Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 51



Đêm đầu hạ, ở rừng cây nơi xa có ba bóng đèn chiếu xuống.

Bùi Xuyên trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: “Tớ không có việc gì, cậu trở về đi.”

Hỏi thì thế nào, hôm nay đã kết thúc. Anh đến đây vốn dĩ cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bối Dao tò mò quan sát biểu tình của anh, biểu tình thiếu niên lạnh nhạt cực kỳ, trong mắt đều phủ ánh sáng ảm đạm.

Không có việc gì sẽ uống rượu sao? Không có việc gì sẽ đến trường của bọn họ gặp cô sao?

Cô đến gần anh, ngước mắt đối diện mắt anh, nghiêm túc nói: “Bùi Xuyên, có người nào từng nói với cậu rằng nếu có việc trong lòng thì phải nói ra, không được nghẹn trong lòng chưa?”

Cô nhịn không được cười: “Nghẹn lâu rồi sẽ…… Giống như cậu vậy, cả người thoạt nhìn hung dữ chết được.”

Anh gắt gao nhấp môi.

Bối Dao nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?” Giọng nói của cô lẫn trong gió hè, bao dung lại mềm mại.

“Tớ không có việc gì.” Anh chịu không nổi, đã nói là chỉ muốn nhìn một cái, hà tất phải hỏi để tự rước lấy nhục.

Bùi Xuyên xoay người muốn đi.

“Aiz……” Bối Dao do dự không biết có nên đuổi theo hay không.

Thôi thôi, hôm nay tính tình hư một chút coi như cho anh ứng trước chút quyền lợi của ngày mai đi.

Ở cuối rừng cây, chỗ giao với cổng trường có một đám thiếu niên đang đi ra cửa.

Có người trêu đùa hỏi: “Hàn Trăn! Thế nào, thời khắc trở thành đàn ông có được thưởng thức môi thơm của hoa hậu giảng đường không?”

Bùi Xuyên đột nhiên dừng lại bước chân.

Hàn Trăn nói: “Đừng nói bậy!”

“Ha ha ha mau xem, Hàn Trăn đỏ mặt rồi kìa!”

“Hàn Trăn Hàn Trăn, hoa hậu giảng đường trêи người có thơm không? Môi có mềm không? Eo cô ấy thoạt nhìn nhỏ bé thế, cậu được ôm chưa? Bối Dao đẹp như vậy, hắc, không biết tư vị thế nào?”

Lời này quá mức ngả ngớn, Hàn Trăn nhíu mày chưa kịp nói gì thì cái kẻ vừa nói lời trêu đùa đó đã ăn một quyền thật mạnh trêи mặt.

Chỗ giao nhau của rừng cây, thiếu niên một thân quần áo đen túm chặt lấy cổ áo nam sinh kia, nện thêm một quyền nữa trêи mặt hắn.

Nam sinh kia chảy máu mũi.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, sau đó nhanh chóng chạy lên can ngăn. Bọn họ không biết thiếu niên đang đánh người kia nhưng lại bị bộ dạng tàn nhẫn của người đó dọa sợ.

Anh giống như điên rồi, đè đầu nam sinh kia mà hướng cây ở bên cạnh đập vào.

Một chút lại một chút, bảy tám người bên cạnh mà không ai kéo được anh ra.

Hàn Trăn kinh sợ, cùng hai người nữa kéo cánh tay anh kéo ra sau, những người còn lại thì che chở nam sinh bị đánh kia.

Nam sinh bị đánh đến hỏng mất: “Tao. Con mẹ nó, mẹ, mày bị tâm thần à……”

Hàn Trăn cảm nhận được cơ bắp dưới tay của thiếu niên này, phẫn nộ cực hạn khiến cơ bắp anh trừu động, hắn không giữ chặt Bùi Xuyên. Mọi phẫn nộ, thống khổ khiến thần sắc Bùi Xuyên lạnh băng dữ tợn hơn.

Bùi Xuyên biết mình điên rồi, anh chính là điên rồi, ngày hôm qua lúc biết được tin tức kia anh cũng đã điên rồi ……

Hàn Trăn không giữ chặt Bùi Xuyên, nhìn nam sinh bị đánh dọa đến sắc mặt trắng bệch kia, không còn cách nào, chỉ có thể chạy nhanh đến che chở phía trước hắn.

Nắm tay của Bùi Xuyên chỉ cách Hàn Trăn một cm.

Hai thiếu niên nhìn nhau một giây.

Bùi Xuyên nói: “Cút ngay.” Anh nhận ra người trước mặt là ai, Hàn Trăn. Nam sinh trêи bài viết kia có ảnh cùng với Bối Dao.

Hàn Trăn thấy một đôi mắt vừa lạnh vừa sắc.

Hàn Trăn nói: “Nếu tôi không tránh thì sao? Bạn học, mặc kệ cậu là ai, cùng cậu ta có ân oán gì thì cũng không nên dùng phương thức này để giải quyết.”

Trong một khắc này, Bùi Xuyên có xúc động muốn đánh chết hắn.

Loại người thích giữ gìn cái gọi là chính nghĩa này chính là người cô thích sao?

Bùi Xuyên chưa từng có ý niệm nào về chính nghĩa, trong đầu anh chỉ có những lời nói ngả ngớn của tên nam sinh mặt đầy máu kia, hắn nói Bối Dao có tư vị thế nào ư?

Bùi Xuyên động thủ.

Đi mẹ nó đi, đều cùng chết hết đi.

“Bùi Xuyên!” Bọn họ giương cung bạt kiếm không đến nửa phút thì Bối Dao đi đến, phát hiện một nam sinh đang chảy máu mũi. Cô nhìn Bùi Xuyên còn đang muốn động thủ với Hàn Trăn thì trái tim cũng suýt ngừng đập.

Bọn họ đang làm cái gì?

Bùi Xuyên đưa lưng về phía Bối Dao.

Hàn Trăn thấy lúc Bối Dao gọi tên thiếu niên kia thì hung ác và phẫn nộ trong mắt cậu ta đều không thấy nữa, thay thế là tận cùng đau khổ cùng thất bại.

Bùi Xuyên không xoay người, anh không muốn Bối Dao thấy bộ dáng ghen ghét đến nổi điên này của chính mình. Anh đẩy hai nam sinh giữ chặt mình ra, đi về phía cổng trường Lục Trung.

Ánh mắt Bối Dao dừng trêи mặt Hàn Trăn nói: “Thực xin lỗi, cậu trước đưa bạn cậu đi xem bác sĩ, tiền thuốc mình sẽ trả, còn nam sinh mới vừa kia…… cảm xúc của cậu ấy không tốt, tớ đi xem cậu ấy trước, xin lỗi.”

Cô chạy theo con đường nhỏ đến cuối rừng cây của Lục Trung.

Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp ʍôиɠ lung ven đường, Bối Dao nhìn thấy rõ bóng dáng của anh.

“Bùi Xuyên!”

Anh dừng bước chân lại, nhắm mắt.

Bối Dao thở hồng hộc, chạy đến trước mặt ngăn anh lại: “Cậu làm sao vậy? Sao lại đánh người?”

Anh trợn mắt, trong con ngươi đen nhánh chiếu ra bộ dáng của cô.

Thực ra người anh muốn đánh nhất rõ ràng là Hàn Trăn. Nhưng mà anh lại sợ hãi một màn này, cô sẽ thấy anh như thế nào?

Rõ ràng là đầu tháng năm, đã tiến vào mùa hè nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh.

Bùi Xuyên rũ mắt nói: “Bọn họ đang thảo luận về chuyện của cậu và Hàn Trăn.”

Bối Dao: “……” A, từ khi nào mà cô lại có cái gì với Hàn Trăn vậy? Sao chính cô lại không biết.

Nhưng thiếu niên hạ ánh mắt, dừng ở bóng dáng dưới ánh đèn cây cổ thụ chiếu xuống. Sắc môi tái nhợt, không biết là vì khổ sở hay vì cái gì khác. Cô muốn anh nói lời thật lòng, anh hiện tại đã nói rồi.

Trong lòng Bối Dao có một suy đoán hoang đường, anh vừa rồi tức giận là bởi vì mình sao.

Cô nói: “Tớ và Hàn Trăn có chuyện gì sao?”

Sắc môi thiếu niên càng trắng hơn, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt bị bức đến tuyệt cảnh mà nhìn cô.

“Quà sinh nhật 18 tuổi.” Còn muốn anh nói rõ ràng hơn sao? Rốt cuộc cô phải đem tâm tư của mình phơi bày hoàn toàn cô mới có thể buông tha mình sao!

Bối Dao nói: “Cậu nói là nụ hôn đầu tiên sao?”

Bùi Xuyên gắt gao cắn chặt răng.

Anh không bao giờ muốn nói một lời nào với cô nữa. Trái tim như bị người ta siết trong lòng bàn tay, cô nói một chữ thì trái tim anh lại đau một lần.

Bối Dao nhịn cười và cả sự ngượng ngùng, mắt hạnh mang theo ánh nước lấp lánh nhìn anh nói: “Cái đó vốn không phải là sự thật, sau đó tớ lại thay đổi chủ ý, cảm thấy phần quà này cũng không tồi.”

Anh xoay người liền đi.

Ai nha, tính tình thật lớn nha!

Đã 11 giờ, ánh đèn chiếu qua bụi cỏ, cây lớn trêи đỉnh đầu rụng lá xuống bên dưới.

Cô sớm đã có chuẩn bị nên đeo một cái giày đế bệt màu trắng, tiến lên trước vài bước, đứng lên khối gạch vây quanh cái cây, vừa lúc đứng ở trước mặt anh.

Ba viên gạch là mười mấy cm. Năm nay Bối Dao cao một mét sáu lăm, nhờ độ cao của mấy viên gạch mà cô có thể nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng nhón chân lên.

Đỏ ửng từ gương mặt đến bên tai, cô nhắm mắt lại.

Gió mùa hè thực ôn nhu.

Trong chớp mắt, mọi hình ảnh trước mắt anh đều dừng lại.

Trăng rằm bị giấu đi, đèn đường chiếu ra bóng bọn họ đan vào nhau, ánh đèn chiếu qua cây cổ thụ, cũng xấu hổ mà đem mình giấu đi.

Cô vụng về dán lên môi anh, nhẹ nhàng mà chạm chạm vào.

“…… Trêи người hoa hậu giảng đường có thơm không? Môi có mềm hay không?”

“Eo cô ấy thoạt nhìn thật nhỏ, cậu ôm qua chưa?”

Anh chợt nhớ tới những lời hỗn trướng mà đám bạn của Hàn Trăn nói, thân hình cứng đờ như một khúc gỗ.

Cô ôm lấy mặt thiếu niên, đôi môi anh đào mềm mại chạm lên đôi môi trắng bệch của anh. Tim Bối Dao đập như điên.

Cô mở to mắt.

Ánh mắt khẽ nâng, đối diện đôi mắt đen nhánh của anh.

Bùi Xuyên nói: “Cậu có biết mình đang làm cái gì không?”

Má cô đỏ bừng nói: “Biết.”

Thân thể Bùi Xuyên cứng đờ giống một khối sắt không muốn luyện hóa thép, hầu kết của anh giật giật: “Cậu là con gái, không thể tùy tiện hôn người khác như vậy được.”

Bối Dao: “…… Ừm.” Cô nói, “Nhưng em không có tùy tiện, em chỉ hôn anh thôi.”

Cô nói xong thì chớp chớp đôi mắt hạnh, ngượng ngùng của thiếu nữ như muốn từ trong mắt tràn ra. Bối Dao cũng bắt đầu thấy không được tự nhiên, cô không nên nhất thời xúc động mà làm như vậy.

Cô nhảy xuống hai viên gạch đáng thương kia, muốn xoay người đi về phòng ngủ.

Trong đầu cô suy nghĩ lộn xộn, nếu bây giờ không về, đợi dì quản lý đi kiểm tra phát hiện ra liền xong đời.

Nhưng cô mới đi được hai bước đã bị người kéo về.

Cây hoàng cát trăm năm cành lá xanh sum xuê, chống phía sau lưng cô là cây cổ thụ, nằm trong ôm ấp nóng bỏng của thiếu niên. Cô gắt gao bị giam cầm giữa cánh tay anh và cây đại thụ, mặt cô bị người ta nâng lên, Bùi Xuyên cúi đầu.

Ánh trăng lại ló ra từ tầng mây, Bùi Xuyên hơi hơi tách ra.

Ngón tay anh cắm vào mái tóc rối tung của cô.

Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lần thứ hai cúi đầu.

Cả thế giới của cô nổ tung như pháo hoa, trong chớp mắt quang ảnh nổ tung.

Anh đang thở dốc.

Những gì cô từng đọc được trêи mạng, một chút đánh thức trầm miên ở trong ký ức mà hình dung.

Bối Dao choáng váng mà nghĩ, hóa ra…… hôn là như thế này sao?

~~~

Lúc Bối Dao trở lại phòng ngủ thì dì quản lý đã sớm đi qua kiểm tra.

Ký túc xá nữ cũng đã tắt đèn. Bối Dao dùng chìa khóa mở cửa, mấy cô gái cùng phòng vẫn còn thức, lúc này đều lặng lẽ thò đầu ra khỏi ổ chăn.

Trần Phỉ Phỉ dùng khí âm mở miệng: “Dao Dao, bọn mình đã giúp cậu giấu dì quản lý rồi.”

Bối Dao nhẹ nhàng đáp lời: “Cảm ơn.” Cô sờ soạng bắt đầu rửa mặt, rửa mặt xong lại bò lên giường, dùng chăn để giấu cái đầu nhỏ đang xấu hổ buồn bực của mình.

Độ ấm trong chăn nhanh chóng tăng cao, đêm đầu hạ, mỗi lần hô hấp thì nhiệt độ càng tăng lên, nhưng cho dù buồn đến khó chịu cô cũng không muốn để lộ đầu ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng sờ sờ môi mình, cắn môi hơi bực.

Bùi Xuyên thật biết chọc người tức giận.

Cô muốn chán ghét anh một tháng.

Có người nào hung hăng hôn con gái nhà người ta xong còn nói “Xin lỗi, là anh sai, nếu em…… tức giận thì đánh anh cho bớt giận” không?

Anh còn nói: “Anh sẽ đi bồi tội với mẹ em, là anh không tốt.”

“Chuyện đêm nay.” Anh gian nan nói, “Nếu em không cảm thấy thoải mái thì quên đi.”

A a a a a!

Thế cho nên Bối Dao cái gì cũng không nói nên lời, thiếu chút nữa bị anh làm cho tức đến phát khóc.

Bùi Xuyên sao lại có thể khiến người ta ghét như thế chứ?

Cô đạp anh một cái rồi chạy mất.

Đáng đời!

Còn sinh nhật cái quái gì nữa. Cô muốn bỏ mặc cái cây không khí vốn chuẩn bị làm quà cho anh, để nó chết đói chết khát!

Chờ đến khi trong phòng ngủ truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Bối Dao click mở di động. Thấy trêи màn hình di động hiện con số 00:15 giờ, cô cảm thấy càng bực hơn.

Ngủ, ngủ.

Anh cũng đã bảo cô quên đi rồi, cô còn nhớ rõ làm gì chứ!

~~~

Bùi Xuyên đứng dưới tàng cây một đêm.

Nếu ngay từ đầu là cô ngây thơ, thì sau đó chính là anh ý loạn tình mê. Nụ hôn của cô thực sạch sẽ, chỉ đơn giản là môi chạm môi, nhưng anh……

Bùi Xuyên dựa vào trêи cây hoàng cát.

Cái cây này không biết đã ở Lục Trung bao nhiêu năm, lúc ban đầu xây trường nó được nhổ về đây trồng thì đã là một cây đại thụ rồi.

Anh nhớ lại ánh mắt của cô.

Mê mang, ngây thơ, vui mừng cùng thẹn thùng.

Đó là một đôi mắt của thiếu nữ 17 tuổi, thuần túy lại sạch sẽ.

Lúc anh bốn tuổi quen cô, biết cô không có nhiều tiếp xúc với người khác phái. Có lẽ cô cũng mơ hồ không phân biệt được cái gì gọi là thích, hảo cảm cùng với tin cậy.

Nhưng sau điên cuồng si mê, anh lại bình tĩnh lại.

Bùi Xuyên nghĩ, mình có thể cho cô cái gì chứ?

Là một hồi yêu đương Plato* khi niên thiếu sao? Hay là một cuộc hôn nhân dị dạng vài năm sau.

*Yêu đương Plato: Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dụ̶c̶, đụng chạm xác thịt.

Nếu là yêu đương thì còn có nhiều người thích hợp hơn, lãng mạn hơn anh. Nếu là hôn nhân…… anh chẳng có gì để cho cô cả.

Gia đình anh không tốt, thậm chí anh đã gần như đã quên mất một gia đình hoàn chỉnh ở chung là như thế nào. Anh không biết làm thế nào mới cho cô một gia đình tốt nhất được.

Thân thể anh…… Xấu xí.

Những gì cô thấy chỉ là vẻ bề ngoài mà anh đã cố chống đỡ.

Cô khiến người ta yêu đến chết, rồi lại làm người giãy giụa.

Anh muốn dùng tất cả mọi thứ để yêu cô, nhưng anh lại chỉ có hai bàn tay trắng.

Nếu không có quyết tâm đập nồi dìm thuyền thì không nên làm bẩn cô, không nên lưu lại ký ức đó trong lòng cô. Như vậy cô mới có thể không có gánh nặng mà tìm được người càng tốt hơn.

Lúc hừng đông, sương sớm dính ướt áo sơ mi của Bùi Xuyên. Anh nhíu mày, đi ra khỏi vườn trường của Lục Trung.

Tệ nhất chính là, Bối Dao còn tức giận.

Là không thích anh…… mạo phạm cô hay là lời anh nói khiến cô không vui?

Nếu là lý do trước thì cô muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.

Nếu là lý do sau, giả sử có thể là lý do sau thì chỉ cần cô nói nguyện ý, anh có thể làm được điều tốt nhất —— cho cô một tình yêu thời niên thiếu tốt đẹp nhất.

Dù cho cuối cùng cô không yêu anh, rời bỏ anh. Anh cũng sẽ đem mọi thứ anh có cho cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv