*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Thần khi ngẩng đầu lên, hoàng hôn không trung tựa như một mảnh đại hỏa thiêu rực cháy phía chân trời, cái nóng xuôi theo chiều gió mà tạt thẳng vào mặt. Ngày hôm nay trên bức tranh đời người của cậu đã điểm được hai mươi vệt, mà chờ đợi với cậu cũng là xiềng xích cuộc đời, là số phận.
Cậu cầm lấy điện thoại nhấn số, giọng nữ phát ra lại một lần nhắc lại, đối phương đã tắt máy. Cậu nhìn trên màn hình là gương mặt Triệu Tinh cười rạng rỡ, cả người lại giấy lên cảm giác kinh nhờn. Nhớ tới sáng nay, Triệu Tinh thề son thề sắt nói với cậu, “Dù sao công ty của anh không xa, anh lại có xe, nhất định sẽ về nhà trước “, cậu tuyệt đối tin tưởng, đưa chìa khóa cho Triệu Tinh mượn là quyết định sai lầm lớn nhất của cuộc đời.
Đây là lần thứ mấy bị Triệu Tinh hãm hại, cậu cũng không thể đếm nổi, sao một kẻ không đáng tin như thế lại là anh trai của mình? Kỳ thật vấn đề này, Triệu Thần đã từng nghĩ qua vô số lần, cậu nhớ tới lúc nhỏ lần đầu tiên gặp Triệu Tinh, cái đứa nhỏ bị dinh bẩn từ đầu đến chân kia, ngang ngược liếc mình một cái, ánh sáng từ hắn tản ra bốn phía như mặt trời mùa hè nóng nực.
Thật sự là nghiệt duyên!
Triệu Thần thấp giọng mắng một câu “shit”, ngắt điện thoại, quen thuộc nhấn phím phát nhạc, Eric Saade, âm nhạc điện tử đập thẳng vào tai. Kéo Menu, mở weico, có một nhắc nhở tin nhắn mới, Triệu Thần điều chỉnh lại vị trí tai nghe điện thoại, sau đó mở tin nhắn.
“Van: Damn hot huh. And how is ur day.”
Một loạt đèn đường sáng lên, Triệu Thần ngồi xổm trước cửa, nghĩ nghĩ, sau đó nhấn terrible ( khủng khiếp).
Đúng vậy, terrible, phải nói xung quanh Triệu Tinh toàn là totally terrible. Nhắc tới Triệu Tinh, trong đầu Triệu Thần nhanh chóng hiện ra một loạt từ ngữ, như là nhị hóa, thuỷ thần, không đáng tin, không thể dùng một từ cụ thể mà hình dung đối phương. Trời mới biết mình cái gì đã gây nên nghiệp chướng này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tinh, còn thực khờ dại mong muốn trong tương lai có thể cùng lớn lên với anh trai, nhưng mà sự thật tàn khốc nói cho cậu biết, ước muốn thường dễ tan vỡ. Sau khi cha đẻ qua đời, mẹ dắt theo Triệu Tinh lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mình, cậu không ngờ cái đứa nhỏ ngang bướng kia sau này lớn lên biến thành sao chổi của mình.
“Van: sao thế, lại là anh tốt của cậu?”
Nghĩ nghĩ, Triệu Thần cuối cùng gửi biểu tượng một bông hoa héo, sau đó lập tức nhận được đáp án cười sằng sặc của đối phương.
“Van: các cậu yêu nhau lắm cắn nhau đau, Jeremy Fowler đã phát hành rồi, cậu có thể nghe một chút để an ủi tâm hồn đang bị thương, Bye.”
Yêu nhau lắm cắn nhau đau? Với Triệu Tinh?
Sau khi chuyển sang Go To Hell, gió đêm dần dần xóa đi hơi nóng của ban ngày, thành phố cuối cùng cũng có chút cảm giác mát mẻ.
