mấy phút đồng hồ nhắn lại, Van hồi âm.
Van: “chuyện này với anh cậu thế nào cũng không quan trọng, mấu chốt là Fredie thái độ của cậu, cậu cảm thấy như thế nào?”
Triệu Thần nhìn màn hình, đột nhiên mất khí lực để gõ chữ.
Tớ?
Tớ cũng không biết.
Ngay sau đó, Van lại nhắn đến tin thứ hai
Van: “Fredie, một thẳng nam bị nam nhân hôn môi, phản ứng bình thường chỉ có ghê tởm, đây không phải là một chuyện có thể nói đùa, nhưng cậu cho tớ cảm giác không phải như thế, tớ không biết tình cảm của cậu đối với anh cậu là như thế nào, nhưng mà cậu phải tự hỏi chính bản thân mình, chuyện này đối với cậu rút cuộc thì là loại thái độ gì, là gay, với xã hội cuộc sốn sẽ tồn tại đủ loại khó khăn, huống chi, người đó lại là anh cậu. Biết rõ ràng suy nghĩ của cậu, thì đưa ra quyết định, không cần vì nhất thời xúc động, hủy đi chính cậu, còn có anh cậu nữa.”
Có đôi khi gặp được vấn đề, lí trí nói với mình nên làm thế này, tình cảm của mình lại nói nên làm khác.
Chạy theo lí trí vẫn là cảm tính, đó là một vấn đề mâu thuẫn.
Nhu hiện tại của Triệu Thần, cậu biết cậu cùng Triệu Tinh không nên hình thành loại tình cảm như vậy, nhưng mà từ đáy lòng lại ẩn ẩn khát khao, khiến cậu không thể đưa ra quyết định, cũng thoát khỏi những dây dưa. Thật giống như tự mình chạy trốn tới chân trời góc biển, đối phương vẫn như trước giống như u linh như bóng với hình, không đạt mục đích chết cũng không rời..
Vì thế Triệu Thần vô tri vô giác mà vượt qua mấy ngày, mỗi một ngày đều là dây dưa với vấn đề cuộc sống Triệu Tinh, Van cũng không có tiếp tục gửi tin nhắn, Triệu Tinh giống như đột nhiên biến mất, tin nhắn hay điện thoại như ngày thường đều không có, Triệu Thần trong lòng khó hiểu mà có chút trống rỗng, cậu cho rằng chuyện này sẽ chậm rãi trầm lắng lại như thế, thẳng đến khi mẹ gọi điện tới phá vỡ cái vỏ yên lặng này.
“Triệu Thần a, có thời gian đi xem anh con thời gian gần đây thế nào, cũng không về nhà, liên điện thoại cũng không gọi một cuộc, mẹ gọi cho nó, lại nói số không đúng, thật là đổi số cũng không nói với mẹ một tiếng…”
Mẹ còn nói nữa, Triệu Thần không có nghe rõ ràng, nhưng mà một câu “ không về nhà” kia lại rất rõ ràng mà lọt vào óc cậu. Lo lắng đột nhiên nảy lên trong lòng, cậu trả lời mẹ rằng: “Con biết rồi, con sẽ lập tức gọi cho anh” sau, cúp điện thoại, nhanh chóng nhấn dãy số Triệu Tinh mới đổi.
Điện thoại rất nhanh đã nối máy, nhưng mà không có người nhận, Triệu Thần cắn cắn môi, vừa lo lắng vừa khó hiểu. Từ sáu giờ bốn lăm phút, mãi đến thật lâu sau, rốt cục điện thoại chuyển được.
Triệu Thần trong lòng buông lỏng, cậu vừa mới muốn mở miệng, âm thanh xa lạ từ đầu kia điện thoại truyền đến khiến cậu trầm mặc
“Uy, cậu tìm người đó?”
Điện thoại đầu kia là giọng nam khàn khan mang theo chút lẳng lơ, Triệu Thần không tự giác mà nhíu mi.
“Triệu Tinh đâu?”
Thanh âm kia dừng một chút, phát ra hơi cảm thán kinh ngạc, sau đó lại mềm mềm nói.
“Hắn nha, uống rượu, hiện tại tại đang ở “ hoán đổi.”
“Biến hóa?”
“Đúng vậy, người anh em nếu không biết, có thể đi bách bộ một chút, cậu liền có thể tìm đến.”
Nói xong, đối phương quyến rũ mỉm cười, trước khi Triệu Thần một bước cúp điện thoại.
Mới vừa rồi buộc chặt lòng có chút buông lỏng, thuận tiện lại phóng đại hoang mang đến mức khổng lồ, cái thanh âm xa lạ kia, còn có người kia nói “ Hoán đổi” là chỗ nào.
Triệu Thần mở ra safari, vào Google, nhập vào “Thành đô hoán đổi” bốn chữ, chờ một giây, kết quả đầu tiên tìm thấy khiến mắt cậu mở lớn muốn nứt ra.
——《 bóng đêm thành đô. Thanh sắc mị ảnh –Gay Bar hoán đổi 》
END.
Thực ra đang không biết cái kết cấu cụ thể của truyện này là ntn nữa.
Chương này ta làm suốt từ 7h10 cho đến h luôn. Dài vật vã. Làm xong đăng luôn.
Không biết có thể hoàn bộ này trong tháng 10 để mừng sinh nhật co Wp ko nữa, cuối tháng 10 rồi,. Trong khi bộ Tiểu phạn quán chưa beta. Hazzz