*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Thị Mộc
Mọi người ngừng cảm thán cảnh đẹp lại, đồng loạt nhìn về phía truyền tới âm thanh ban nãy.
Dưới ánh trăng, một viên tướng vội vàng chạy tới, bộ giáp màu bạc ‘leng keng’ va vào nhau.
Chẳng mấy chốc, người đó đã tới trước mặt Nguỵ Đình, quỳ xuống bẩm báo: “Vương gia, Thanh Châu đại thắng rồi!”
Trong lúc nói chuyện, hơi thở của viên tướng kia còn hơi dồn dập.
Nguỵ Đình cất giọng trầm trầm, “Chiến sự cụ thể ra sao, ngươi từ từ thuật lại cho bổn vương.”
Viên tướng kia hít thở một lát, chờ sau khi hô hấp ổn định, y mới nói: “Bẩm Vương gia, phản loạn ở Thanh Châu đã được đàn áp xong. Kẻ cầm đầu phản loạn đã đền tội, mấy ngày nữa là đại quân của chúng ta có thể khải hoàn [1] về triều.”
Đã ba tháng rồi, chiến loạn ở Thanh Châu cuối cùng đã dẹp yên được, đối với Tiêu Ấu Ngư thì đây đúng là một tin tốt!
Nàng ta ôm ngực, vui mừng nói: “May là đại quân thắng trận trở về, thật không uổng công ai gia đã cầu nguyện chừng đó thời gian.”
Phu nhân của Thừa Ân bá – Tiêu thị cũng tràn ngập ý mừng, “Đều nhờ Thái hậu nương nương thành tâm cầu nguyện nên được trời cao cảm động, ban phát điềm lành cho bá tánh Thanh Châu, từ đó mà chiến sự cũng sớm ngày kết thúc.”
Lời này vừa nói ra liền khiến tâm trạng của rất nhiều người đang có mặt ở đây không được thoải mái.
Đặc biệt là phu nhân của Định Uy tướng quân – Tôn thị. Chiến sự Thanh Châu lần này thuận lợi như vậy chẳng lẽ không nhờ tam quân tướng sĩ hết mình chiến đấu, tắm máu vì dân mới thành hay sao?
Tiêu Ấu Ngư cùng lắm chỉ tu ở Thanh Phong Quan vài tháng đã ôm hết công lao vào người, nàng ta không biết xấu hổ là gì à?
Thương cho phu quân của thị ở tuyến đầu phải liều mạng giết địch lại không bằng một nữ nhân chỉ ở nhà cầu thần bái phật…
Không ít quan thần trong triều cũng hiểu chuyện này. Tiêu Ấu Ngư vốn chẳng có giúp ích gì nhiều trong việc đại quân thắng trận trở về cả, nhưng khi nàng ta vừa hay tin đã lập tức không làm mà hưởng [2] thật quá khó coi!
Phát hiện ra sắc mặt của quan thần, Tiêu Như Mặc liền biết mọi chuyện không ổn, vội vàng bước ra, “Thái hậu nương nương vốn đã thương tiếc bá tánh Thanh Châu, nay nghe được tin đại quân thắng trận trở về nên trong lòng nhất thời vui mừng mới nói như vậy. Tiêu mỗ thấy rằng đại quân có thể thắng trận, công đầu đương nhiên không thể không nhắc tới các vị tướng sĩ ở tiền tuyến đã anh dũng giết địch. Chờ sau khi họ trở về, ắt là Vương gia sẽ trọng thưởng người có công thôi.”
Sự bất mãn trong lòng mọi người bấy giờ mới vơi đi một chút, cũng may là Tiêu gia này vẫn còn một người hiểu chuyện như Tiêu Như Mặc.
Nguỵ Đình: “Tướng sĩ khổ cực, đương nhiên bổn vương sẽ luận công mà thưởng.”
Tiêu Như Mặc xếp quạt giấy trong tay lại, hành lễ nói: “Vương gia anh minh.”
Mọi người nghe thấy liền vội phụ hoạ: “Vương gia anh minh.”
“Tướng sĩ có công đương nhiên phải thưởng,” Tiêu Như Mặc vừa cầm quạt giấy vừa gõ đầu quạt vào lòng bàn tay còn lại, sắc mặt ung dung hỏi: “Trước đây Vương gia từng nói một ngày chiến sự chưa kết thúc, Thái hậu sẽ thêm một ngày phải tu tâm. Bây giờ đại quân đã sắp trở về, phía Thanh Phong Quan… có phải Thái hậu không cần tu nữa không ạ?”
Sắc mặt của Nguỵ Đình không khỏi trầm xuống.