1 giờ 30 phút qua đi, bây giờ bầu trời đã trở thành một màu lam thẫm sâu không thấy đáy, những ngọn đèn thành phố giống như mảnh thủy tinh sặc sỡ lay động giữa không trung, Triệu Thần ôm một hộp mì vừa mở, ngồi xổm trước cửa nhà chuẩn bị cắn một hơi miếng, hai cái đèn xe quang mang thẳng tắp chiếu đến phía cậu. Giữa ánh đèn sáng chói ấy, Triệu Thần nhìn thấy con số quen thuộc trên biển số xe.
“Triệu Thần, em làm gì lại ngồi ở cửa thế này!”
Vẫn là cái âm thanh kích động kêu to kia, Triệu Thần ngẩng đầu, xe đã dừng ở phía trước, cửa xe bên cạnh mở ra, Triệu Tinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.
Triệu Thần buông đôi đũa trong tay, hít thật sâu một hơi, hỏi.
“Ngươi thấy sao?”
“Anh không biết a.”
Trong nháy mắt, thời gian như là yên lặng ở tại giờ khắc này, Triệu Thần vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn phía trước, mà đối diện người thanh niên vẻ mặt ngây thơ đang nhìn cậu, ngay cả Triệu Thần cũng không để ý tới, đũa trong tay đã bị bẻ thành hai đoạn.
Đột nhiên, Triệu Thần nhớ tới trước đây mình có đọc qua một bài văn. Câu hỏi đặt ra là, có người nào khi bạn nhớ tới sẽ cảm thấy đau lòng không, nếu có, tức là bạn đã yêu người đó. Lúc ấy cậu thực bình tĩnh mà khôi phục, nếu như vậy cậu có nhớ một người, trừ bỏ tim, gan phổi thận đều đau, kia vậy là cái gì?
Far beyond love. ( Vượt xa cả tình yêu )
Maybe
Hộp mì trong tay vẫn bốc ra hơi nóng, Triệu Thần dời khỏi vị trí cửa lớn, thản nhiên mà nói một câu.
“Mở cửa.”
“Chờ a! Triệu Thần, anh muốn trước tiên đưa em đi chỗ này.”
Triệu Thần nhìn Triệu Tinh một cái, cậu cảm thấy đầu của mình bắt đầu có chút đau.
“Ngươi lại muốn làm gì?”
“Hôm nay không phải là sinh nhật em sao, anh chơi cầu xong cơm cũng không kịp ăn liền vội trở về, anh đã đạt được trình độ rồi nhé.”
Bóng đèn cũ chớp nháy không ngừng, ngoại ô thành phố ban đêm bị tiếng côn trùng râm ran vây quanh, tia sáng ấm áp đột nhiên rọi lên tấm áo sơ mi bẩn dính đầy mồ hôi của Triệu Tinh, vẻ mặt sáng sủa mang theo nụ cười nhìn cậu. Chân mày Triệu Thần không tự giác mà nhíu lại, lại là như vậy, mỗi lần đều dùng chiêu này để lảng sang chuyện khác. Ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Triệu Tinh rất đúng lúc mà bổ sung một câu.
“Mời em đi ăn lẩu trâu.”
Kim giây của đồng hồ hình như chầm chậm chạy, những hình ảnh tạp hỗn qua đi, Triệu Thần bình tĩnh mà ném cái hộp mì trong tay vào thùng rác ven đường, sau đó lập tức ngồi lên xe Triệu Tinh, thuần thục cài dây an toàn.
“Đi thôi.”
#2.
Thành phố ban đêm, ngọn đèn tỏa màu cam trong không khí, vô số côn trùng từ trong bùn đất ướt át bay ra, bay quanh đèn đường. Cuối một con hẻm nhỏ, nơi đó hình thành một con phố ăn vặt, rất nhiều gia tiểu thương tụ tập ở trong này, đặt cái bàn gỗ ven đường cơ hồ choáng đi hết một nửa diện tích. Triệu Thần chờ đến chán chết, đầu bếp phía đối diện vừa bỏ thịt trâu đã rửa sạch vào trong nồi dầu, cậu nhìn động tác thuần thục của đầu bếp, thuận tay đeo tai nghe lên.
Mở ra thư mục tin nhắn, một đống tin nhắn từ Van xô đến.
Van: hey, sao lại không trả thù, thật sự bị tức chết sao?
Van: Jason Chen vừa phát hành tuyển tập mới, nghe không tồi, cậu có thể đi thử xem.
Lại là Van: xem ra thật sự bực không nhẹ, bất quá tốt xấu cũng là anh cậu. Từ trong tai nghe phát ra tiếng nói của Van, mang theo thanh âm trong suốt có chút giọng mũi, mềm mềm tán tại trong gió đêm, Triệu Thần ngẩng đầu, thấy Triệu Tinh không yên lòng mà nhanh bắt tay làm, đèn đường xa xa mà chiếu đến, chỉ nhìn thấy từng đường nét rõ ràng của đối phương, lời mẹ nói giống như vẫn còn ở bên tai.
Anh con là một đứa trẻ số khổ, mọi việc đều phải nhường nó.
Cậu nhớ tới năm kia còn bốn tuổi, ba vì công việc mà qua đời, mẹ cùng Vương thúc thúc là đồng nghiệp của ba tự đi Thượng Hải thu hồi lại tro cốt, khi trở lại, đi theo sau mẹ là thiếu niên ngang ngược, giống như không cam tâm. Mẹ lại là vẻ mặt bình tĩnh, sau đó mỉm cười mà tự nói với mình.
“Đây là ca ca của con, Triệu Tinh, sau này chúng ta sẽ chung sống.”
Đối mặt với người anh đột nhiên xuất hiện, Triệu Thần cũng đã từng hỏi mẹ, mà mẹ chỉ thản nhiên trả lời một câu.
“Anh con là do ba ba với mẹ sinh ra, vẫn luôn sống ở Thượng Hải với ba con, mà ta dắt theo con luôn ở lại Tứ Xuyên.”
Những thứ đó trôi qua theo thời gian, rốt cuộc tìm không thấy đáp án, Triệu Thần đành chọn tin tưởng. Hai người gập gập ghềnh ghềnh mà cùng nhau sinh sống, từ những mâu thuẫn ban đầu mà trở thành đón nhận, đó là một quãng năm tháng dài lâu. Hiện tại trong lòng Triệu Thần, Triệu Tinh là một cả người là thứ nam hài, đối với ai cũng đều có ẩn ẩn địch ý, ngoài những việc nhà khiến anh quan tâm, anh lại bắt đầu trở nên vô tư tới vô tâm, hình thành nên bộ dáng như bây giờ, giống như đối chuyện gì cũng không để tâm.
Không cần quá tích cực sao, Triệu Thần không tiếng động mà niệm một câu, iTunes vào lúc này đến album Jeremy Fowler, dùng ngón chạm nhẹ đến tập tin được gửi đến, tiếng nhạc đệm ghi- ta trong nháy mắt vây quanh mình như ánh dương chiều hè.
Lời hát chậm rãi vang lên.
Cause I, I’ m in love with youYou will find I won’ t be leaving soonOh I, I’ m in love with youI’ ll find you’ re the one I choose
Bài hát kết thúc, tiếng của Triệu Tinh cắt ngang giây phút buông lơi của Triệu Thần.
“Triệu Thần, đây là cái gì?”
Triệu Thần tháo tai nghe điện thoại, đối diện với cái túi Triệu Tinh đang cầm trong tay, cậu cau mày nghĩ nghĩ, hồi đáp.
“Quà của bạn học.”
Triệu Tinh bỡn cợt mà cười cười, sau đó mở cái túi nhỏ trong tay, trên mặt mang theo nét bỉ khoa trương.
“Vẫn là bánh bích quy, là ai đưa?”
“Không liên quan đến ngươi.”
Triệu Thần quay đầu, không có phát hiện trong bóng tối đối diện phía bên kia, Triệu Tinh chăm chú nhìn mình không dời mắt. Một mặt túi giấy, là chữ của nữ sinh xinh đẹp, trên mặt viết “Triệu Thần sư huynh Happy B’ day”, kí tên Lê Vân.