Edit: Xiao Yi.
Bấy giờ, mọi người mới nhận ra, thì ra vị lão phu nhân đó là tổ mẫu [1] của Nhiếp chính vương. Hơn nữa, nhìn thái độ này của bà, dường như không hề tán thành hôn sự của ngài ấy.
“Lão phu nhân quá lời rồi, Vương gia là quan tâm ngài đã lớn tuổi, không nỡ khiến ngài nhọc lòng vì hôn sự của ngài ấy, nên mới tự lo liệu thôi ạ.” Trần Bình vội đáp.
Thấy mọi người vây xem lộ ra sắc mặt tò mò, ông liền biết nếu tiếp tục để Nguỵ lão phu nhân đứng đây, e là sẽ bị bà quậy thành trò cười mất.
“Lão phu nhân, phải bôn ba đường xa hẳn là người đã mệt rồi, trước tiên cứ vào phủ nghỉ ngơi cái đã.” Trần Bình nói.
Nguỵ lão phu nhân: “Nếu ta đã tới đây thì sính lễ này tạm thời dừng chuyển ra đi. Hôn sự này, ta không đồng ý!”
Nhìn từng rương sính lễ được khuân ra khỏi phủ Nhiếp chính vương, bà ta chỉ thấy lòng mình quặn đau. Số rương này trị giá bao nhiêu lận chứ? Thế mà Nguỵ Đình lại có thể đem cho người ngoài!
Trần Bình cười mỉa: “Hồi lão phu nhân, lão nô chỉ là một kẻ làm công, sao có thể quyết định chuyện này? Hay là lão phu nhân vào phủ rồi nói với Vương gia đi ạ.”
Vừa nói, ông vừa vươn tay làm động tác mời vào.
Nguỵ lão phu nhân khinh thường liếc Trần Bình một cái, sau đó, dưới sự dìu đỡ của con dâu Hồ thị, bà ta bước vào cửa lớn phủ Nhiếp chính vương.
Lúc này, Trần Bình mới nhẹ nhõm, thở phào một hơi. Nhìn xe ngựa của Nguỵ lão phu nhân ngồi tới đây, ông liền giơ tay vẫy mấy tên sai vặt lại, “Ngươi đánh xe ngựa của lão phu nhân tới cửa hông đi, đồ đạc trong đó đều dọn vào phủ bằng cửa hông, đừng chắn đường mọi người khuân sính lễ.”
Sau khi thu xếp xong, Trần Bình mới theo sau Nguỵ lão phu nhân, đi vào Vương phủ.
“Lão phu nhân, hay là người tới Tùng Đào viện trước đi ạ, đó là sân viện tốt nhất mà Vương gia đã sớm dành ra cho người.”
Ba người đi thẳng một đường tới đó, nhìn cách bài trí của Vương phủ, trong lòng Nguỵ lão phu nhân không khỏi ghét bỏ, “Đường đường là phủ Nhiếp chính vương, thế mà phủ đệ còn không tươi mắt bằng nhà khác. Đúng là trong phủ không có nữ nhân là không được mà!”
Hồ thị bên cạnh thêm vào, “Còn không phải sao? Dạo trước mẫu thân gửi tin, nói là muốn tới Tây Kinh để giúp Nguỵ Đình lo chuyện nhà cửa, nó còn không vui nữa là.”
Trần Bình đáp: “Đầu mấy tháng gần đây, đúng là Tây Kinh không hề an ổn. Vương gia chỉ nghĩ cho lão phu nhân tuổi tác đã cao, không nỡ khiến người phập phồng lo sợ nên mới không đón người tới đây sớm thôi ạ.”
Tình huống bây giờ xem ra vẫn để bà ta ở lại Trung Châu mới tốt, một khi bà ta tới đây đúng là không ngừng truy hỏi mà!
Sau khi tới Tùng Đào viện, nhìn quy mô và bài trí trong viện, Nguỵ lão phu nhân mới hài lòng một chút. Ít nhất thì sân viện mà bà ta ở không tính là mất mặt trong phủ Nhiếp chính vương này.
Nguỵ lão phu nhân vào phòng, sau đó ngồi xuống, thư giãn gân cốt hãy còn mỏi mệt.
Thấy Trần Bình còn ở đây, bà ta lạnh mặt nói: “Nguỵ Đình đâu? Bảo nó tới đây gặp ta.”
“Lão phu nhân chờ một lát, lão nô lập tức mời Vương gia tới.”
Thời điểm Trần Bình tới báo tin, Nguỵ Đình chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Bổn vương biết rồi.”
Chờ tới khi rương sính lễ cuối cùng được khuân ra khỏi phủ Nhiếp chính vương, Nguỵ Đình và Hà Yến đối chiếu với danh sách sính lễ một chút, sau khi xác nhận là không có sơ sót gì, lúc này hắn mới sải bước tới Tùng Đào viện.
Nguỵ lão phu nhân đã chờ tới nóng ruột, vừa thấy hắn tới, bà ta liền trầm mặt xuống, “Nguỵ Đình! Ngươi thật to gan! Tổ mẫu muốn gọi ngươi, nhưng phải lệnh hết ba bốn người đi vẫn không gọi được ngươi tới!”
Nguỵ Đình thản nhiên giải thích: “Hôm nay vốn là ngày cháu đưa sính lễ, không ngờ tổ mẫu bất ngờ tới đây nên nhất thời, cháu không thể phân thành ba đầu sáu tay để nghênh đón tổ mẫu được, mong tổ mẫu đừng trách.”
Ngữ điệu không nóng không lạnh này của hắn càng khiến lửa giận trong lòng Nguỵ lão phu nhân tăng thêm.
“Chuyện lớn như đưa sính lễ này sao ngươi lại tự quyết định hả?” Nguỵ lão phu nhân hỏi: “Ta nghe nói An Bình Quận chúa kia cùng lắm chỉ là một đứa mồ côi mà ngươi mang từ Vân Châu về đây. Nếu ngươi thật sự thích nàng ta thì nạp làm thiếp là được, sao có thể dâng cả vị trí chính thê được chứ? Ngươi phải biết chủ mẫu [2] của Trung Châu chúng ta không phải ai cũng có thể làm!”
“Ta đã chọn vợ hiền cho ngươi rồi, ngươi bỏ hôn sự này đi.”
Sắc mặt của Nguỵ Đình lập tức lạnh đi, không khí quanh hắn cũng lộ ra sự không vui, “Tổ mẫu đang đùa đó sao? Hôn sự này của cháu được thánh chỉ tứ hôn, sao có thể nói bỏ thì bỏ được?”
Nguỵ lão phu nhân mặc kệ, nói: “Ngươi đừng lấy thánh chỉ ra để doạ ta. Ngọn nguồn chuyện này thế nào, lòng ta biết rất rõ. Tới Tiêu Ấu Ngư cũng có thể bị ngươi đày tới Thanh Phong Quan, vậy chỗ Hoàng đế… không phải dễ như trở bàn tay à? Nếu hôn sự có thể định ra, cũng có thể huỷ đi.”
“Ồ,” Nguỵ Đình cười lạnh, “E là tổ mẫu phải thất vọng rồi. Hôn sự này không thể huỷ, mà cháu cũng không muốn huỷ.”
Hắn còn đang chờ không kịp, muốn lấy nàng về nữa là, há lại có thể huỷ hôn chứ?
“Muốn cháu từ hôn, cả đời cũng không thể nào!” Dứt lời, Nguỵ Đình phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại cho Nguỵ lão phu nhân một bóng lưng sạch sẽ.
“Phản, phản rồi!” Nguỵ lão phu nhân tức giận tới mức cả người không khỏi lảo đảo.
Thấy vậy, Hồ thị lập tức đỡ bà ta lại, “Mẫu thân bớt giận, bây giờ Nguỵ Đình đang nắm quyền, chuyện mà nó quyết định đương nhiên chúng ta không thể nhúng tay. Có điều An Bình Quận chúa kia thì khác, nàng ta chỉ là một đứa mồ côi. Mẫu thân tuỳ tiện doạ nàng ta một chút, nàng ta sẽ bỏ cuộc ngay thôi.”
Được Hồ thị trấn an, rốt cục Nguỵ lão phu nhân mới kiềm chế được lửa giận.
Sau khi rời khỏi chỗ Nguỵ lão phu nhân, trong lòng Nguỵ Đình nghẹn một cục tức. Suy nghĩ một lát, hắn dứt khoát xuất phủ, tới tìm Kiều Dư.
Mà phủ An Bình Quận chúa lúc này…
Kiều Dư đang cầm danh sách sính lễ để đối chiếu với từng rương, sau khi xác nhận không có sơ sót, nàng liền sai người khuân chúng vào nhà kho.
Nguỵ Đình không quấy rầy nàng, hắn đi thẳng tới tẩm thất của nàng, chờ nàng hết bận.
Mãi tới giờ dùng bữa trưa, Kiều Dư vẫn chưa đối chiếu xong, nàng đành phải tạm gác lại để lấp đầy cái bụng vì đói trước đã.
Bữa trưa được dọn ở sảnh chính, Nguỵ Đình cũng tới đây, hai người cùng nhau dùng cơm.
Kiều Dư vừa rửa tay, vừa quan sát sắc mặt của Nguỵ Đình.
Sắc mặt của hắn không thể nói là vui vẻ, nàng nhớ lại ban nãy có hạ nhân chuyển lời một chút, sau đó làm như vô tình hỏi: “Vương gia đang tức giận vì tổ mẫu à?”
“Nàng biết cả rồi?” Nguỵ Đình hỏi ngược.
Kiều Dư dùng khăn lông để lau đi bọt nước trên tay mình, sau đó nàng ngồi xuống, đáp: “Đương nhiên là ta đã biết, tin tức Nguỵ lão phu nhân tới trước cổng lớn của phủ Nhiếp chính vương, công khai nói mình không tán thành hôn sự này, e là đã truyền khắp Tây Kinh rồi.”
Nói xong, nàng gắp một đũa thức ăn.
Thấy dáng vẻ của Kiều Dư dường như không bị ảnh hưởng gì, Nguỵ Đình có hơi bái phục phong thái này, “Nàng không hề lo lắng dù chỉ một chút hay sao?”
“Ta phải lo gì đây?” Kiều Dư hỏi ngược lại hắn, “Ta gả cho Vương gia, đâu phải gả cho tổ mẫu của ngài? Mà chuyện này có Vương gia lo lắng là được rồi.”
“Cũng đúng, chỉ cần nàng không bị ảnh hưởng, ta liền yên tâm hơn.”
Điều khiến Nguỵ Đình lo lắng nhất chính là sau khi nghe thấy những lời bàn tán đó, ý định của Kiều Dư sẽ gả cho hắn bị lung lay.
Kiều Dư đặt bát đũa xuống rồi nghiêm túc nhìn hắn, “Dường như Vương gia chưa hiểu con người của ta rồi.”
Nguỵ Đình nghi hoặc nhìn nàng.
“Nếu ta đã đồng ý gả cho ngài, chỉ cần ngài không làm mất mặt ta thì nhất định, ta sẽ không đổi ý.” Kiều Dư nói: “Ngài không cần phải lo được lo mất, cứ yên tâm xử lý phiền toái của mình là được.”
Nguỵ Đình không khỏi chấn động.
Không gì có thể trấn an được nội tâm của hắn hơn những câu này của Kiều Dư.
Tuy nàng không nói ra tiếng ‘yêu’, nhưng Nguỵ Đình lại có thể hiểu được toàn bộ ý nghĩa sau câu nói của nàng:
Đời này kiếp này, chỉ cần hắn không phụ nàng thì nàng sẽ không bao giờ hối hận hay oán than gì, cam tâm tình nguyện bên hắn tới già.
Nguỵ Đình không cầm lòng được, ôm lấy Kiều Dư, “Có được câu này của nàng, bổn vương chẳng cần lời hay ý đẹp [3] gì trên thế gian nữa.”
Hơi thở của hắn phả quanh vành tai của Kiều Dư, khiến cho lòng nàng vô thức nhen lên xúc cảm tê dại.
Kiều Dư nhún vai, đẩy hắn ra, nói: “Được rồi, ta vẫn còn đói bụng đấy, ăn cơm trước đã.”
Nguỵ Đình: “…”
Hắn lưu luyến thả nàng ra.
Lần thứ hai cầm bát đũa lên, vành tai của nàng đã đỏ ửng. Nàng liếc mắt nhìn Nguỵ Đình, cười cười rồi tiếp tục dùng cơm.
…
Mất tận hai ngày, Kiều Dư mới kiểm kê xong toàn bộ sính lễ mà Nguỵ Đình tặng nàng.
Sau khi tính được con số về giá trị của những thứ kia, trong lòng Kiều Dư không nén được xúc động.
Tuy nàng không biết rõ tài sản trên danh nghĩa của Nguỵ Đình nhiều bao nhiêu, nhưng số sính lễ trước mắt mà nàng nắm trong tay đã nhiều hơn toàn bộ tài sản của nhị phòng Kiều gia ở Cẩm Châu rồi.
Kiều Dư đoán rằng Nguỵ Đình đã trao hơn một nửa số tài sản của mình vào tay nàng.
“Xuân Lan, ngươi đi mời Nguỵ Cửu tới đây một chuyến.” Nàng nói, sau đó dựa vào tháp mỹ nhân rồi ngắm nhìn thân chuối ngoài ô cửa, trong tay bưng tách trà thơm phức từ trên bàn đặng nhâm nhi.
Không bao lâu sau, Nguỵ Cửu đã tới, “Không biết Tiểu Ngư cô nương tìm ta có chuyện gì thế?”
“Hai ngày trước, tổ mẫu của Vương gia tới Tây Kinh,” Kiều Dư đáp: “Không hiểu sao ta lại cảm thấy quan hệ giữa ngài ấy và tổ mẫu của mình dường như có bất hoà?”
“Tiểu Ngư cô nương hỏi ta xem như hỏi đúng người rồi,” Nguỵ Cửu nói: “Chuyện này phải nói từ những người đồng lứa của vị lão thái gia kia nữa.”
Sau khi nghe Nguỵ Cửu kể lại, có thể nói là Kiều Dư đã hiểu về Nguỵ gia của xứ Trung Châu hơn.
Nếu nói vị lão nhân đang ở phủ Nhiếp chính vương kia là tổ mẫu của Nguỵ Đình thì cũng không sai, nhưng bà ta chỉ là vợ kế [4] của lão thái gia mà thôi, không hề có quan hệ huyết thống gì với Nguỵ Đình cả.
Tổ mẫu ruột của Nguỵ Đình là nguyên phối [5] trước của lão thái gia – Chu thị.
Năm ấy, Chu thị khó sinh, sau khi sinh được một nam hài liền qua đời. Nam hài đó là phụ thân của Nguỵ Đình – Nguỵ Tông.
Về sau, lão thái gia lấy Hồ thị làm vợ, chính là Nguỵ lão phu nhân bây giờ, lần lượt sinh ra một nam một nữ, lấy tên Nguỵ Diễm và Nguỵ Quỳnh.
Đời sau của Chu thị giống bà như đúc, từ khi còn nhỏ, cơ thể của Nguỵ Tông đã yếu ớt, sau khi trưởng thành, Nguỵ Tông chỉ có được một đứa con nối dõi là Nguỵ Đình. Vào năm Nguỵ Đình mười hai tuổi, ông cũng buông tay trần thế.
Dựa vào huyết mạch đích thứ thì Nguỵ Đình mới là người tiếp quản cơ nghiệp Trung Châu, nhưng khi đó, hắn còn quá nhỏ, họ hàng Nguỵ gia bàn tính: tạm thời để nhị phòng Nguỵ Diễm thay mặt quản lý, chờ sau khi Nguỵ Đình thành niên lại chính thức giao trả quyền lực.
Có điều, vào ba năm trước, thời điểm Nguỵ Đình thành niên lại bất ngờ bị thích khách đuổi giết, không rõ tung tích. Mấy tháng sau đó, ai nấy đều cho rằng hắn đã không thoát khỏi.
Nghe vậy, Kiều Dư cũng hiểu ra được.
Khó trách Nguỵ Đình không thể gần gũi với vị tổ mẫu này, đám người Nguỵ gia ở Trung Châu kia tuy danh nghĩa là người thân có chung dòng máu với Nguỵ Đình, nhưng sau lưng còn chưa biết chúng đã gài bẫy hắn thế nào đâu.
Người thân như vậy chi bằng không có còn hơn.
Trong lòng Kiều Dư không khỏi đồng cảm với hắn.
Kiều Uyển cướp hôn phu của nàng, hại nàng hộc máu mà chết, nhưng toàn bộ Kiều phủ lại không có người nào lên tiếng bất bình thay nàng, ngược lại ai nấy đều vui mừng chuẩn bị hôn sự của hai châu Vân – Cẩm.
“Thật ra Vương gia rất khổ, ngài ấy luôn cô độc nhiều năm như vậy, chúng thuộc hạ như ta nhìn thấy, trong lòng cũng không dễ chịu gì.” Nguỵ Cửu chợt nói.
Dù không dễ chịu, nhưng suy cho cùng, họ chỉ là kẻ bề dưới, không thể tiến vào lòng của chủ tử được.
Tuy bọn Nguỵ Cửu không biết khoảng thời gian ba năm trước, khi Nguỵ Đình mất tích đã trải qua những chuyện gì, nhưng nhìn thái độ bây giờ của Vương gia, họ liền biết Tiểu Ngư cô nương đã trở thành chấp niệm [6] của ngài ấy rồi.
_____
[1] Tổ mẫu: bà nội | tương tự có ngoại tổ mẫu: bà ngoại.
[2] Chủ mẫu: vợ của người làm chủ trong gia đình/gia tộc.
[3] 千言万语 (lược dịch: thiên ngôn vạn ngữ): lời hay ý đẹp, câu từ hoa mỹ,…
[4] Convert: kế thất -> Edit: vợ kế (vợ cả chết, chồng cưới vợ kế).
[5] Nguyên phối: chánh thất (vợ cả) đầu tiên được lấy về nhà.
[6] Chấp niệm: suy nghĩ cố chấp trong lòng một người.