Tình huống trước mắt quả thật khiến hắn không có lý do gì để bắt Tiêu Ấu Ngư tới đạo quan mà tu nữa. Nhưng trước đây vì xử phạt ả, đồng thời trả lại công bằng cho Kiều Dư nên hắn mới làm như vậy.
Nếu bây giờ tha cho ả, vậy thì A Dư…
Trong lúc suy nghĩ, tay áo của Nguỵ Đình bị ai đó kéo một cái. Hắn hồi phục tinh thần, thấy Kiều Dư đang nhìn mình với nụ cười thật nhẹ, trong mắt là sự thấu hiểu.
Dường như chỉ bằng ánh mắt này, Nguỵ Đình đã hiểu được suy nghĩ của nàng.
Hắn không cam lòng nhưng vẫn nói: “Nếu Thanh Châu đã yên bình thì việc Thái hậu tu hành cũng nên kết thúc thôi.”
Sau khi hắn dứt lời, rốt cục Tiêu Ấu Ngư cũng có thể nhẹ nhõm thở phào một hơi. Cuối cùng nàng ta cũng thoát được những ngày tháng khổ sở kia rồi.
Nhưng khi nhớ tới Nhân Thọ cung của mình không có giường, Tiêu Ấu Ngư không khỏi đảo mắt nhìn tiểu Hoàng đế.
Lúc này, tiểu Hoàng đế đã thấm mệt, còn ngáp một cái.
Tiêu Ấu Ngư vội bày ra dáng vẻ từ ái của người làm mẹ, “Bệ hạ buồn ngủ rồi à? Vừa hay mẫu hậu cũng hơi mệt mỏi, mẫu hậu dẫn ngài hồi cung nghỉ ngơi nhé.”
May là mình còn có một thằng con trai, nàng ta có thể tới cung của tiểu Hoàng đế mà ngủ tạm một đêm.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của nàng ta, tiểu Hoàng đế không khỏi run người, đưa mắt cầu cứu Nguỵ Đình, “Nghĩa phụ…”
Nguỵ Đình liền nói: “Thái hậu chỉ mới hồi cung, hẳn là trong cung của mình vẫn còn chưa chuẩn bị chu đáo. Chi bằng nương nương sớm về cung xem trong cung mình thiếu gì hay không, sau đó nhanh chóng bổ sung thì hơn”
Lời này của hắn khiến Tiêu Ấu Ngư có hơi cân nhắc, vừa định mở miệng đồng ý…
Tiêu Như Mặc đã ngắt lời nàng ta, nói: “Bẩm Vương gia, canh giờ tối nay đã muộn, Thái hậu hẳn là mệt rồi, lúc này đi thu dọn đồ đạc trong cung khó tránh khỏi lao lực. Hay là để nương nương tới chỗ bệ hạ ngủ trước một đêm, còn việc bài trí tẩm cung gì đó, chờ ngày mai hẵng làm cũng không muộn.”
“Hôm nay trùng hợp lại là Tết Trung thu, mẹ con Thái hậu và bệ hạ đã lâu không gặp rồi, nên nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm một chút.” Dứt lời, Tiêu Như Mặc liền liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Ấu Ngư.
Tiêu Ấu Ngư liền hiểu ý mà tiếp lời: “Đệ đệ nói rất đúng, đã lâu không được gặp bệ hạ, ai gia vô cùng mong nhớ. Mấy việc vặt vẵn đều gác lại một bên đi.”
Nguỵ Đình nhíu mày, “Bệ hạ là tấm gương của muôn dân, không thể đắm chìm trong lòng phụ nhân mãi được. Bây giờ ngài đã tách cung, sống độc lập rồi, ngủ cùng Thái hậu e là không ổn.”
Thừa Ân bá Tiêu Vân Sơn mỉa mai nói: “Vương gia, đêm nay là Tết đoàn viên, dù đang trong cung đi nữa thì Thái hậu và bệ hạ vẫn là mẹ con ruột, máu mủ tình thâm, chúng ta đều là người ngoài thì cứ mắt nhắm mắt mở cho họ là được rồi.”
Châm chước mà nói thì Tiêu Ấu Ngư chỉ là một người mẹ muốn bồi dưỡng tình cảm với con trai của mình rồi cùng nhau đi ngủ mà thôi, vẫn chưa đụng tới chính sự trong triều nên các quan thần dù muốn giúp Nguỵ Đình cũng không tiện cắt đứt huyết mạch tình thân của Thái hậu và bệ hạ được.
Hôm nay lại là Tết Trung thu, dịp cả nhà đoàn viên, Nguỵ Đình không có lý do gì để ngăn cản, đành nói: “Hôm nay là Tết đoàn viên mỗi năm mới có một lần, Thái hậu nương nương có lòng thương yêu bệ hạ, nếu bổn vương ngăn cản thì có hơi vô tình…”
Nguỵ Đình nhạt nói: “Chỉ có lần này, không có lần sau.”
Thấy canh giờ không còn sớm, hắn cho tan tiệc, các quan thần lập tức dẫn theo người nhà của mình rời cung.
Tiêu Ấu Ngư cũng đi theo tiểu Hoàng đế về Long Chương cung.
May rằng cung nhân ở Long Chương cung đều là người được Nguỵ Đình lựa chọn, tuy Tiêu Ấu Ngư ngủ cùng tiểu Hoàng đế nhưng từng hành động của nàng ta đều được cung nhân giám thị. Nhờ đó mà nàng ta cũng không thể lén lút làm cái gì.
Sau khi được hầu hạ tắm gội, tiểu Hoàng đế thay một bộ áo ngủ màu vàng, sau đó được cung nhân bế lên giường.
Tiểu Hoàng đế nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Tiêu Ấu Ngư, bấy giờ mới chịu nằm xuống, cậu kéo chăn qua rồi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Tiêu Ấu Ngư tắm gội xong, lúc đi ra liền thấy trên giường là tiểu Hoàng đế đã ngủ. Nàng ta hỏi cung nữ Quản sự bên cạnh – Hoa Sen, “Bệ hạ ngủ sớm vậy à?”
Hoa Sen khom lưng đáp: “Vâng, bệ hạ luôn ngủ rất sớm ạ.”
Tiêu Ấu Ngư cảm thấy có hơi bất lực. Nàng ta vốn muốn nhân cơ hội này để trò chuyện và bồi dưỡng tình cảm với tiểu Hoàng đế. Kết quả là thằng nhóc chết tiệt này, tới kiên nhẫn chờ nàng ta cũng không có, tự mình ngủ trước!
Tiêu Ấu Ngư đi tới bên giường, nhéo nhéo khuôn mặt của tiểu Hoàng đế, nhỏ giọng mắng thầm, “Đúng là tới để khắc ai gia mà!”
Tuy lực tay của nàng ta không lớn nhưng da dẻ của tiểu Hoàng đế vốn hồng hào, rất nhanh vùng thịt bị nàng ta nhéo đã đỏ lên.
“Thái hậu!” Hoa Sen bất mãn nhắc nhở: “Bệ hạ ngủ say rồi, mong Thái hậu không đánh thức ngài ấy.”
Tiêu Ấu Ngư xấu hổ rút tay về, lệnh cho tỳ nữ lấy một bộ chăn mền khác rồi nằm xuống ngủ bên cạnh tiểu Hoàng đế.
…
Hôm sau, Kiều Dư không yên tâm để tiểu Hoàng đế một mình ở Long Chương cung với Tiêu Ấu Ngư, cho nên nàng dậy rất sớm, sửa soạn muốn tiến cung.
Hạ Hà vừa chải đầu cho nàng, vừa khen, “Vương phi đối xử với bệ hạ thật tốt.”
Quãng thời gian này, Kiều Dư vô cùng thích ngủ, bình thường đều ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy. Nếu không có chuyện quan trọng thì nàng sẽ không cưỡng ép bản thân như vậy.
Kiều Dư ngáp một cái, đáp: “Bệ hạ gọi ta một tiếng ‘Tiểu Ngư cô cô’ thì tốt xấu gì ta cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người làm cô chứ.”
Nàng không phải muốn ngăn cản Tiêu Ấu Ngư và tiểu Hoàng đế gần gũi với nhau, chỉ là tiểu Hoàng đế không phải đứa con mà nàng ta mong chờ sinh ra, đương nhiên nó sẽ không thể có được tình thương của người mẹ từ chỗ Tiêu Ấu Ngư.
Dù sao, tiểu Hoàng đế chỉ là một đứa trẻ đáng thương.
Thời điểm nàng tới Long Chương cung, Tiêu Ấu Ngư đang dùng bữa với tiểu Hoàng đế.
Vừa thấy Kiều Dư, đôi mắt của tiểu Hoàng đế lập tức sáng ngời, “Tiểu Ngư cô cô.”
Sau đó, cậu liền mời Kiều Dư tới bàn ngồi, “Cô cô, bọn ta đang ăn sáng nè, người ăn cùng bọn ta nhé.”
Kiều Dư cười đáp: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, chỉ là cô cô đã ăn sáng ở phủ rồi mới tới đây.”
Tiểu Hoàng đế lại hỏi: “Vậy Tiểu Ngư cô cô ngồi xuống với ta được không?”
Có mẫu hậu ngồi bên cạnh khiến tiểu Hoàng đế không được tự nhiên. Cậu biết toàn bộ từ ái của mẫu hậu đều là giả dối, đêm qua, lúc nàng ta nhéo mặt cậu và nói câu kia…
Thật ra cậu chưa ngủ.
Kiều Dư mỉm cười đồng ý.
Cung nhân vội lấy thêm một cái ghế ra rồi đặt xuống vị trí bên cạnh tiểu Hoàng đế.
Thấy dáng vẻ của tiểu Hoàng đế đối xử với Kiều Dư vô cùng thân thiết, trong lòng Tiêu Ấu Ngư vô cùng ghen ghét. Có điều nàng ta liền thu lại cảm xúc rất nhanh.
Tiêu Ấu Ngư nhìn trên bàn, sau đó gắp một viên há cảo [3] bỏ vào bát của tiểu Hoàng đế rồi dịu dàng nói: “Bệ hạ ăn cái này đi.”
Tiểu Hoàng đế đáp: “Đa tạ mẫu hậu.”
Dứt lời, cậu cũng nhẹ nhàng bóc da bánh ra.
Nhất thời, không khí tràn ra một mùi thịt nồng, vốn dĩ đây mà một mùi thơm rất hấp dẫn, nhưng sau khi Kiều Dư ngửi thấy, trong lòng không khỏi buồn nôn.
Nàng vội lấy khăn che miệng, chạy ra bên ngoài. Sau đó, mọi người trong điện chợt nghe thấy tiếng nàng nôn khan.
Tiểu Hoàng đế ngẩn người tại chỗ, hỏi cung nữ bên cạnh mình, “Tiểu Ngư cô cô sao thế?”
Quan sát dáng vẻ của Kiều Dư, Tiêu Ấu Ngư không khỏi suy đoán, “Chưa biết chừng cô cô của bệ hạ đã có hài tử của chính mình rồi…”
Lạch cạch! – Cả viên há cảo và đôi đũa trong tay tiểu Hoàng đế đều rơi xuống.
Cậu chợt cảm thấy nhân thịt trong da bánh này không còn ngon lành nữa…
Vốn dĩ Tiêu Ấu Ngư đang ghét bỏ cậu vì đã gần gũi với Kiều Dư, nhưng khi thấy được dáng vẻ thất thần này của tiểu Hoàng đế, nàng ta liền đặt tay lên đầu cậu, nói: “Bệ hạ đừng thấy bây giờ Tiểu Ngư cô cô đang yêu thương ngài mà tưởng thật. Chờ sau khi cô cô sinh đứa trẻ trong bụng ra rồi, e là toàn bộ tình thương của nàng chỉ đặt vào cốt nhục thân sinh của mình mà thôi.”
“Nghĩa phụ của ngài cũng thế, bây giờ hắn không có con nên mới yêu thương ngài. Chờ sau khi hắn có con của mình xem, hẳn là chẳng có tâm mà để ý tới ngài nữa đâu.”
“Cho nên, thế gian này chỉ có mẫu hậu là người thân duy nhất của bệ hạ mà thôi. Ngài là do ai gia đích thân sinh ra, dù thế nào ai gia cũng sẽ không hại ngài.”
Kiều Dư ói xong, lúc quay lại thì nghe thấy Tiêu Ấu Ngư đang giở bài tình thân với tiểu Hoàng đế. Mà cậu cũng không giấu được dáng vẻ và sắc mặt mất mát…
“Vương phi quay lại rồi,” Ánh mắt của Tiêu Ấu Ngư dừng trên bụng của Kiều Dư, dịu dàng hỏi: “Chúc mừng Vương phi, không biết Vương phi đã có thai mấy tháng rồi?”
Kiều Dư xoa xoa bụng mình, cong môi cười đáp: “Được ba tháng rồi, nhắc tới cũng phải đa tạ Thái hậu nương nương đây.”
Ba tháng!
Tiêu Ấu Ngư vừa nghe thấy liền suýt chút nữa không nhịn được, tức muốn hộc máu!
Tính thời gian thì… không phải là Kiều Dư đã mang thai không bao lâu sau khi bị nàng ta hạ xuân dược hay sao?
Không ngờ, chính tay nàng ta lại thúc đẩy tình cảm của Nguỵ Đình và Kiều Dư tiến triển tới bước đó!!!
_____
[1] Khải hoàn: thắng trận (thường mang ý nghĩa vui mừng sau khi giành được thắng lợi sau chiến tranh).
[2] 揽功, 吃相 (lược dịch: ôm công, ăn tương): gần nghĩa nhất: không làm mà hưởng.
[3] 只汤包 (lược dịch: con thang bao): hình ảnh minh hoạ: