Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 82: Hóa thành phế tích



Quốc sư nhìn ánh mắt trong suốt của thiếu nữ trước mặt, đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, theo bản năng hắn lui về phía sau, Lam Ảnh Nguyệt lắc mình đến trước mặt hắn, khẽ cười nói: "Quốc sư đại nhân tại sao lại muốn chạy?"

Thanh âm Lam Ảnh Nguyệt cực thấp, tuy rằng thị vệ chung quanh cảm giác được có dị thường, nhưng không có mệnh lệnh của quốc sư bọn họ cũng không dám tiến về phía trước.

Dư quang nơi khóe mắt quốc sư đảo qua Vũ Văn Diệp Vũ, lại phát hiện gương mặt vừa mới thất kinh hiện tại đang trào phúng nhìn hắn, hắn ý thức được bản thân trúng bẫy, nhưng xem ra đã muộn rồi.

Làm hắn khiếp sợ là, thân là cửu giai pháp sư, cư nhiên lại không thể giam cầm thiếu nữ trước mặt này, tuy rằng thiếu nữ trước mặt mang theo sa mỏng, nhưng hắn có thể khẳng định thiếu nữ này mới có mười mấy tuổi mà thôi.

Một thiếu nữ mười mấy tuổi, làm có tu vi cao hơn hắn được, hắn nhìn ánh mắt mỉm cười của Lam Ảnh Nguyệt, tâm chợt lạnh, hắn lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi đến cùng là ai?"

Lam Ảnh Nguyệt nhìn nàng, cười đến cực kì thích ý: "Ta là người các ngươi muốn hủy diệt nhất."

Nghe Lam Ảnh Nguyệt lời nói, quốc sư trong mắt cấp tốc hiện lên một tia hoảng sợ, tiếp theo giây lại bị bình tĩnh sở thay thế được.

Du Hồn đứng ở bên cạnh, một mặt bình tĩnh xem Lam Ảnh Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Phía đông nam hướng có người đi lại, chúng ta muốn tốc chiến tốc thắng."

"Rất nhanh." Lam Ảnh Nguyệt lui về sau mấy bước, quốc sư không biểu cảm đi tới cạnh tường.

Chúng tướng sĩ dưới tường thành, đã làm tốt thế chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng đúng lúc này, quốc sư lại vung tay hô lớn: "Mở cửa cung."

Mọi người sửng sốt, không kịp phục hồi tinh thần, thị vệ canh cửa cũng phát hoảng, quỳ xuống đất hô lớn: "Quốc sư đại nhân, không thể để cho đội quân vào cung

Thị vệ kia vừa nói dứt lời, quốc sư vung tay lên, một quả hỏa cầu bay về phía thị vệ kia, lập tức thị vệ kia bị thiêu chết tại cửa.

Hành động của quốc sư khiến mọi người đoán không ra, một đám thị vệ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay tại thời điểm cửa cung chuẩn bị được mở ra, đột nhiên quốc sư lại hô lớn: "Là ai cho ngươi khai cửa cung!"

Người nọ bị dọa quỳ gối trên mặt đất, không dám nói thêm một câu.

Lam Ảnh Nguyệt nhu nhu huyệt thái dương, cửu giai cường giả quả nhiên khó khống chế, cư nhiên lại mất hiệu lực nhanh như vậy, nhưng mà, thay đổi biện pháp ngoạn lại càng thêm thú vị.

"Quốc sư đại nhân quang minh lỗi lạc, lật lọng như vậy không tốt lắm đâu?" Vũ Văn Diệp lành lạnh nói: "Vẫn là nói quốc sư đại nhân tâm hoài bất quỹ*, không muốn để bản thái tử tiến cung cứu phụ hoàng cùng mẫu hậu sao?" *trong lòng có ý đồ xấu

Trong nháy mắt khi quốc sư tỉnh táo lại, lại không biết bản thân vừa mới làm cái gì, nghe Vũ Văn Diệp nói, hắn hừ lạnh một tiếng, lời nói trào phúng vừa mới ra khỏi miệng lại biến thành: "Thái tử điện hạ thật sự là quá ngây thơ rồi, ngươi cho là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu hiện tại là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thật sao?"

Lời này vừa nói ra, chẳng những bản thân quốc sư bị dọa, ngay cả những người ở đây cũng sợ ngây ngời.

Bởi vì thời điểm quốc sư nói chuyện có vận linh lực, cho nên lời nói của hắn truyền đi rất xa, chẳng những đội quân ngoài cung nghe được, mà ngay cả dân chúng ngoài thành cũng nghe được.

"Quốc sư đại nhân lcó ý tứ gì?!" Vũ Văn Diệp lạnh lùng nói.

Trên mặt quốc sư hiện lên chút hoảng hốt: "Ta không có ý tứ này."

"Vậy ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ta phụ hoàng cùng mẫu hậu đã bị ngươi mưu hại hay sao?" Vũ Văn Diệp vừa dứt lời, sắc mặt các tướng sĩ cũng thay đổi, chẳng lẽ Hoàng thượng của bọn họ đã bị người giết chết?

Quốc sư không biết tại sao bản thân lại nói ra câu vừa nãy, hắn ý đồ nói sang chuyện khác, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa một ít, mở miệng nói: "Vài năm trước đã chết rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, quốc sư hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của bản thân, hắn hoảng sợ vạn phần, không biết vì sao lại như vậy, hắn rõ ràng không muốn nói những điều này.

Mọi người nghe lời nói của hắn, nhất thời minh bạch tại sao Hoàng thượng trong những năm gần đay không để ý đến triều chính, thì ra hoàng thượng của bọn họ đã bị người trước mặt giết chết.

Nhìn quân đội tỏa ra sát khí dưới tường thành, quốc sư lại mở miệng nói: "Ly quốc lập tức muốn xong rồi, dân đen các ngươi, rất nhanh có thể đến gặp Hoàng thượng của mình."

Quốc sư nghe bản thân mình nói cảm thấy bất khả tư nghị, mhuwng mà những lowfii này không thể khống chế miệng hắn nói ra: "Cung nữ các ngươi đưa vào đều đã chết, các ngươi tưởng họ còn có mạng để thoát ra sao?"

"Ngươi cho rằng mấy lão nhân kia biến mất vô cớ đã đi nơi nào? Chảng qua bọn họ chỉ bị đưa đi làm thức ăn cho ma thú mà thôi, ha ha ha, đều là dân đen, dân đen."

Hắn nói ra tin tức một cái so một cái càng khủng bố hơn, trong lòng mọi người lửa giận ngập trời, ác đồ vô sỉ này, giết Hoàng thượng bọn họ, giết thân nhân bọn họ, cư nhiên còn không biết sợ tại đây la to.

"Giết hắn!" Binh lính hô lớn.

"Giết hắn, vì Hoàng thượng báo thù!"

"Vì những người đã chết báo thù!" Càng ngày càng nhiều người phụ họa, sĩ khí tăng vọt.

Chung quanh dân chúng ngày càng tụ tập nhiều, bọn họ đỏ vành mắt, nhìn sắc mặt ghê tởm của quốc sư, hận không thể trèo lên đi đem hắn bầm thây vạn đoạn.

"Thái tử điện hạ, cầu thái tử điện hạ báo thù cho thân nhân chúng thảo dân." Trên nền tuyết trắng, vô số dân chúng quỳ trên mặt đất, bọn họ dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Vũ Văn Diệp, hốc mắt đỏ bừng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, quốc sư thật sự muốn chết tâm, hắn hoảng sợ bưng kín miệng, rốt cuộc hắn đã nói cái gì, hắn quay đầu lại nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt thích ý đứng trên cột.

"Ta ngược lại thật ra rất bội phục quốc sư, ít nhất quốc sư vẫn là cảm tác cảm vi." Lam Ảnh Nguyệt cười nói.

Toàn thân quốc sư lạnh như băng, hiện tại hắn không cần thiết người khác phải tâm phục, nhiệm vụ còn không hoàn thành, nếu chủ tử biết được, hắn nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Hắn cũng biết, hiện tại không đi, bị những người này bắt được, tự nhiên đem hắn chặt thành tám khúc, vì thế xoay người muốn rời đi.

Nhưng mà thân mình lại đứng nguyên tại chỗ.

Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng vung tay lên, thân mình quốc sư nhẹ bổng bay lên không trung, Lam Ảnh Nguyệt đi đến cạnh tường, nói với những người phía dưới: "Các ngươi muốn hắn chết như thế nào?"

Nhìn thiếu nữ vận bạch y kia, mọi người vô cùng khiếp sợ, quốc sư đã đạt tới cửu giai, lại bị nàng bắt dễ dàng như vậy, rốt cuộc thiếu nữ kia đã cường đại đến mức nào

"Tiểu nhân nhi không biết điều, dám động vào người của ta." Theo thanh âm lạnh như băng, vài hắc y nhân xuất hiện trên tường.

"Có tộc nhân Ma tộc không?" Lam Ảnh Nguyệt nói.

Du Hồn nhẹ nhàng nhìn lướt qua nói: "Có hơi thở Ma tộc, bọn họ từng tiếp xúc với tộc nhân ma tộc."

"Có thể giết?" Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày nói.

Du Hồn lơ đễnh nói: "Ngươi vui vẻ là tốt rồi."

"Người của ngươi sao? Thì ra là người sai khiến hắn giết hoàng đế Ly quốc." Lam Ảnh Nguyệt hai tay khoanh trước ngực, lời nói không khách khí.

"Không biết ở đâu ra một thiếu nữ lại cuồng vọng như vậy, ngươi sẽ biết được kết cục khi động vào chúng ta." Hắc y nhân cầm đầu nói, vẻ mặt lãnh ngạnh.

Lam Ảnh Nguyệt khẽ cười nói: "Vậy ngươi cứ thử xem xem."

Một thân hình nho nhỏ tiến lên phía trước, xoay người đối với nam tử nói: "Đối phó với tiểu nhân vật như vậy, không cần đại nhan ra tay."

Thao Thiết hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một thất giai nho nhỏ, cũng dám ra đây tự tìm xấu hổ."

Sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện, chỉ thấy nam tử kia bay lên không trung còn chưa kịp ra tay, đã giống như bị ai đó đạp vào bụng, thẳng tắp rơi từ không trung xuống đất.

Mọi người cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, nam tử kia rơi cách chỗ vừa nãy khoảng một thước, sau đó thân mình lại giống như bị ngươi ta đánh một quyền bay lên không trung.

Tới tới lui lui mười mấy hiệp, nam tử kia sớm đã bị đùa cho nửa sống nửa chết.

Nhìn Thảo Thiết trong không trung chơi đến không biết trời đất là gì, Du Hồn ghét bỏ dời ánh mắt, hắn thật sự không thể tin quỷ ngây thơ trước mắt này lại là thánh thú ngàn năm.

Mấy nam tử vừa mới rồi còn hùng hùng hổ hổ hiện tại đã không giám ngo nghoe gì, bởi vì từ đầu tới cuối, ngay cả nửa ngón tay lam Ảnh Nguyệt cũng không có động lấy một cái, mà đệ tử kia đã bị đánh thành một bãi bùn nhão.

"Ngươi là Lam Dật." Nam tử khẳng định nói.

Lời nói của nam tử kia khiến sắc mặt một số người thay đổi, một người dân nhẹ giọng nói: "Mấy ngày trước đây, ta mới từ Phượng Quốc trở về, bên kia đều nói này Lam Dật là yêu nữ ma tộc."

"Cái gì? Yêu nữ?" Người bên cạnh lập tức nhắc lại.

"không phải yêu nữ thì là cái gì? Bằng không chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy, sao có thể đánh thắng được quốc sư đã đạt đến cửu giai, lại còn không cần động thủ cũng có thể đánh người ta thành như vậy." Một người lại nói.

Thiếu niên bên cạnh lại cau mày nói: "Nhưng mà nàng giúp chúng ta."

Mọi người cực kì rối rắm, Lam Ảnh Nguyệt có lẽ là yêu nữ, nhưng mà nàng đem lại hi vọng thắng lợi cho bọn họ, nàng cũng không gây nên sự tình gì bất lợi cho bọn họ.

Vũ Văn Diệp lẳng lặng nghe tất cả những điều này, nhưng không mở miệng, hắn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ xa xa, hắn biết, nàng có thể giải quyết tất cả những thứ này.

Nghe được lời nam tử nói, Lam Ảnh Nguyệt khinh thường nở nụ cười, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới ta còn rất nổi danh."

Nam tử nở nụ cười: "Gặp được ngươi ở đây, thật là ngoài ý muốn."

Dứt lời, nam tử vung tay lên, trên tường lại xuất hiện thêm mấy hắc y nhân, những hắc y nhân này đều là lục giai.

Những hắc y nhân này cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là, những hắc y nhân này đều mang theo ma sủng, mà thấp nhất trong số chúng cũng là thất giai.

"Cư nhiên còn muốn mang ma sủng ra so với ta." Lam Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày nói.

Hắc y nhân nhìn biểu cảm của Lam Ảnh Nguyệt, cho rằng nàng là sợ, lớn tiếng nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn đi theo bọn ta, ta có thể cho bọn họ lui xuống, bằng không những người phía dưới đều phải chết."

Lam Ảnh Nguyệt nghe lời nói của hắn, đột nhiên nở nụ cười nói: "Đừng như vậy, thật vất vả mới có người để động thủ, sao phải vội vậy."

Lập tức giơ tay lên, thằn lằn biến dị luôn ở trong không gian cung cấp máu cho Thao Thiết lập tức nhảy ra ngoài, trải qua một thời gian tu luyện, tu vi của thằn lằn biến dị tăng không ít, vừa nghe đến có người cho nó động thủ, lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn.

Một thời gian dài không được hít thở không khí trong lành, thằn lằn biến dị cực kỳ kích động, thấy Lam Ảnh Nguyệt chỉ muốn tiến lên nói chuyện, nhưng nhìn thấy Du Hồn bên người Lam Ảnh Nguyệt, lập tức thu liễm hơi thở, nhu thuận ngồi một bên đung đưa đuôi.

Nó thề, nó thật sự chính là vung đuôi, nhưng mà, nhưng mà những hắc y nhân trên tường lại giống như tro bụi bị nó quét rơi xuống đất.

Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn quái vật to lớn xuất hiện trên tường, kia là ma thú gì? Thằn lằn? Nhưng mà tại sao trên người nó lại ánh lên kim quang?

Hắc y nhân cầm đầu không nghĩ tới lam Ảnh Nguyệt lại mang theo thần thú bên người, nhìn thủ hạ không chịu nổi một kích, mặt hắn đen như đáy nồi.

Những tiểu ma thú kia nhìn thấy thần thú Thằng lằn xuất hiện, ngay cả đầu cũng sắp cúi đến sát đất, chứ nói gì đến chiến đấu.

Thao Thiết cực kỳ bực mình, bĩu môi nói: "Ta so với con trùng tử còn lợi hại hơn, tại sao bọn chúng không sợ ta."

Du Hồn lạnh lùng nói: "Đầu tiên, bọn họ không thể thấy ngươi."

Thao Thiết nháy mắt ủ rũ, ai oán nhìn Lam Ảnh Nguyệt.

Nam tử nhìn Lam Ảnh Nguyệt, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới, ngươi lại còn có thể khế ước với thần thú."

Nghe nam tử nói, binh lính dưới tường thành vô cùng phấn chấn, đó là thần thú đấy! Là thần thú trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay bọn họ lại có thể gặp thần thú.

Có thần thú tương trợ, còn gì phải lo đánh không lại bọn chúng, nhất thời một đám người không hẹn cùng hét to lên: "Thần thú đại nhân, giẫm chết những người đó!"

"Đúng đúng, mau đánh!"

Dưới bầu trời tuyết trắng, nhưng không có một người nào cảm thấy lạnh, lúc này, trong lòng bọn họ vô cùng cuồng nhiệt.

Những người đó hò hét, khiến thằn lằn biết dị cao ngạo ngẩng cao đầu, đuôi lại vẫy, một pho tượng đá lập tức bay về hướng hắc y nhân.

Hắc y nhân rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm bổ vào tượng đá, nhưng mà không biết từ khi nào thân mình thằn lằn đã đến trước mặt hắn, hắc y nhân thật vất vả mới tránh thoát được bàn chân nó, một chân khác của nó lại giẫm xuống, bàn chân khổng lồ của nó không ngừng giẫm lên giẫm xuống, khiến tường cung lung lay sắp đổ.

Nhìn thân mình toàn thịt của thằn lằn biến dị, Lam Ảnh Nguyệt cười nói: "Thật sự là một mập mạp linh hoạt."

Trên trán Vũ Văn Diệp koong ngừng nổi lên gân xanh, thần thú này có thể ôn nhu một chút hay không, tường thành Ly quốc không phải cứ như vậy bị nó dẫm bẹp sao!

Nhưng mà, lo lắng của hắn rất nhân trở thành hiện thực, chỉ nghe đến tiếng vang oanh ầm ầm, tường cung Ly quốc cứ như vậy biến thành phế tích dước chân thằn lằn, hắc y nhân kia cũng bị vùi trong đống đất đá.

Thằn lằn biến dị còn không biết bản thân gây họa, còn phe phẩy đuôi hướng Lam Ảnh Nguyệt tranh công.

Mọi người nhìn tường cung chỉ trong nháy mắt đã biến thành phế tích, lại nhìn nhìn thần thú đang bán manh hướng Lam Ảnh Nguyệt tranh công, thật sự không còn lời nào để hình dung tâm trạng lúc này. (nghe giống như sau khi được trả bài kiểm tra một bài được 9 một bài được 3 ý nhờ haha)

Đặc biệt là những binh lính, khi đến ngay cả chết bọn họ cũng phải xông được vào cung, lại thật không ngờ ngay cả một chút sức lực cũng không mất, tất cả mọi việc đã sắp xong rồi.

Trong lúc này, từ trong cung bước a mấy người trẻ tuổi, một người trong số đó còn xách trên tay một cái gì đó.

Nhìn tình cảnh trước mắt này, Tần Ngọc giật giật khóe miệng: "Hung tàn."

"Bạo lực." Lâm Khiêm nhẹ nhàng nói.

An Nhã chỉ biết lắc đầu nói: "Cái này cần bao nhiêu tiền tài mới có thể sửa được đây."

"Vũ Văn Diệp, đến, hoàng đế giả mạo này trả cho ngươi." Tần Ngọc ném một cái, lão Hoàng đế giả kia bị vứt như một cái giẻ lau đến trước mặt mọi người.

Quốc sư nhìn tất cả những việc xảy ra, tâm cực kì lạnh, hắn biết hôm nay đã không còn hi vọng có thể hồi phục nữa rồi.

Vũ Văn Diệp xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, không chút do dự quỳ xuống trước mặt Lam Ảnh Nguyệt.

Mọi người cả kinh, lại nghe thấy Vũ Văn Diệp lạnh lùng lại kiên định nói: "Vũ Văn Diệp gặp qua quân chủ."

undefined

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv