Rời khỏi cô nhi viện, cứ nghĩ nàng từ ấy có thể sống một cuộc đời ấm êm, vô lo vô nghĩ như bao đứa trẻ khác, thế nhưng mà thực tế thì không được tốt đẹp như vậy, nàng chỉ là nhảy từ hố sâu này sang vực thẳm khác mà thôi. Cha nuôi của nàng, hắn là một kẻ điên, không ngừng chế tạo thuốc, cũng không ngừng bắt nàng thử thuốc, sống dưới sự khống chế của hắn, nàng chỉ là một con chuột thí nghiệm không hơn không kém, sống hay chết cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả mà hắn muốn từ nàng nhìn ra.
Đó là lần cuối cùng nàng còn nhìn thấy ánh mặt trời ở nơi đó, tấm cửa kính vỡ vụn, cơ thể nàng cứ thế rơi xuống dưới tựa như con chim gãy cánh, một thời tuyệt đối cao thủ của thế giới này cứ thế ngã xuống như vậy, không ai biết, không ai hay, cũng không ai thương tiếc. Mơ mơ màng màng phát hiện ra, hình như nàng xuyên qua mất rồi, không còn là Lam Ảnh Nguyệt ngày xưa nữa, nàng giờ đây là ngũ tiểu thư của tộc
Thanh Long đứng đầu tứ đại gia tộc của Phượng Quốc, là con của chính thất, ấy vậy mà vì linh lực không thể thức tỉnh lại thành kẻ bị người người nhạo báng không ra gì. Ngày hôm nay Lam Ảnh Nguyệt nàng một lần nữa nỗ lực, một lần nữa trưởng thành, nàng sẽ là người đứng đầu thế giới, dõi mắt nhìn ra xa chứ nhất quyết không chịu kiếp sống trong bùn nhơ đất bẩn.
Bình luận truyện