Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 1: Trẫm bị ám sát



Khí trời tháng tám, khô nóng khó nhịn.

Đại tổng quản Triệu Toàn bưng đĩa, xoay người đứng trước cửa Ngự thư phòng, mặc dù bên ngoài là nắng nóng cùng cực, nhưng trên trán toát ra lại là mồ hôi lạnh.

Bên trong lần nữa vang lên âm thanh đồ vật bị nện xuống đất, hắn tay run một cái, thiếu chút nữa làm đổ toàn bộ canh đậu xanh Thái hậu nương nương phân phó mang đến.

"Nhiếp chính vương!" Bên trong Ngự thư phòng Hoàng thượng khuôn mặt trẻ tuổi non nớt đang trợn tròn tròng mắt tức giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, "Ngươi dựa vào cái gì không cho trẫm lập hậu!"

Nhiếp chính vương Đàm Thời Quan ngồi ngay ngắn phía dưới, sâu trong ánh mắt thâm trầm u ám nhìn lướt qua tiểu Hoàng thượng vì tức giận mà đỏ mặt, sau đó cụp mi xuống, ngón cái cùng ngón trỏ trên ống tay áo nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ khí bình tĩnh nói, "Bệ hạ căn cơ chưa ổn, chuyện lập hậu, để ngày sau hẵng nói."

Căn cơ chưa ổn! Căn cơ chưa ổn! Còn không phải là bởi vì ngươi đang nắm trong tay triều chính hay sao! Tiêu Cư Mạo đứng ở sau Thư án, nhìn qua Đàm Thời Quan bộ dạng hiện tại bây giờ bất động như núi, trong lòng vừa nổi nóng rồi lại ủy khuất.

Nhưng cũng chỉ có thể kìm nén, chỉ cần là những việc Nhiếp chính vương không đồng ý, hắn cho dù có làm Hoàng đế cũng không có cách nào làm trái được.

Thái hậu nói, là một Hoàng đế càng không thể dễ dàng thể hiện ra rõ hỉ nộ, hắn vốn luôn nhớ kỹ trong lòng, thế nhưng mà đụng phải một tên Nhiếp chính vương như thế này, khiến hắn tức giận mà không chỗ xả!

Thái hậu còn nói, lập hậu là chuyện không dễ dàng hoàn thành, hiện tại còn dính líu với Nhiếp chính vương - Đàm Thời Quan, nếu hắn muốn vững vàng ở vị trí này, thì bây giờ càng không thể trở mặt với người nọ.

Tiêu Cư Mạo tự trấn an bản thân thật lâu sau đó, sắc mặt mới xem như dần dần bình tĩnh lại, đôi con ngươi mở lớn vô cùng có thần liếc xéo Đàm Thời Quan, từ trên cao nhìn xuống nói: "Vậy Trẫm đi săn bắn hẳn là có thể chứ?"

Ánh mắt của Tiêu Cư Mạo có hơi tròn, nhưng ngay vị trí đuôi mắt lại hơi nhếch lên, tự dưng sinh ra một chút cảm giác mê người, khiến cho người vốn dĩ ban đầu trông rất tuấn tú, nhìn lâu dung mạo càng thêm điệt lệ vô song, nhưng hắn thân là Hoàng thượng một nước, thân phận cao quý, khí độ tôn hoa, uy nghiêm của Đế vương hòa tan đi phần nào vẻ đẹp ấy, thế nhưng không những không hề giảm đi nửa điểm phong thái, ngược lại cả hai dung hòa, càng lộ rõ phong độ tư thái đặc biệt xuất sắc, thu hút sự chú ý của người khác.

Đàm Thời Quan động tác trên tay dừng lại một chút, sau đứng lên hành lễ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rơi vào chân mình, thanh âm thốt lên bình tĩnh không hề dao động, "Bệ hạ mỗi ngày cực khổ phê tấu chương, đúng thực nên giãn gân giãn cốt, chuyện Bệ hạ vừa nói vi thần lập tức xuống dưới chuẩn bị."

Tiêu Cư Mạo còn chưa kịp nói không cần, hắn liền cáo lui rời khỏi Ngự thư phòng.

Triệu Toàn ở ngoài cửa nhìn thấy Đàm Thời Quan bước ra, mỉm cười tiến lên cung kính hành lễ, "Nhiếp chính vương đi thong thả."

Đàm Thời Quan nhìn lướt qua món canh đậu xanh trên tay hắn: "Đưa cho Bệ hạ?" Còn chưa chờ Triệu Toàn trả lời, hắn liền tiếp tục nói, "Bệ hạ vừa nãy nổi nóng, canh này vẫn là không nên dâng lên."

"Nhưng đây là Thái hậu nương nương phân phó cho nô tài..." Triệu Toàn bắt gặp ánh mắt Đàm Thời Quan nháy mắt trở nên sắc bén, trong lòng đột ngột giật thót một cái, nhanh chóng đem mấy lời nói còn lại nuốt xuống.

Nhiếp chính vương thân chinh chiến sa trường lâu năm, trên người luôn có sát khí nồng đậm cực kì, hắn mà nổi giận chỉ sợ một bó xương già này của Triệu Toàn gánh không nổi đâu a.

Hôm sau sau khi tảo triều xong, Tiêu Cư Mạo ngậm lấy một bụng khí, mang theo một đám thân vệ chạy đến bãi săn đi săn.

Đương nhiên, hắn ghét nhất Nhiếp chính vương như con ruồi thế mà cũng vo ve bay theo sau, hắn chạy đến đâu, nhiếp chính vương liền 'bay' theo tới đó, đơn giản mà nói là phiền phức muốn chết!

Trên triều cùng mình đối nghịch thì thôi đi, người nọ hoàn toàn không để ý tới hắn thân là Hoàng thượng tôn nghiêm. Bây giờ đã hạ triều, sao vẫn cứ phải tìm cách đối phó hắn, Tiêu Cư Mạo nghĩ vậy trong lòng liền buồn bực, roi ngựa trong tay liền vung càng mạnh cang vang dội, thúc ngựa chạy đi.

Thái hậu nói quả nhiên không sai, hắn nhất định phải thông qua lập hậu để mở rộng quyền thế, còn nếu không cứ mãi tiếp tục như vậy, Nhiếp chính vương sẽ chỉ càng tỏ ra phách lối trước mặt hắn.

Đại khái mà nói chắc là do Đàm Thời Quan trên người sát khí quá nồng đậm, Tiêu Cư Mạo ở bãi săn chạy nửa ngày trời cũng không hề có con mồi nào dám ló mặt ra, ngược lại chạy ra được một thân toàn mồ hôi, quần áo dính nhớp trên người cực kì khó chịu.

Không có chút sức lực nào.

Tiêu Cư Mạo mất hết cả hứng, đang định hồi cung, dư quang liếc qua lại nhìn thấy phía trước chạy đến một con hưu, nhìn lại lần nữa, liền chẳng còn thấy nó đâu.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy một con, hắn làm thế nào có thể cho qua dễ dàng như vậy được? Roi ngựa hung hăng vung lên quất xuống, tuấn mã dưới thân liền vung cước hướng về phía con kia hươu đuổi theo.

Đàm Thời Quan tay nắm dây cương thoáng cái siết chặt lại, nhìn qua tên tùy tùng đang đi bên người, người kia vừa đón phải ánh nhìn này liền cúi đầu nhận sai.

Bọn hắn rõ ràng đem mấy con thú này đều đuổi ra xa a, con kia hươu lại là từ đâu có được? Ai, lần này hồi phủ lại phải bị phạt rồi.

Đàm Thời Quan cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo Tiêu Cư Mạo, nhưng Tiêu Cư Mạo thúc cho ngựa chạy quá nhanh, hắn trong lúc nhất thời không theo kịp cứ như thế mà mất dấu!

Sắc mặt nam nhân đột nhiên trầm xuống.

"Toàn lực tìm kiếm!" Quả quyết hạ lệnh cho đám người phía sau, hắn liền dẫn đầu hướng về một hướng phóng ngựa đi.

Tiêu Cư Mạo không biết bản thân đang đơn độc một mình, sự tập trung cùng với tinh thần của hắn vẫn đang đặt trên con hưu bị dọa hốt hoảng chạy phía trước, còn hắn thì sắp bắt được nó, tới gần, tới gần, gần thêm một chút!

Giương cung, kéo tiễn, bắn tên!

Mũi tên sắt phá không lao vút đi, gào thét lên bắn về phía con hưu bị dọa hoảng loạn kia, cuối cùng vọt vào lùm cây...

Hươu lại chạy xa.

Tiêu Cư Mạo lần nữa đuổi theo, hắn cũng không tin, dựa vào cái gì mỗi lần săn thú mùa thu hằng năm Nhiếp chính vương đều sẽ thắng lợi trở về, mà hắn lại ngay cả một đầu hươu cũng đều bắn không được? Hắn từ nhỏ đã luyện tập kỵ xạ, so ra không hề thua kém tên quỷ đáng ghét chết tiệt đó!

Lần nữa cài tên, kéo cung, ánh mắt của hắn toàn bộ tập trung ở đầu mũi tên cùng thân mình con hươu, sớm đã không biết mình người ở phương nào.

Đi theo con hươu không biết chạy qua bao lâu, Tiêu Cư Mạo cuối cùng cũng tìm được cơ hội, quả quyết đem tên bắn ra ngoài!

Trúng rồi!

Con hươu trúng tên ré lên một tiếng rồi ngã xuống, Tiêu Cư Mạo vung roi mau lẹ chạy đến xem con hươu bị thương nhưng không chết đang nằm dưới đất, lưu loát leo xuống ngựa, đang muốn vươn tay qua sờ nó một cái, liền chợt cảm thấy phía sau lông tóc dựng đứng, hắn vô thức nghiêng đầu, vũ khí rét lạnh lướt qua trên gương mặt tuấn tú, trực tiếp chém vào bên trên một gốc cây!

Có thích khách!

Trong lòng của Tiêu Cư Mạo kinh hãi, không quan tâm điều gì khác, trực tiếp hướng về phía trước chạy đi, ánh mắt liếc qua chỉ kịp thấy được thích khách toàn thân áo đen, tay cầm trường kiếm.

Tiêu Cư Mạo thực ra có học được một chút công phu, nhưng mà hễ đem quẳng hắn vào một đám trên giang hồ mà nói thì còn kém xa lắm, lại thêm mới mất không ít khí lực, dần dần liền chạy không nổi nữa, thích khách kia cách hắn càng ngày càng gần, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, thình lình nghe cách đó không xa có thị vệ hô to "Hoàng thượng", hắn liền tích đủ hết khí lực chạy về hướng phát ra âm thanh, vừa chạy vừa đáp lại: "Trẫm..."

Đau đớn một hồi trong chốc lát xuyên bắp đùi của hắn, Tiêu Cư Mạo bỗng nhiên ngã nhào xuống đất, trơ mắt nhìn thích khách mang theo mặt nạ đang tiến đến gần.

"Ngươi muốn cái gì trẫm đều đáp ứng ngươi!" Thời khắc nước sôi lửa bỏng, hắn hướng thích khách hô lên.

Thích khách lại bất động đứng đó, trường kiếm trực tiếp giơ lên hướng trái tim của hắn muốn đâm xuống, Tiêu Cư Mạo chân đã bị thương, chỉ có thể lật người lăn khỏi chỗ, mạo hiểm tránh thoát một kiếm này, nhưng một giây sau, ngực phải liền bị kiếm dài đâm xuyên!

Đau đến nỗi trước mắt đều biến thành màu đen kịt.

Hắn chợt nghĩ, chẳng lẽ hắn hôm nay sẽ phải chết ở đây, sẽ xuống Hoàng tuyền ư? Hắn còn chưa kịp cùng Nhiếp chính vương so chiêu đâu đó! Hắn sao có thể chết được?

Thích khách rút ra trường kiếm, máu tươi phun tung toé, Tiêu Cư Mạo bây giờ đau đến nói không thành tiếng.

"Vút!" Mũi tên bất thình lình xé không mà đến, lực mạnh tới nỗi xuyên qua thân người tên thích khách, thích khách lệch người ra sau ngã xuống đất, Tiêu Cư Mạo trong mơ màng vốn cho là mình được cứu rồi, nhưng một giây sau, lại có càng nhiều thích khách áo đen xuất hiện, chạy đến cùng với đám thị vệ triều đình chém giết loạn thành một đống, còn có kẻ lợi dụng điều đó liều mạng cũng muốn chạy qua đây giết hắn!

Vị trí Hoàng thượng này hắn lên được, nhưng làm thì thật thất bại.

Dòng máu nóng bỏng không ngừng từ vết thương trên ngực chảy ra, Tiêu Cư Mạo trước mắt đã bắt đầu biến thành màu đen, chỉ có thể mở to đôi mắt dần dần mất đi linh quang, dường như muốn thể hiện ra bốn chữ chết không nhắm mắt là như thế nào.

Trong thoáng chốc, mơ hồ hắn thấy được khuôn mặt Nhiếp chính vương khiến người ta ghét cay ghét đắng, người nọ vốn dĩ xưa nay ổn trọng thâm trầm, nhưng mà bây giờ Đàm Thời Quan sắc mặt rất kém, phải nói là cực kì xấu, hoảng đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Sao lại có thể như thế được? Hắn phỏng chừng là gặp ma rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv